Giọng nói của Trương Quý Phi lộ ra vài phần bất đắc dĩ. Mà Nhiếp Cẩn Huyên ở một bên, im lặng nghe nàng nói lại vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ trong thời gian ngắn lại khôi phục lại tinh thần. Rốt cuộc, ngoài nguyên nhân này thì Nhiếp Cẩn Huyên nàng cũng không thể nghĩ ra thêm lý do nào khác.
Cho nên, ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên muốn hỏi rõ ràng hơn một chút, thì chuyện này cũng chấm dứt.
Dù sao, hung thủ thật sự là Tôn Tài Nhân cũng đã sợ tội tự sát, nhưng bề ngoài mọi chuyện chỉ đơn giản là vậy, nhưng mục đích thật sự chỉ có vu hãm Trương Quý Phi thôi sao? Chẳng lẽ, Hoàng Thượng lại dễ dàng tin tưởng chuyện này?
Nhưng, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn không mở miệng thắc mắc, chỉ nhàn nhạt như vô tình mà hỏi một câu.
"Vậy xin hỏi Quý phi nương nương, nếu thật sự Tôn Tài Nhân là sợ tội tự sát, vậy còn Chu Đức Hưng thì sao?"
"Ai, còn sao nữa chứ? Sau hôm Tôn Tài Nhân chết, Hoàng Thượng liền công bố kết quả điều tra, sau đó liền hạ chỉ xử quyết."
Thấp giọng trả lời câu hỏi của Nhiếp Cẩn Huyên, tiếp theo Trương Quý Phi liền giương hai mắt nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên đang ngồi bên cạnh mình, biểu tình trên mặt ngưng trọng.
"Hơn nữa, không chỉ một mình Chu Đức Hưng bị giáng tội, mà toàn bộ cung nhân của Vinh Hâm Uyển, cũng đều bị đem ra xử trảm vì tội hộ chủ bất lực, khiến Lan Tài Tử bị chết thảm. Hầu hạ Tôn Tài Nhân, cũng là tiếp tay cho giặc, nên tự nhiên cũng không thể lưu lại."
Thanh âm Trương Quý Phi nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu mà nàng nói ra lại như một dùi trống gõ vào tai Nhiếp Cẩn Huyên, khiến tai nàng đau đớn kịch liệt! Thậm chí Nhiếp Cẩn Huyên còn tức giận đến mức đưa tay đập lên mặt bàn.
'Phanh...'
Nháy mắt, trong không khí vang lên một thanh âm nặng nề. Theo sau, cả thiên điện của Vĩnh Tin Cung đều chìm trong im lặng.
Không có một ai dám mở lời, mọi người trong điện đều quay đầu nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Cẩn Huyên đang ngồi. Mà lúc này, Trương Quý Phi đang ngồi ở bên cạnh nàng lại chỉ cúi đầu, hai mắt khẽ nhắm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Thấy tình hình như vậy, Trương Quý Phi không khỏi thở dài một lần nữa, sau đó vươn bàn tay được bảo dưỡng tỉ mỉ ra, nhẹ nhàng đặt tay lên đôi tay đang nắm chặt của Nhiếp Cẩn Huyên.
"Ai, Cẩn Huyên, đây là là bụng người cách một lớp da. Đúng hơn là họa bì họa khổ khó họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Giống như Lan Tài Tử cùng Tôn Tài Nhân, từ trước đến nay đều như hình như bóng, ai ai cũng nghĩ hai người họ thân như tỷ muội, nhưng cuối cùng thì sao, cuối cùng mặc ngoài thì tươi cười nhưng bên trong lại hận nhau tận xương tủy, đả thương người còn hại chính mình."
Ngữ khí của Trương Quý Phi mang theo vài phần trấn an, nhưng lúc này, vừa nghe Trương Quý Phi nói như vậy, nguyên bản từ lúc bắt đầu Nhiếp Cẩn Huyên vẫn luôn cúi mặt lại bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Trương Quý Phi... Nhưng theo sau, ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại thấy Trương Quý Phi vẫn luôn nhè nhẹ vỗ vỗ tay nàng, chậm rãi vỗ nhẹ hai cái.
