Bất quá, vừa qua có mấy ngày, trong phủ lại một lần nữa phát sinh án mạng. Tin tức vừa ra, tức khắc liền khiến cho cả vương phủ dậy sóng.
Cũng may lúc này, Ân Phượng Trạm kịp thời phong tỏa tin tức, mới không nháo đến mức lời đồn bay đầy trời, nhưng trong phủ vẫn có người lén lút nghị luận không thôi.
Mà trải qua suốt một đêm điều tra, dò hỏi, Cố Hồng cũng điều tra ra được một chút manh mối có ích, cho nên sáng sớm liền trực tiếp đi vào thư phòng của Ân Phượng Trạm để báo cáo tình hình.
"Vương gia, người chết tên là Tiền Ngũ Túc, là một gia đinh trong hậu viện. Ngày thường, tuy hắn có thích đánh bạc nhưng mỗi lần đánh cuộc đều không phải rất lớn, cho nên cũng không có trêu chọc tới ai. Theo như hạ nhân vẫn luôn ở cạnh hắn vào ngày hôm qua nói, sau khi cơm nước xong xuôi, Tiền Ngũ Túc liền một mình đi ra ngoài, cụ thể là để làm gì cũng không nói cùng ai, bất quá, thời điểm đi hắn còn cười hì hì...."
Cố Hồng đơn giản đem hết tình huống tra được ra một lần, nhưng vừa nghe xong, Ân Phượng Trạm đang ngồi sau án thư lại bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Tối hôm qua, là ai phát hiện ra thi thể?"
"Là một cái nha hoàn ở hậu viện vừa mới vào phủ, tên là Thúy Liên. Tối hôm qua, nàng đi đến sân viện kia là để lấy đồ, vừa vặn lại nghe được tiếng vang từ xa vọng lại, vừa đi qua nhìn thử, mới phát hiện xảy ra chuyện."
"Tiếng vang?"
"Vâng! Hình như là tiếng bước chân... Lão nô đã hỏi qua, nhưng hình như Thúy Liên bị người chết kia dọa cho sợ hãi, cho nên chỉ nhớ mơ hồ vài thứ. Hơn nữa, lão nô cũng đã điều tra qua mọi người trong phủ, cũng không phát hiện được manh mối nào khác. Đến nỗi những người thuận tay trái trong phủ, lão nô cũng không thể tra ra được..."
Nói, Cố Hồng từ trong lòng lấy ra một phần danh sách, sau đó trực tiếp tiến lên đưa tới trước mặt Ân Phượng Trạm. Nhưng sau đó, trên mặt Cố Hồng lại xẹt qua một mạt suy tư, dường như nhịn không được liền thấp giọng nói.
"Bất quá, Vương gia không phải lão nô lắm miệng... Chẳng lẽ Vương gia thật sự tin tưởng những lời Vương Phi nói? Phía trước bởi vì nghe theo phân phó của Vương gia, lão nô đã lén điều tra một chút sự tình về Vương phi, nhưng đều không có nghe nói Vương phi biết nghiệm thi, cho nên Vương gia, ngài xem có..."
....
Cố Hồng không phải là một người nhiều chuyện, nhưng có một số việc, hắn vẫn không thể không nói. Rốt cuộc, mặc kệ ai nghĩ gì, nhưng sự biến hóa của Nhiếp Cẩn Huyên thật sự quá lớn, lớn đến mức làm người khác phải trợn mắt há hốc mồm!
Nhưng qua sự tình phát sinh tối hôm qua, mọi người cũng thấy rõ. Cho nên, sự thật thật sự làm người khác khó có thể tin được.
Nhưng lúc này, Ân Phượng Trạm chỉ hơi nhấp môi dưới.
"Bổn vương chỉ tin tưởng vào sự thật!"
Tuy câu trả lời của Ân Phượng Trạm vô cùng ngắn gọn, trước sau đều giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại làm Cố Hồng đột nhiên cả kinh. Mà theo sau, thời điểm Cố Hồng đang muốn nói thêm cái gì đó, chỉ thấy Nhiếp Cẩn Huyên từ bên ngoài đi thẳng vào trong thư phòng.
"Sự tình có đột phá, đi theo ta!"
Lời này của Nhiếp Cẩn Huyên là hướng tới Ân Phượng Trạm ở trong phòng mà nói. Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài. Thấy tình hình như vậy, Ân Phượng Trạm cùng Cố Hồng đều đồng thời sửng sốt, nhưng ngay sau đó, Ân Phượng Trạm liền đứng lên, cất bước đuổi theo Nhiếp Cẩn Huyên.
Lần này, Nhiếp Cẩn Huyên trực tiếp mang Ân Phượng Trạm đi tới căn phòng ở hậu viện, lúc trước để thi thể của Vương Phúc. Chẳng qua lần này người nằm trong phòng không phải là Vương Phúc mà là Tiền Ngũ Túc.
Mà vừa tiến vào phòng, Nhiếp Cẩn Huyên một lời cũng không nói, lập tức duỗi tay kéo xuống tấm vải bố trắng xóa che thi thể, sau đó hướng Ân Phượng Trạm nói.
"Thời gian tử vong của người chết ngày hôm qua quá ngắn, cộng thêm là vào ban đêm, trời tối tăm, ánh sáng không quá rõ ràng nên thời điểm nghiệm thi có những chi tiết nhỏ không có chú ý tới, cho nên buổi sáng, ta lại lần nữa tới đây, kiểm tra lại một lần, mới phát hiện,... Xem nơi này, trên mặt người chết rõ ràng có dấu hằn, mà theo hình dạng, kích thước của dấu hằn vừa vặn có thể che lại miệng mũi nạn nhân, cho nên hiện tại càng có thể xác thực phán đoán của ta là đúng. Đêm qua, có người từ phía sau dùng sức bịt lại miệng mũi của người chết, phòng ngừa hắn phát ra âm thanh, sau đó nháy mắt dùng sức vặn gãy cổ của hắn!"
Nhiếp Cẩn Huyên một lần nữa đem nguyên nhân tử vong của Tiền Ngũ Túc giải thích rõ ràng, tường tận cho Ân Phượng Trạm. Nghe vậy, Ân Phượng Trạm cũng liếc mắt nhìn về phía mặt của người chết, quả nhiên nhìn thấy trên miệng, mũi của Tiền Ngũ Túc cùng với hai má của hắn đều xuất hiện vết bầm màu đỏ tím rất rõ ràng.
"Sau đó thì sao? Chẳng lẽ, chỉ từ điều này liền có thể chứng minh hung thủ là ai?"
"Đương nhiên không thể!"
Nhiếp Cẩn Huyên có chút ngoài ý muốn với biểu hiện của Ân Phượng Trạm, nhưng sau đó nàng lại hơi nhướng mày cười, tiếp theo liền duỗi tay chỉ về phía vết bầm trên mặt Tiền Ngũ Túc.
"Bất quá, có thể biết được một manh mối vô cùng quan trọng... Ngươi xem nói này, theo độ sâu của vết hằn liền có thể đoán được lực đạo của hung thủ rất lớn. Nhưng trừ vấn đề đó, nó còn tiết lộ một chuyện, hơn nữa chuyện này là chuyện hung thủ không thể nào ngụy trang được...đó chính là độ lớn của bàn tay! Bởi vậy, theo kích thước này rất có thể hung thủ là một nữ nhân!"