Pháp Y Vương Phi

Chương 8

Vội vàng ăn qua đồ ăn sáng, cầm ô đi về hướng Thiện Thủy đường.

Thiện Thủy đường bên trong, tiếng nói chuyện cười đùa đan xen, cách làn gió tuyết, nghe thấy thanh âm xa xa mơ hồ. Nàng đi đến cạnh cửa, thu ô xuống, nghênh đón ánh mắt Ninh Vô Ưu ngồi trên tháp mềm trong phòng.

Hôm nay hắn một thân áo khoác cừu, nằm trên tháp mềm, quanh người lông cừu bao bọc, tay cầm một ly trà xanh bằng ngọc. Cảm giác được nàng đến gần, ánh mắt lưu chuyển, như có như không hướng về phía nàng liếc một cái.

Bên trong phòng ngồi một trái một phải là Đoan vương và Hiền vương. Hai người cẩm y hoa phục, chân đi hài da cừu, cao quý mà không kém phần lịch sự tao nhã.

Sau khi có người thông báo nàng mới được phép tiến vào. Còn chưa hành lễ, Hiền vương Ninh Tuấn đột nhiên đem chén trà ném xuống, đứng lên, đến bên người nàng, đi xung quanh vài vòng. Hắn vừa ngậm miệng cười vừa đưa ánh mắt sáng quắc hưng phấn đánh giá nàng.

“Ngũ ca, đây chính là thái giám của phủ huynh? Bề ngoài nhìn thật đẹp mắt.”

Ninh Tuấn rất tán thưởng gật gật đầu.

“Môi đỏ mọng mịn màng, mi dài cong cong, dáng người thon dài lôi cuốn, lưng mềm eo thon không đầy một nắm tay, hai chân….”

Ánh mắt hắn nhìn xuống chút, đôi chân kia bị vạt áo thanh lam che khuất, dáng người tinh tế cân xứng, thẳng như cột đình, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên mà hiển phong lưu phóng khoáng. Người như vậy, đôi chân kia… chắc là nhìn rất đẹp.

Mộc Tử Câm trừng trừng hai mắt nhìn người trước mặt, mang theo mấy phần tức giận cho Ninh Tuân một con mắt xem thường. Lại không ngờ, Ninh Tuấn này không giận mà bật cười, hai tay vỗ một cái, cười nói:

“Như giận như cười, hai con mắt như ẩn tình! Kỳ diệu! Kỳ diệu!”

Hắn vui sướng không thôi, giơ tay cầm tay nàng, xoay người đúng hướng Ninh Vô Ưu nói:

“Ngũ ca, đệ không biết rằng bên cạnh huynh còn có tiểu thái giám nhìn đẹp mắt như vậy! Không bằng huynh thưởng cho đệ đi!”

Thiên Thành quốc là nước có phong tục cởi mở, phóng khoáng. Mấy con cháu nhà thế gia thường dưỡng mĩ nữ vũ cơ, vài người sở thích đặc biệt có thể nuôi nam tử mĩ mạo để ngắm nghía yêu đương. Ngay lập tức Mộc Tử Câm nổi da gà toàn thân, thật không ngờ được, Hiền vương Ninh Tuấn cư nhiên cũng có sở thích như vậy!

Trên tháp mềm Ninh Vô Ưu đang uống trà cũng chậm một nhịp, lại tự nhiên như không việc gì buông chén trà, phi một con mắt qua phía Mộc Tử Câm. Từ khi nàng xuất hiện bên ngoài cửa, ánh mắt hắn không tự chủ thỉnh thoảng nhìn nàng một cái.

Lặng lẽ hoa lan trắng, tuyết thổi áo giai nhân.

Hắn nhìn nàng bất chợt nhớ tới câu đó. Nàng hình như cũng dùng qua sáp nẻ, môi hồng ươn ướt, thêm thuận nhan cao, sắc mặt càng thêm hồng thuận trắng nõn, trơn bóng trong suốt. Lại thêm một thân quan phục thái giám, vóc người hiển nhiên mềm mại yểu điệu, hành động thì lịch sự trang nhã tăng phần tế nhị, kín đáo. Nàng như vậy khiến ánh mắt hắn sáng lên. Không thể không thừa nhận, ánh mắt hắn vô cùng tốt! Nàng quả nhiên hợp với quần áo thái giám!

Nhưng giờ này… ánh mắt hắn vô tình dừng lại ở cái tay Ninh Tuấn đang nắm, hơi hơi nhíu mi, cười nói:

“Hiền vương nếu đã coi trọng ngươi, không bằng ngươi liền đi theo Hiền vương, thấy thế nào?”