Động tác kia thực nhẹ, nhẹ đến nỗi nếu Nhiếp Cẩn Huyên không nhạy cảm cảm nhận được lực đạo trên tay mình thay đổi, thì căn bản nàng cũng không chú ý đến bàn tay của Trương Quý Phi. Nhưng cũng chính hai cái vỗ này, đã làm cho Nhiếp Cẩn Huyên ngậm miệng, đem những lời sắp ra khỏi miệng rút lại, tiếp theo chỉ chăm chăm nhìn Trương Quý Phi.
Nhiếp Cẩn Huyên không nói, thiên điện lớn như vậy tức khắc lâm vào một mảnh an tĩnh. Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huệ ở một bên vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên cười lớn.
"Ách... Ha hả, được rồi, được rồi, Cẩn Huyên a~, Quý phi nương nương nói rất đúng, tri nhân tri diện bất tri tâm, bằng không sao lại có câu nói "lòng người khó đoán"? Hơn nữa, hiện tại nếu sự tình đều đã qua đi, thì cũng không cần nhắc lại làm gì, dù sao đây cũng không phải chuyện gì tốt!"
Nhiếp Cẩn Huệ lên tiếng hòa giải, cả thiên điện cũng tự nhiên lên không ít, mà theo sau nàng lại tiếp tục nói.
"Bất quá, vừa rồi nghe ý tứ của Quý Phi nương nương, Cẩn Huệ nghe xong có chút mơ hồ... Vừa rồi Quý phi nương nương có nói, buổi tối ngày Vinh Hâm Uyển bị cháy, cũng may có Cẩn Huyên hỗ trợ... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Nhiếp Cẩn Huệ thật sự rất tò mò, mà nghe vậy, Trương Quý Phi không khỏi nở nụ cười ôn hòa. Ngay đó trước mặt tất cả mọi người, đem mọi sự tình ngày đó Nhiếp Cẩn Huyên đứng ra giúp mình như thế nào nói ra, lại kể nàng làm sao bức cung Chu Đức Hưng cùng Tôn Tài Nhân, rồi cuối cùng đích thân nghiệm thi tìm ra chứng cứ.
....
Sự tình đêm đó, mọi người trong cung đều biết, cho dù lúc ấy không có ở hiện trường, thì lúc sau nhờ vào nghe ngóng cũng hiểu rõ tình huống.
Cho nên, giờ khắc này, bề ngoài tuy rằng Trương Quý Phi đang trả lời vấn đề của Nhiếp Cẩn Huệ, nhưng thật chất là đang nói cho Ân Phượng Trạm nghe! Rốt cuộc, Nhiếp Cẩn Huyên có thể vì Trương Quý Phi mà xuất đầu lộ diện trước Thuận Thừa Đế cùng chúng phi tần, nói đến cùng cũng vì Trương Quý Phi nàng là dì ruột của Ân Phượng Trạm!
Trương Quý Phi muốn để Ân Phượng Trạm hiểu rõ đạo lý này. Cho nên vừa dứt lời, hai mắt Trương Quý Phi không khỏi chuyển hướng liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái. Nhưng chỉ thấy, biểu tình của Ân Phượng Trạm vẫn như cũ, chỉ ngồi yên bất động, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Thấy tình hình như vậy, Trương Quý Phi không nhịn được nhíu mày, mà lúc này sau khi biết được tất cả chân tướng, Nhiếp Cẩn Huệ tức khắc sửng sốt.
"Ách... Quý phi nương nương vừa nói sao? Cẩn Huyên... Cẩn Huyên ở trước mặt mọi người nghiệm thi? Còn... Còn giải phẫu người chết?"
