Nhưng nếu là như thế, chẳng lẽ Ân Phượng Trạm không phát hiện sao?
Hơn nữa, mấu chốt chính là, người nam nhân này rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện đến mức nào?!
Nhìn chằm chằm nam nhân trẻ tuổi trước mắt, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi thầm nghĩ trong lòng. Mà nhìn thấy Nhiếp Cẩn Huyên nghiêm túc như thế, nam nhân trẻ tuổi kia lại càng cười thêm sáng lạn.
"Ha hả ~, cái gì?! Vương phi muốn để tại hạ biết cái gì?"
"Ngươi..."
Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp! Nhưng trước mắt...
Nhiếp Cẩn Huyên hiểu được dụng ý của nam nhân trẻ tuổi, ngay sau đó hai tròng mắt không khỏi hạ xuống.
"Muốn để ta hỗ trợ, có thể! Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!"
"Ha hả ~, hảo thuyết hảo thuyết, chỉ cần Vương Phi chịu hỗ trợ, tại hạ liền cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa từng nghe thấy ~!"
"Quân tử nhất ngôn!"
"Tứ mã nan truy!"
"Hảo, ta giúp ngươi!"
"Ha hả, Vương Phi thật sảng khoái! Kia Vương phi, chúng ta liền đi thôi!"
Nói , theo sau còn chưa đợi Nhiếp Cẩn Huyên hồi phục tinh thần, lại thấy nam nhân trẻ tuổi kia đem eo nàng ôm lấy, sau đó nháy mắt thân mình chợt lóe.
...
Thân là một người hiện đại, lần đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên mới cảm nhận được cảm giác vượt nóc băng tường trong truyền thuyết. Nhưng trên thực tế, thể nghiệm như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không cảm thấy có chỗ nào tốt, thế cho nên dọc theo đường đi, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cảm thấy sợ hãi, cố gắng lắm mới khiến cho bản thân không cần hét to ra tiếng.
Mà lúc sau cũng không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới cảm nhận được hai chân của mình đang đặt trên đất, ngay sau đó mở to mắt, đối diện với nam nhân trẻ tuổi kia.
"Ha hả ~, Vương phi, chúng ta tới rồi!"
Giờ khắc này, nếu có khả năng, Nhiếp Cẩn Huyên thật sự muốn duỗi tay cho nam nhân đang cười đến so với xuân phong còn hơn ở trước mặt một cái bạt tay. Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên sẽ không xúc động như vậy, cho nên ở trong lòng tự mình cưỡng chế oán khí, sau đó tâm tình Nhiếp Cẩn Huyên mới hơi hơi bình phục, rồi nhìn chung quanh... Ở thời điểm xem được mọi cảnh vật, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nguyên lai chỉ thấy, lúc này Nhiếp Cẩn Huyên thế nhưng đang ở trong một căn phòng bốn phía không có cửa sổ. Cho nên thay vì nói là phòng, thì không bằng nói đây là một tầng hầm. Một cái cửa bằng gỗ đơn giản, trong góc phòng đặt một cái bàn gỗ, trên bàn đặt một chiếc đèn, ánh sáng chập chờn chiếu quanh phòng tạo nên tia quỷ dạng.
Tức khắc, khung cảnh này làm cho trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên có chút khủng hoảng. Mà phảng phất nhìn ra được sự bất an của Nhiếp Cẩn Huyên, nam nhân trẻ tuổi kia hơi hơi mỉm cười, sau đó liền giải thích.
"Vương phi chớ hoảng sợ, nơi này là nhà giam không giả, bất quá đây là nhà giam của Hình Bộ, cho nên Vương phi cũng không cần sợ hãi!"
"Hình Bộ?"
"Ha hả ~, đúng vậy! Bằng không Vương phi cho rằng tại hạ sẽ mang Vương phi đi nơi nào? Nghiệm thi sao, đương nhiên là muốn ở Hình Bộ rồi, bằng không, còn có ai để ý đến người chết rốt cuộc chết như thế nào?!"
Nam nhân tuổi trẻ nói cũng có lý, cho nên Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc khôi phục lại sự bình tĩnh ngày xưa.
"Ân, công tử nói cũng có lý. Bất quá, nơi này đầu tiên không có thi thể, thứ hai là không có công cụ, công tử bảo ta làm như thế nào nghiệm thi?"
"Ha hả, Vương phi đừng vội, tại hạ mang Vương phi tới nơi này, chỉ là muốn để Vương phi thấy một người, rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, bên cạnh lại đặt một cái thi thể, kia đối với Vương phi có chút thất lễ đi!"