Hắn quay đầu, nhìn về phía người nhỏ bé mặc áo xanh sẫm, nhẹ giọng nói:

“Dù sao tay chân ngươi cũng vụng về, lại lôi thôi khiến người khác không chịu nổi, ta cũng không nghĩ lưu ngươi lại.”

Mộc Tử Câm bỗng dưng sửng sốt, mở miệng, lại kinh sợ không biết nói cái gì bây giờ. Còn Ninh Tuấn vui cười hớn hở, đem tay nàng nắm càng chặt.

“Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Ta cảm thấy ngươi thật quen mặt như đã từng gặp ở đâu đó. Không bằng ngươi theo ta trở về, ta nhất định đối đãi thật tốt, thật tử tế với ngươi. Ngươi có từng nghe qua danh tiếng Hiền vương? Ở trong kinh thành ta cũng khá nổi tiếng!”

“Sợ là nổi tiếng ăn chơi trác táng đi!?”

Đoan vương Ninh Đào mỉm cười.

“Người bên cạnh Ngũ ca mà đệ cũng dám đánh chủ ý?” Hắn nhìn về phía Ninh Tuấn.

“Huống chi ngươi cũng nên hỏi qua ý của tiểu thái giám, không thể cứ thế mà bắt buộc người ta đi?”

“Lục ca, mấy lời này của huynh ta không thích nghe chút nào!” Ninh Tuấn nhíu mi.

“Huynh cũng không đi ra ngoài hỏi thử xem, mấy người bên ngoài cũng đánh giá phủ ta rất tốt đó!”

Ninh Đào lại than thở một tiếng, nhìn về phía Mộc Tử Câm, nói:

“Mỹ danh của Hiền vương là phong lưu nhất thiên hạ. Trong phủ hắn mỹ nhân ca vũ các kiểu, nhiều không đếm xuể. Nếu ngươi mà theo hắn, sợ là đợi chờ trong mòn mỏi, khuê nữ cô đơn.”

Trong lòng Mộc Tử Câm lạnh một trận. Hiền vương phong lưu không đứng đắn đã thành tính, thế mà Đoan vương cũng bắt chước nói mấy lời khiến nàng không được tự nhiên! Nàng đang đóng giả thái giám, vẫn là nam đi, như nào mà ví nàng thành ‘khuê nữ cô đơn’ được nhỉ?

Nàng duỗi tay tránh xa Ninh Tuấn lại bị hắn xiết lại càng chặt, Ninh Tuấn cũng nóng nảy rồi.

“Chẳng nhẽ ngươi không muốn? Ngươi không được nghe Lục ca nói linh tinh, mỗi người ở phủ ta đều được đối đãi tốt là sự thật!”

Trong lúc vô tình, nàng thấy Ninh Vô Ưu liếc nàng một cái, chỉ là ánh mắt kia đi quá nhanh khiến nàng không thể nào xác định được ý tứ trong đó. Hắn tự dưng biết thời biết thế giao nàng cho Ninh Tuấn, đây tuyệt đối là cố ý chế nhạo chán ghét nàng! Có lẽ hắn thích nhìn nàng khó xử đến nỗi tay chân luống cuống, không thì chính là đem nàng đùa giỡn xoay vòng vòng!

Ninh Vô Ưu này nhìn thì cao quý thanh nhã như lan, lịch sự ôn hòa, thực tế trong bụng đen tối vô cùng, tính khí cực kỳ nhỏ nhen!

Chẳng nhẽ hắn cho rằng nàng không thoát được vụ này? Nàng trào phúng cười thầm, nhìn về phía Ninh Tuấn, đột nhiên lộ ra sắc mặt buồn bã.

“Hiền vương, ta cũng hy vọng được hầu hạ ngài, nhưng mà,… ta đã theo Sở vương, sống là người của Sở vương, chết cũng là ma Sở vương! Chân tình của ta trời đất chứng giám! Khi còn sống chỉ mong được hầu hạ Sở vương, tuyệt không hai lòng, bằng không,… bằng không…Sở vương… tiểu nhân tình nguyện chết trước mặt ngài…. Cầu điện hạ đừng vứt bỏ ta như vậy!”

Nàng thống khổ, bi thương, tuyệt vọng nhìn Ninh Vô Ưu, ánh mặt đau buồn xót xa như bị Ninh Vô Ưu vô tình vô nghĩa bỏ rơi nàng. (╥﹏╥)

Trong từ đường thoáng chốc yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!

