Pháp Y Vương Phi

Chương 57

Chủ tớ Trương Quý Phi ở tẩm cung nói chuyện. Mà lúc này, ở bên điện mà Nhiếp Cẩn Huyên lưu lại, sau khi Ngọc Châu rời đi, nàng không khỏi nhíu mày.

Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi, Nhiếp Cẩn Huyên liền trở lại bình thường. Ngay sau đó mở miệng phân phó.

"Được rồi, bên này, ta không có chuyện gì cần nữa, mọi người có thể trở về nghỉ ngơi trước."

Trong phòng, mấy cung nữ được Ngọc Châu an bài lại đây nghe thấy Nhiếp Cẩn Huyên nói như vậy, liền kinh ngạc không thôi, nhưng sau đó vẫn nghe lời lui ra ngoài. Mà chờ cho mấy cung nữ này đi hết, ngay sau đó Nhiếp Cẩn Huyên liền đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.

Hôm nay, Ân Phượng Trạm để nàng lưu lại, bề ngoài chỉ nói là để bồi Trương Quý Phi, nhưng trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên hiểu rõ, dụng ý của Ân Phượng Trạm há có thể đơn giản như vậy?!

Nhưng đến tột cùng là vì cái gì mà để nàng lưu lại? Chẳng lẽ là bởi lúc trước nghe được lời nói của Ngô thẩm? Nhưng để nàng lưu lại thì có lợi ích gì?!

Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy có chút kì quặc, rồi lại nghĩ không ra cuối cùng Ân Phượng Trạm muốn như thế nào. Sau đó Nhiếp Cẩn Huyên ngồi trước bàn trang điểm hảo hảo nghĩ một lúc lâu, mới đứng dậy, tắt nến, lên giường nghỉ ngơi... Nhưng tại khoảnh khắc ánh nến tắt đi, Nhiếp Cẩn Huyên bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quỷ mị bay vào phòng.

Tức khắc, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên mở to vì bất ngờ nhưng thời điểm nàng muốn kinh hô ra tiếng, lại bị người kia hung hăng bịt kín miệng.

"Đừng kêu!"

Ngữ khí trầm thấp, tiếng nói quen thuộc... Nghe thấy tiếng gọi này, nguyên bản Nhiếp Cẩn Huyên đang kinh hoảng lại sửng sốt không thôi, đột nhiên nàng xoay người lại, lập tức liền đối diện với đôi mắt thâm thúy, lạnh lùng gần gũi kia!

"Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?"

...

Trong bóng đêm, Nhiếp Cẩn Huyên kinh ngạc mở to hai mắt, mà lúc này, Ân Phượng Trạm chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó buông lỏng tay ra.

"Không liên quan đến ngươi!"

Ân Phượng Trạm lạnh lùng mở miệng, dứt lời liền xoay người đi đến một vị trí khác ngồi xuống. Nghe được lời này, Nhiếp Cẩn Huyên vốn đang hoảng hốt lập tức bị chọc tức đến mức muốn ngất xỉu.

"Ngươi...Không liên quan đến ta, vậy ngươi đến đây làm gì? Đi ra ngoài! Ta muốn nghỉ ngơi!"

Nhiếp Cẩn Huyên trực tiếp bộc lộ hết tính tình của bản thân, quay đầu trừng mắt nhìn Ân Phượng Trạm một lúc, sau đó liền chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Nhưng chờ đến khi Nhiếp Cẩn Huyên đã nằm ngay ngắn trên giường, thậm chí chăn cũng đã đắp, vẫn không nghe được một câu nói của Ân Phượng Trạm... Tức khắc Nhiếp Cẩn Huyên có chút nghi ngờ, quay đầu liếc nhìn Ân Phượng Trạm đang ngồi trên chiếc ghế dài ở một góc phòng, ngay khi nhìn thấy rõ bóng dáng của hắn, nàng đột nhiên cả kinh.

Nguyên lai lúc này Ân Phượng Trạm đang đem một chân của hắn đặt lên ghế, kéo cao ống quần, sau đó duỗi tay ở trên đùi sờ cái gì đó.

Trong bóng đêm, Nhiếp Cẩn Huyên không có nhìn rõ đó là thứ gì, nhưng mùi tanh ngọt quen thuộc ẩn ẩn nơi đầu mũi làm cho Nhiếp Cẩn Huyên phải đứng dậy xuống giường đi đến bên cạnh người Ân Phượng Trạm.

"Xảy ra chuyện gì? Bị thương?"

Nhiếp Cẩn Huyên không có lo lắng, chỉ kinh ngạc chút ít mà thôi. Vừa dứt lời, nàng cũng không đợi hũ nút Ân Phượng Trạm mở miệng, liền nghiêng người ngồi đối diện với hắn, sau đó xốc lên ống quần của Ân Phượng Trạm.

"Sao lại nghiêm trọng như vậy?"

Thì ra, cẳng chân của Ân Phượng Trạm bị trúng tên, mũi tên cắm rất sâu chỉ còn lại một chút thân cây lộ ra bên ngoài, máu tươi chảy ra dính đầy chân, làm người khác cảm thấy ghê sợ!

Cho nên, Nhiếp Cẩn Huyên mới hỏi như vậy, sau đó nàng liền trực tiếp đứng dậy, ở trong phòng tìm được một mảnh vải bông sạch sẽ, rồi xoay người trở lại chỗ cũ, đơn giản đem vết máu kia lau sạch, nhưng sau khi đem chung quanh vết thương lau sạch, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được nhíu chặt mày.

"Hiện tại, lập tức cần tìm đại phu. Vết thương quá nặng, xử lý không tốt sẽ bị nhiễm trùng, đến lúc đó coi như xong!" 
Bình Luận (0)
Comment