"Ách, không có việc gì đi, bất quá không biết người mà công tử muốn để ta thấy chính là..."
Nhiếp Cẩn Huyên có chút tò mò đối phương rốt cuộc là ai. Nhưng lúc này, còn không đợi Nhiếp Cẩn Huyên nói hết lời, chỉ thấy cánh cửa duy nhất ở trong phòng bị người khác đẩy ra, tiếp theo liền chỉ thấy một nam nhân cao lớn đi đến!
...
Đồng dạng cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, làn da ngăm đen... Hiển nhiên, người đến là một nam nhân rắn rỏi, khí chất đầy mình. Dáng người cao lớn đứng ở cửa, có thể chắn hết cả cánh cửa!
Đến nỗi ngũ quan của nam nhân kia, không thể nói có bao nhiêu tinh xảo, nhưng góc mặt thật sự rất sắc sảo, rõ ràng, lại vô hình tạo nên khí thế mãnh liệt, làm người khác không nhịn được chùn bước.
Mà lúc này, nam nhân kia vừa vào cửa, liền đem tầm mắt đặt trên người Nhiếp Cẩn Huyên, không chút nào che dấu từ trên xuống dưới đem Nhiếp Cảnh Huyên đánh giá đơn giản một phen, ngay sau đó nhanh chóng bước đến trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên.
"Tại hạ là Mặc Ngọc Giác, lần này làm phiền Thần Vương phi đến giúp đỡ, còn thỉnh Thần Vương phi thứ lỗi!"
Lời nói của nam nhân tuy rằng khách khí, hơi hơi tục tằng một chút nhưng lại rất hợp với khí chất của hắn. Mà lúc này, vừa nghe tên hắn, Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc sửng sốt, ngay sau đó không khỏi nhíu mày.
Mặc Ngọc Giác?!
Tên này hình như đã nghe qua ở đâu đó? Đúng rồi, là lúc trước từng nghe Ân Phượng Trạm đề cập đến, nhớ rõ là hắn nói với Mạnh Hiển...
Nháy mắt, trong đầu Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi nhớ tới ngọn nguồn của cái tên này, ngay sau đó đột nhiên xoay người, sau đó đối với Mặc Ngọc Giác mỉm cười.
"Không quan trọng, nếu đã tới, thỉnh Mặc công tử dẫn đường đi!"
"Hảo! Thần Vương phi cứ đi theo tại hạ!"
Mặc Ngọc Giác cũng là một nam nhân vô cùng trực tiếp, nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói như vậy, tự nhiên cũng không nói hai lời. Ngay sau đó liền mang Nhiếp Cẩn Huyên đi ra ngoài, sau đó rẽ trái rẽ phải đi vào một căn phòng khác cũng giống căn phòng lúc đầu.
Chẳng qua, lần này so với trước lại lớn hơn một chút. Mà vừa vào cửa, Nhiếp Cẩn Huyên lại nhìn đến chiếc giường gỗ đặt ở giữa phòng, được phủ một khối vải trắng to.
Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc minh bạch. Mà lúc này, ở góc phòng, mọi công cụ nghiệm thi đã được chuẩn bị tốt. Cho nên, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nhiều lời, trực tiếp đi qua, lưu loát đeo bao tay vào, tiếp theo liền xoay người đi đến giường gỗ.
Tiếp theo, Nhiếp Cẩn Huyên liền duỗi tay đem khối vải bố trắng xốc lên, nháy mắt ba khối thi thể đã bắt đầu phân hủy hiện ra trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên.
Lúc này, Mặc Ngọc Giác cùng nam tử trẻ tuổi kia cũng đi đến trước mộc án tử, sau đó liền chỉ nghe Mặc Ngọc Giác thấp giọng, nói.
"Ba cỗ thi thể này được phát hiện ở rừng cây nhỏ ngoài ngoại ô trong Diêu gia thôn cách kinh thành mười dặm. Dung mạo đều bị phá hủy, cho nên vô pháp phân rõ thân phận. Hơn nữa thời gian tử vong cũng không không xác định được. Vốn dĩ Hình Bộ cũng có Ngỗ tác, nhưng Mạnh Hiển tiên sinh, người có kỹ thuật tốt nhất lại bị nhiễm phong hàn chưa khỏi hẳn, vẫn luôn phải tu dưỡng ở nhà. Mà trước mắt, xác chết càng ngày càng phân hủy nặng hơn, rơi vào đường cùng đành phải tìm Thần Vương phi đến hỗ trợ."