Có lẽ bị những lời vừa rồi của Trương Quý Phi dọa sợ, lúc này Nhiếp Cẩn Huệ chỉ biết ngỡ ngàng trừng to hai mắt mà không hề hay biết hành động của nàng bây giờ đang rất thất lễ, khác hẳn với một Nhị tiểu thư Nhiếp phủ luôn ôn hòa chu toàn mọi lễ nghi từ trước đến giờ. Mà nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia của Nhiếp Cẩn Huệ, Trương Quý Phi lập tức bị chọc cười.
"Ha hả, đương nhiên rồi, chẳng lẽ bổn cung đang nói dối các người sao?"
"Ách... Cẩn Huệ không có ý này, chỉ là cảm thấy..."
Lúc này Nhiếp Cẩn Huệ vẫn như cũ chưa thể hồi phục lại tinh thần, chỉ ngơ ngẩn nhìn Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó nhịn không được nói thẳng.
"Chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ, thật ra lúc trước ở thời điểm Cẩn Huyên còn chưa gả vào Thần Vương Phủ, nô tỳ chưa từng nghe nàng nhắc đến có hứng thú với việc nghiệm thi... Thậm chí có một lần, trong phủ có một nha hoàn bất hạnh chết đuối, đã làm cho Cẩn Huyên sợ đến mấy ngày mất ăn mất ngủ, như thế nào chỉ mới thành thân không được bao lâu...."
Thanh âm của Nhiếp Cẩn Huệ không lớn, nhưng ở thời điểm cả thiên điện đều không có một tiếng động nào, lại làm cho mọi người có mặt đều nghe rõ. Cho nên, chờ bên này Nhiếp Cẩn Huệ vừa dứt lời, mọi người đều không khỏi sửng sốt, sau đó chuyển mắt nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên.
Thiên điện lại lần nữa chìm vào mảnh an tĩnh quỷ dị. Mà lúc này Nhiếp Cẩn Huyên cũng đột nhiên từ trong suy nghĩ của bản thân phục hồi lại tinh thần, nhưng chỉ thấy Nhiếp Cẩn Huệ đang ngồi đối diện, cùng với Ân Phượng Hiên thậm chí còn có Trương Quý Phi đang dùng ánh mắt khó hiểu, tò mò, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào mình. Tình hình này làm cho Nhiếp Cẩn Huyên có chút luống cuống không biết làm gì!
Nàng là pháp y, nàng không ngại nghiệm thi, giải phẫu nhưng nàng sẽ không nói dối!
Nhưng dù vậy, nàng cũng không thể thẳng thắn nói mình không phải là Nhiếp Cẩn Huyên trước kia, mà chỉ là một linh hồn ở hiện đại xuyên qua, là nữ pháp y thiên tài của một ngàn năm sau - Phương Tranh!
Nhiếp Cẩn Huyên không biết nên trả lời như thế nào. Hoặc đúng hơn, hiện tại nàng vẫn chưa tìm được lý do phù hợp để thuyết phục mọi người, việc nàng nghiệm thi là chuyện đương nhiên, không có gì đặc biệt. Cho nên, theo thời gian từng giây từng giây trôi qua, trên đầu Nhiếp Cẩn Huyên đều hiện lên hàng ngàn suy nghĩ....
Nhưng ở ngay lúc này, tại thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên sắp bị ép tới phát điên, Ân Phượng Trạm ngồi một bên vẫn luôn không nói gì, lại bỗng nhiên trầm giọng mở miệng.
"Bởi vì nàng là đồ đệ của Mạnh Hiển!"
Vừa nói, Ân Phượng Trạm vừa quay đầu nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huệ, sau đó lại nói tiếp.
"Sau khi thành thân, nàng nói ở trong phủ buồn chán không có việc gì làm, cho nên bổn vương liền đưa nàng đi tìm Mạnh Hiển. Vốn chỉ định để nàng ngoan ngoãn lại một chút, nhưng không nghĩ tới, nàng lại có năng khiếu, chỉ sau thời gian ngắn đã học thành tài."