Pháp Y Vương Phi

Chương 28

Đầu tiên là khiến cho Kiều Diên Nhi rời đi, sau đó chỉ một lát sau, lại làm nàng trở về... cách làm của Nhiếp Cẩn Huyên thực sự làm người ta không thể tưởng tượng được.

Mà phía trước Kiều Diên Nhi vốn là đang nén giận, cho nên chờ một lát, tức khắc liền vọt tới trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên.

"Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Giờ khắc này, sắc mặt Kiều Diên Nhi vô cùng dữ tợn, hận không thể cắn Nhiếp Cẩn Huyên một ngụm. Nhưng khi nói chuyện, Kiều Diên Nhi đồng thời lại hơi hơi chuyển mắt về phía nha hoàn Tiểu Như đứng bên cạnh.

Động tác Kiều Diên Nhi tuy nhỏ, làm người khác không để ý nhưng lại vừa vặn bị Nhiếp Cẩn Huyên bắt gặp, nháy mắt, khóe mắt Nhiếp Cẩn Huyên hơi đồng, sau đó chậm rãi di chuyển bước chân.

"Không nghĩ thế nào cả, chỉ là muốn cùng Kiều cô nương xác minh một việc,... Chính là vừa nãy Tiểu Như có nói tối hôm qua, nàng ta vẫn luôn ở cùng ngươi, không biết tình hình thực tế có phải như vậy hay không?"

Nhiếp Cẩn Huyên thấp giọng mở miệng, mà vừa nghe lời này, Kiều Diên Nhi rõ ràng là hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó nàng ta lại buông lỏng biểu tình của mình, ngạo nghễ mà nâng cằm lên ứng phó với Nhiếp Cẩn Huyên.

"Đương nhiên!"

"Thật sự là như thế? Chẳng lẽ, trước sau Tiểu Như đều không hề rời đi nửa bước?"

"Đương nhiên là không!"

"Đúng không... Nhưng như vậy thì có hơi kì quái, nếu thật là như thế, kia vì sao lúc nãy Tiểu Như lại nói bản thân nàng từng đi đến phòng bếp một lần?"

Thanh âm của Nhiếp Cẩn Huyên vẫn nhàn nhạt như cũ, nghe thấy vậy, Kiều Diên Nhi lại đột nhiên cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tiểu Như, nhưng lập tức liền ngây người, nguyên bản trước đó Nhiếp Cẩn Huyên vẫn còn ở trước mặt nàng, thế nhưng lúc này lại hảo hảo đứng giữa nàng và Tiểu Như, che hết đi biểu tình trên mặt của Tiểu Như.

Nháy mắt, đáy mắt Kiều Diên Nhi liền xẹt qua một tia hoảng loạn, mà Nhiếp Cẩn Huyên lại hơi hơi mỉm cười.

"Như thế nào? Kiều cô nương không nhớ rõ sao? Vẫn là nói, chẳng lẽ Tiểu Như đang nói dối? Nhưng mới vừa rồi lại có người đứng ra làm chứng nói, tối hôm qua rõ ràng từng trông thấy Tiểu Nhi đi ra ngoài...."

Lẳng lặng nhìn Kiều Diên Nhi, sau đó Nhiếp Cẩn Huyên lại tiếp tục bước thêm một bước về phía trước. Mà lúc này, vừa nghe có người thấy được Tiểu Như, đôi mắt Kiều Diên Nhi tức khắc chớp một cái, rồi vội vội vàng vàng, há miệng thở dốc.

"Là, Tiểu Như có đi phòng bếp, là ta bảo nàng đi, vậy thì có làm sao?"

....

Sân viện to như vậy đều lặng ngắt như tờ. Tầm mắt mọi người lúc này đều dừng ở trên người Kiều Diên Nhi, kinh ngạc không thôi.

Bởi vì tất cả mọi người đều nhớ kĩ, vừa rồi Tiểu Như có nói cả buổi tối hôm qua, nàng đều bồi bên cạnh Kiều Diên Nhi, chưa từng rời đi. Nhưng trước mắt, Kiều Diên Nhi lại nói, nàng từng sai Tiểu Như đi phòng bếp... Kia chẳng phải là nói, Tiểu Như đang nói dối sao?!

Mà ở thời điểm mấu chốt như vậy, lại có người nói dối, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định người đó là hung thủ!

Trong không khí lộ ra tia quỷ dị, mà nhìn biểu tình kinh ngạc kia của mọi người, sau một lúc hoảng hốt, Kiều Diên Nhi liền phản ứng lại. 

"....Ngươi......Ngươi gạt ta?!"

Sắc mặt Kiều Diên Nhi đại biến. Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại chỉ hơi nhấp môi một cái.

"Ngươi không phải cũng đang gạt ta hay sao?"

"Ngươi.... Ngươi.... Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi là cố ý hãm hại ta! Ngươi, ngươi..."

Giơ tay chỉ vào Nhiếp Cẩn Huyên, ngay sau đó Kiều Diên Nhi lập tức xoay người, "bùm" một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất.

"Vương gia, Vương gia, ngài phải vì thiếp làm chủ a! Thiếp vô tội, là Vương phi muốn hãm hại thiếp a, Vương gia...Ô ô... Vương gia, nhất định ngài phải tin tưởng thiếp a..."

Kiều Diên Nhi gào khóc, mà lúc này, Ân Phượng Trạm đang ngồi ở vị trí chủ vị cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái, không hề làm ra hành động gì, sau đó lại giương mắt nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên.

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói một lời. Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại biết được trong lòng người nam nhân kia nghĩ cái gì. Bởi vậy, đảo mắt một lát, Nhiếp Cẩn Huyên lại mở miệng nói tiếp.

"Kiều cô nương, ta có phải hay không đang hãm hại ngươi, bản thân ngươi tự biết! Bất quá, ta có thể chắc chắn nói cho ngươi biết, liền tính hôm nay ngươi không để lộ dấu vết gì, ta vẫn như cũ có thể chỉ ra hung thủ là ai!

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền xoay người một cái, tiếp theo, đột nhiên nắm lấy tay trái của Tiểu Như giơ lên.

"Đây mới chính là chứng cứ!"

..................

Đây là phúc lợi cho mọi người nha. Up liền ba chương luôn.

Mong mọi người cuối tuần vui vẻ nha!

...................

Giới thiệu chương mới!

Nhiếp Cẩn Huyên đã tìm được chứng cứ. Vậy thật sự chứng cứ ở đây là gì?

Nàng sẽ làm thế nào vạch trần được sự thật, tìm ra hung thủ hại chết Tiền Ngũ Túc? Liệu đó có phải là người đã hãm hại nàng trước đây? 

Ân Phượng Trạm có giúp nàng truy tra hung thủ không? Bắt lại bằng cách gì khi người đó sở hữu võ công cao cường!

Với trí thông minh hơn người, Nhiếp Cẩn Huyên có thể đối phó với mọi âm mưu thủ đoạn trong hậu viện hay không?

Trước sự lựa chọn giữa an toàn của Nhiếp Cẩn Huyên và bắt được hung phạm, Ân Phượng Trạm sẽ làm gì?

Còn Nhiếp Cẩn Huyên, nàng sẽ có biểu tình gì trước mặt Ân Phượng Trạm, và nàng đã làm gì khiến người luôn luôn mặt vô biểu tình như hắn phải sửng sốt.

Hãy chờ xem những chương tiếp theo nhé!

Chương 29: Không thể chối cãi
Bình Luận (0)
Comment