Mặc Ngọc Giác đơn giản đem chân tướng nói ra một chút, nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mới biết được tất cả nguyên do, ngay sau đó cũng gật đầu thể hiện mình đã hiểu, tiếp theo liền trực tiếp cúi đầu bắt đầu kiểm tra thi thể.
...
Nhiếp Cẩn Huyên nghiêm túc kiểm tra, mà đợi đến thời điểm tra xét toàn bộ đồ vật trên người ba cỗ thi thể, nàng liền trực tiếp duỗi tay bắt đầu đem quần áo của cỗ thi thể bên trái lột xuống dưới.
Nháy mắt, mùi tanh tưởi lan tràn ra ngoài không khí, mà vẻ mặt Nhiếp Cẩn Huyên vẫn như cũ, không chút thay đổi. Theo sau liền dùng chiếc khăn được nhúng qua dấm đem thi tể rửa sạch, tiện lợi cho việc nghiệm thi.
Nghĩ đến, Nhiếp Cẩn Huyên cũng là vì muốn nhanh chóng kết thúc quá trình nghiệm thi, cho nên trong quá trình làm việc Nhiếp Cẩn Huyên một lời cũng không nói. Mà nhìn nàng vội vàng nhưng động tác lại dị thường lưu loát, Mạc Ngọc Giác đứng cạnh mộc án lại kinh ngạc không thôi. Mà nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh Mặc Ngọc Giác, thấy hắn như thế, lại không khỏi đắc ý công môi cười.
Từng giây từng phút trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Cẩn Huyên rốt cuộc cũng nghiệm thi xong, cũng đắp lại vải bố trắng, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên cũng cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi, nhất là phần eo và hai tay, vì thế nàng liền đứng thẳng người, duỗi eo, sau đó cởi bao tay ra đặt sang một bên.
"Thời gian tử vong của cả ba người này đều là vào ba ngày trước, nguyên nhân tử vong là do trúng độc thạch tín. Tuổi chừng hai mươi đến ba mươi. Sau khi chết bị người ta hủy thi. Đồng thời, ngón tay của ba thi thể này đều rất khác biệt, khớp xương so với nam nhân bình thường thì bé hơn một tí, cho nên ngày thường chắc hẳn ba người này không cần phải động tay động chân làm những công việc nặng nhọc. Hoặc là nói, ba cỗ thi thể này rất có thể là công tử con nhà có tiền."
Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh nói, mà nói tới đây, lại hơi hơi dừng một chút, chuyển mắt nhìn ba cỗ thi thể đã bị vải bố trắng che lại, ngay sau đó Nhiếp Cẩn Huyên liền đem tầm mắt mình dừng trên người Mặc Ngọc Giác.
"Hơn nữa, vừa rồi ta còn phát hiện trên người của một cỗ thi thể có một viên xúc xắc. Cho nên, nếu Mặc công tử muốn điều tra, có thể bắt đầu tra từ các sòng bạc trong thành, đồng thời phái người đi tìm hiểu sự tình của một ít gia đình giàu có, nhìn xem nhà nào có con cái thích đánh bạc, hơn nữa đã ra ngoài mà còn chưa trở về, chắc hẳn sẽ có một ít manh mối. Mà một khi đã xác định được thân phận của người chết, chắc chắn việc tìm ra hung thủ chỉ còn là vấn đề thời gian. Rốt cuộc, có thể hẹn gặp ba người cùng một lúc, rồi hạ độc, chắc hẳn không phải là người xa lạ!"
Nhiếp Cẩn Huyên lưu loát đem đáp án nói ra, theo sau cũng không đợi Mặc Ngọc Giác nói chuyện, liền trực tiếp bảo nam nhân trẻ tuổi đưa mình trở về. Thấy tình hình như vậy, Mặc Ngọc Giác tự nhiên cũng không ngăn trở, sau đó chân thành cảm tạ, rồi lập tức nhờ nam tử trẻ tuổi đưa Nhiếp Cẩn Huyên về Thần Vương phủ.
Mà ở thời điểm nam nhân trẻ tuổi mang Nhiếp Cẩn Huyên trở lại Thần Vương phủ, thì cũng đã sắp tới giờ Thìn, vì thế Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nói nhiều với nam nhân trẻ tuổi kia, nhanh chóng đuổi hắn đi, rồi xoay người trở về phòng. Nhưng ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên vừa đẩy cửa phòng ra, lại nghe được một đạo thanh âm quen thuộc truyền tới.
"Ngươi đã đi đâu?"