Pháp Y Vương Phi

Chương 39

Buổi sáng, sau khi cùng Ân Phượng Trạm làm ầm ĩ một trận, Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp trở về Tuyết Đan uyển, sau đó cả ngày tâm tình đều không tốt lên chút nào.

Cuối cùng, thẳng đến buổi tối lúc ăn xong cơm chiều, tâm tình Nhiếp Cẩn Huyên mới chậm rãi hồi phục từng chút một, mà nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình ngày càng tốt lên, Tiểu Tú bị nàng dọa sợ không dám nói lời nào mới sợ hãi tiến lên.

"Vương, Vương phi..."

Tiểu Tú sợ hãi nhìn Nhiếp Cẩn Huyên, nhưng trong ánh mắt đó cũng mang theo vài phần quan tâm. Mà lúc này, vừa nghe Tiểu Tú gọi mình, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Túc một cái.

"Làm sao vậy?"

"Ngạch... Không, không có việc gì..."

Tiểu Tú khiếp sợ rõ ràng như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên tự nhiên cũng thấy được, cho nên thấy nàng như thế, Nhiếp Cẩn Huyên có chút nhịn không được, hơi hơi mỉm cười.

"Được rồi, ta không có việc gì, ngươi cũng không cần sợ hãi như vậy! Đi thôi, giúp ta ủ một ấm trà đi!"

"Vâng.... Nô, nô tỳ làm liền."

...

Có lẽ,  được Nhiếp Cẩn Huyên hảo hảo trấn an, có lẽ gần đây tính tình Nhiếp Cẩn Huyên tốt lên một chút, không thường xuyên hở tí đánh người, cũng không mắng chửi cho nên lúc này Tiểu Tú cũng không còn sợ hãi như trước nữa, dần dần trở nên hoạt bát, nói nhiều hơn.

Tiểu Tú lộ ra tính tình vốn có của bản thân, mà tuổi nàng cũng không lớn lắm, tự nhiên đối với những thứ mới lạ sẽ rất tò mò, cho nên sau một hồi nói qua nói lại, tự nhiên nàng sẽ nhắc đến án tử sáng sớm nay.

"Vương phi, ngài không biết, hôm nay nô tỳ đều bị hù chết đi, nhưng nói thật, nô tỳ nghĩ như thế nào cũng không ra hung thủ lại là Tiểu Như tỷ tỷ, thậm chí còn là đào phạm của triều đình, hiện tại ngẫm lại, nô tỳ còn có chút sợ đây..."

Nhéo lấy tay mình, biểu tình của Tiểu Tú vừa rối rắm, vừa nghiêm túc mà nói, nhưng nói tới đây, lại thẹn thùng cười.

"Bất quá, hôm nay Vương phi ngài thật sự quá lợi hại. Thế nhưng chỉ trong chốc lát đã tìm được thủ phạm, lúc ấy đừng nói là nô tỳ, ngay cả đám người Hàn Trắc phi cũng đều sợ tới mức nói không ra lời."

"Ha hả, nhìn nha đầu ngươi nói kìa, ta nào có lợi hại như vậy, chỉ là mọi việc đã rõ ràng ra trước mắt mà thôi!"

Vừa nhấp một ngụm trà, Nhiếp Cẩn Huyên vừa không nhịn được cười khẽ ra tiếng, nghe được lời này, Tiểu Tú lại lập tức dùng sức lắc lắc cái đầu.

"Không có, không có, Vương phi thật sự rất lợi hại. Chỉ là nô tỳ ngu dốt, nghe ngài nói liền có chút như lọt vào trong sương mù, không hiểu tí nào..."

"Nga? Nơi nào có vấn đề sao?"

"Không phải, không phải, không có vấn đề... Chỉ là nô tỳ có chỗ không hiểu cho lắm..."

Thật cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên một cái, tiếp theo Tiểu Tú mới dám nói tiếp.