Cái nắp trên tay Ninh Vô Ưu bỗng nhiên rơi xuống, va vào chén trà, vang lên một tiếng!

Miệng Ninh Tuấn há hốc, có chút quái dị nhìn về Ninh Vô Ưu, lại quay sang ngắm ngắm Mộc Tử Câm, thầm thấy hai người… mắt liếc mày đưa, tình ý xao xuyến không rời. Mộc Tử Câm đau đớn khổ sở, chắc là thật đi! Không ngờ nha… không ngờ bản thân Ngũ ca…cứ vậy cùng một tiểu thái giám….

Bất quá, bộ dáng tiểu thái giám này không tồi, phong lưu phóng khoáng, dáng người nhìn không phân biệt được nam nữ, nếu nuôi bên người, cũng không sai, không sai!

Hắn ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đem Ninh Tuấn đẩy ra.

“Lục đệ, ngươi đừng nghịch ngợm, thái giám này là người Ngũ ca, lý nào đệ cứ muốn là được?”

“Nhưng Ngũ ca…”

“Lục Tử Câm, ngươi biết tội chưa!?” Ninh Vô Ưu nhìn Mộc Tử Câm chăm chú, hờ hững trầm giọng cất tiếng.

Hắn cũng không ngờ, cư nhiên bản thân bị nàng chơi xỏ.

Trong lòng Mộc Tử Câm ngược lại thả lỏng xuống, lập tức đẩy Ninh Tuấn đang kinh ngạc sững sờ ra, lập tức hành lễ nói:

“Thảo dân Mộc Tử Câm gặp qua Đoan vương điện hạ, Hiền vương điện hạ.”

Biến cố này đến quá bất ngờ, Ninh Đào cùng Ninh Tuấn đều sửng sốt. Nhìn chằm chằm Mộc Tử Câm, vừa nghi hoặc vừa quay đầu nhìn sắc mặt Ninh Vô Ưu đang u sám ủ dột.

“Hắn nói hắn là Mộc Tử Câm?” Ninh Tuấn chỉ vào Mộc Tử Câm hỏi:

“Hắn thế nào lại thành thái giám rồi!?”

“Về lời nói của điện hạ, tại hạ chỉ là dân chúng bình thường, không thể tham dự phá ‘Án quỷ không đầu’. Vì vậy Sở vương cho ta giả thành thái giám, thuận tiện hành sự.” Mộc Tử Câm lưu loát trả lời.

“Thế,… vậy… ngươi cùng Ngũ ca vì sao nói ngươi…” Ninh Tuấn mờ mịt khó hiểu, nhìn nàng thất vọng.

“Vừa rồi… cái kia…” Mộc Tử Câm trong lòng dựng đứng. Vừa rồi tự dưng não nàng bị lú, nghĩ muốn đùa giỡn Ninh Vô Ưu, bây giờ giải thích như thế nào được? Nàng ngẩng đầu nhìn Ninh Vô Ưu, vẻ mặt hắn lạnh nhạt như sương, chỉ nhẹ nhàng dùng nắp ly thổi chén trà khỏi nóng, gần như lạnh lùng liếc nàng.

“Ta…” Nàng há miệng, đột nhiên cảm thấy trên đầu loạn thành mấy vòng.

“Ngươi vừa nói, ngươi sinh ra là người của ta, chết là ma nhà ta?” Ninh Vô Ưu nhìn nàng bâng khuâng hỏi.

Nàng khó hiểu nhưng vừa rồi quả thật bản thân có nói mấy lời này, vì vậy đành phải thừa nhận.

“Đúng.”

“Ngươi nói, ngươi đối với ta tình sâu ý nặng, thiên địa chứng giám?” Hắn lại khẽ cười hỏi.

Âm thanh kia lạnh buốt ruột thấu xương, khiến nàng không khỏi rùng mình một cái. Nàng đành cúi đầu, không nhìn ánh mắt hắn, gật gật đầu nói: “Đúng”

Hắn cười nhạt một tiếng, khó phân biệt vui buồn.

“Ngươi nói ngươi sinh ra chỉ làm người của ta, tuyệt không hai lòng? Không bao giờ rời khỏi ta?”

“Đúng…” Mộc Tử Câm nổi giận hoàn toàn rồi! Nản nòng đáp.

“Rất tốt.”

Ninh Vô Ưu buông chén trà, từ trên mềm tháp đứng dậy, hướng nàng bước tới. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt có ánh hoa trơn bóng kiều diễm thanh quý, tay đột nhiên bị người cầm. Bàn tay kia mềm nhẹ, vừa khít bọc lấy tay nàng, hài hòa vô cùng. Toàn thân nàng tự dưng cứng nhắc, như bị điện giật, chỉ còn biết nâng mặt kinh ngạc cùng khẩn trương nhìn Ninh Vô Ưu.

“Ngươi tốt nhất nhớ kỹ những lời đã nói hôm nay với ta!” Hắn nặng nề mà véo véo tay nàng. Con ngươi đem thăm thẳm thâm thúy nhìn nàng, sâu không thấy đáy.

Trong lòng nàng nhảy dựng, không kịp xét kỹ vẻ mặt với ánh mắt kia có ý gì liền thấy hắn xoay người, cười nói nhìn Ninh Tuấn:

“Bát đệ, đắc tội rồi. Hôm qua Tử Câm với huynh náo loạn không yên, vừa rồi ta cố ý thử lòng hắn. Hiện tại đã có kết quả, trong lòng hắn quả nhiên chỉ có một mình huynh.”

Hắn khiêm tốn áy náy nhìn Ninh Tuấn đang tức giận lại có chút thất vọng, giải thích tiếp:

“Hay là huynh lựa ngày chọn mấy mỹ nhân đưa tới phủ đệ, xem như bồi tội?”

“Ngũ ca cần gì khách khí thế!” Ninh Đào phản ứng nhanh, thấy người tới là Mộc Tử Câm giả dạng thái giám, vui mừng quá độ. Lập tức thay Ninh Vô Ưu giải vây nói:

“Bát đệ, Mộc Tử Câm ở bên Ngũ ca, ngươi cần gì phải chia rẽ bọn họ? Bản thân đệ trong phủ cũng nhiều mỹ nữ xinh đẹp giỏi ca múa như vậy rồi, thiếu một người cũng không sao mà!”

Ninh Tuấn vẫn như trước thất vọng không thôi, lưu luyến không rời nhìn Mộc Tử Câm, lại nhìn xuống hai tay nàng và Ninh Vô Ưu đang nắm chặt. Trong lòng tuy rằng không cam tâm, nhưng đối phương dù gì cũng là Ngũ ca của mình, cũng không thể đoạt người yêu của huynh đệ được. Hắn đành buồn bực nói: “Nếu hắn là người của Ngũ ca, ta đây… ta đây cũng đành từ bỏ.”

“Đa tạ Bát đệ.”

Ninh Vô Ưu rất khách khí. Xoay người nhìn nhìn Mộc Tử Câm, thấy lông mày nàng dựng ngược, đáy mắt ẩn lửa giận, lại cố nén không phát tác. Hắn đột nhiên cảm thấy bộ dạng tức giận của nàng rất đáng yêu.

Lòng Mộc Tử Câm suy nghĩ trăm điều, kinh ngạc không thôi, tự bổ não chính mình. Chẳng nhẽ Ninh Vô Ưu này thực sự thích nam nhân? Nàng lặng lẽ không một tiếng động tránh khỏi tay hắn. Hắn làm như không để ý, lại ngồi trở về trên mềm tháp, ôm lấy ấm lô, khẳng định nói với Ninh Đào:

“Đây chính là Mộc Tử Câm, huynh cho hắn giả thái giám đi theo bên người đệ cho dễ điều tra. Vụ án này, đệ cứ thoải mái mà giao cho hắn xử lý.”

Ninh Đào hớn hở, liên tục thở dài cảm tạ Ninh Vô Ưu.

“Ngũ ca, đệ thật sự vô cùng biết ơn huynh. Nếu án này phá được, đệ nhất định tâu với Hoàng thượng, tuyệt không tự mình kể công.”

Ninh Vô Ưu từ chối cho ý kiến, chỉ liếc một mắt thản nhiên nhìn Mộc Tử Câm, nhẹ giọng nói: “Ngươi chỉ còn có sáu ngày để phá án.”

Mộc Tử Câm hơi căng thẳng, khẽ gật đầu, cũng không lắm lời, trực tiếp cùng Đoan vương Ninh Đào đến Đại Lý Tự xem hồ sơ. Mấy sự việc diễn ra viết trên hồ sơ cũng không khác lời Ninh Đào nhiều lắm, chỉ thêm phần chi tiết cụ thể hơn.

Nàng đem một phần hồ sơ chép sang sổ tay cho thuận tiện nghiên cứu. Ngồi trong Đại Lý Tự chốc lát rồi rời khỏi đó về phủ Sở Vương.
Bình Luận (0)
Comment