"Là, chính là ngay từ đầu Vương phi cũng đã nói, hung thủ có thể là người thuận tay trái,...Tuy rằng nô tỳ không biết rõ tình huống cụ thể cho lắm, nhưng nô tỳ có nghe nói, Tiền Ngũ Túc kia là bị vặn gãy cổ mà chết. Nhưng nếu là bị vặn gãy cổ, kia Vương phi ngài như thế nào đoán được hung thủ là người thuận tay trái a~?"

Đáy mắt Tiểu Tú không dấu được tò mò, mà nghe nàng nói, Nhiếp Cẩn Huyên lại mỉm cười, giơ tay đem chén trà đặt lại trên bàn, sau đó mới từ từ giải thích.

"Kỳ thật chuyện này rất đơn giản. Lúc ấy, ở thời điểm ta kiểm tra thi thể của Tiền Ngũ Túc, điểm đầu tiên có thể phán đoán được chính là nguyên nhân tử vong của hắn, mà điểm này thì không thể nghi ngờ, hắn bị người khác vặn gãy cổ mà chết, hơn nữa hung thủ xuống tay từ phía sau. Cho nên, vấn đề có thể đưa ra kết luận cuối cùng...cũng là manh mối quan trọng nhất... Đó chính là, lúc ấy đầu của Tiền Ngũ Túc hướng về bên trái!"

"....Bên trái?!"

"Đúng! Chính là bên trái! Cho nên Tiểu Tú, ngươi không cảm thấy kì quái sao?! Bởi vì bình thường dưới tình huống như vậy, nếu ngươi ở phía sau một người, dùng tay vặn gãy cổ người kia, ngươi sẽ sử dụng lực về phía nào?!"

Nhiếp Cẩn Huyên từ từ dẫn dụ, đặt ra một vấn đề, nghe vậy, Tiếu Tú quả nhiên giơ tay, giống như mô phỏng lại tình huống lúc đó mà khua tay múa chân vài cái.

"Ngạch... Là, là hướng bên phải..."

 "Đúng!  Bởi vì thường ngày lúc chúng ta làm việc, theo thói quen dùng tay nào nhiều hơn, cảm thấy thuận hơn, lực ở tay đó sẽ mạnh hơn một chút. Cho nên đối với những người không thuận tay trái như chúng ta mà nói, ngày thường khi làm việc, đều sẽ có thói quen dùng tay phải trước tiên. Tựa như giống với Tiểu Tú ngươi... Nhưng người thuận tay trái lại cùng chúng ta tương phản."

Đối với bản thân là một pháp y như Nhiếp Cẩn Huyên mà nói, việc phán đoán hung thủ có thuận tay trái hay không, kỳ thật không hề khó. Mà đối với Tiểu Tú, lại cảm thấy vô cùng mới mẻ và tò mò. Nhưng đối với những chuyện như thế này, Nhiếp Cẩn Huyên không muốn giải thích quá nhiều với nàng, cũng là sợ nói nhiều thì sẽ dọa đến nàng, cho nên sau khi nói một tràng dài, Nhiếp Cẩn Huyên lại chuyển sang chuyện khác.

"Bởi vậy, đây bất quá cũng chỉ là vấn đề về thói quen của một người mà thôi, nếu ngày thường chú ý, tự nhiên sẽ biết được... Đương nhiên, nếu hung thủ cố tình làm như thế, thì phải nói cách khác! Cho nên, việc này cũng không có là gì, nha đầu ngươi cũng đừng hỏi nữa!"

Nói xong, Nhiếp Cẩn Huyên liền đứng thẳng dậy.

"Được rồi, bận rộn cả ngày, Tiểu Tú ngươi cũng mệt mỏi,  giúp ta chuẩn bị một chút nước ấm để ta tắm gội đi, sau đó ngươi liền có thể đi nghỉ ngơi rồi!"

"Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị liền."

Hôm nay cùng Nhiếp Cẩn Huyên nói nhiều như vậy, Tiểu Tú đã cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên nghe phân phó của nàng, liền lập tức cười cười gật đầu, sau đó liền xoay người chạy ra ngoài chuẩn bị.
Bình Luận (0)
Comment