Một đêm này, Nhiếp Cẩn Huyên làm thế nào cũng ngủ không ngon.
Bởi vì bên cạnh nàng xuất hiện một nam nhân, cho nên dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng loạn.
Thẳng đến khi trời sắp sáng, Nhiếp Cẩn Huyên mới mơ màng thiếp đi.
Bất quá, hai tay nàng vẫn nắm chặt tấm chăn, không chút thả lỏng.
Vì thế, đêm nay nói là phải nghỉ ngơi cho tốt nhưng cuối cùng còn mệt mỏi hơn là những chuyện xảy ra ban ngày.
Thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên tỉnh lại, trên giường đã không còn bóng dáng của Ân Phượng Trạm.
Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi nhẹ nhàng thở phào một tiếng.
Lúc này, Tiểu Tú vừa lúc ở bên ngoài đi vào.
"Vương phi, ngài đã tỉnh.
Bên ngoài có người tìm."
Tiểu Tú nhẹ giọng nói, đồng thời không nhanh không chậm đem quần áo đưa cho Nhiếp Cẩn Huyên, hầu hạ nàng rửa mặt, thay y phục.
Mà Nhiếp Cẩn Huyên đang sửa soạn, nghe vậy, không khỏi sửng sốt.
"Tìm ta? Ai?"
"Việc này nô tỳ cũng không rõ cho lắm, chỉ là vừa có người lại đây nói, chờ Vương phi tỉnh, thỉnh người đến Thính Vũ Các một chuyến."
"Thính Vũ Các?"
"Vâng."
"...Ân, được rồi, ta đã biết."
Chờ Nhiếp Cẩn Huyên rửa mặt, trang điểm xong, Tiểu Tú liền nhanh chóng cho người dọn đồ ăn sáng lên.
Nhiếp Cẩn Huyên ăn một chút liền trực tiếp mang theo Tiểu Tú đi tới Thính Vũ Các.
...!
Thính Vũ Các nằm ở phía Đông Bắc của Túy Hà Sơn Trang.
Khác với những đình các ồn ào sôi nổi, Thính Vũ Các toát lên mình vẻ lịch sự, u nhã thanh tao, khiến lòng người thoải mái, rất thích hợp để du ngoạn và dưỡng bệnh.
Thính Vũ Các cách nơi Nhiếp Cẩn Huyên trụ cũng không quá xa, cho nên chỉ trong chốc lát, Nhiếp Cẩn Huyên đã đi tới hành lang bên ngoài Thính Vũ Các.
Nhưng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên lại không bước tiếp, chỉ khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang ngồi trong Thính Vũ Các kia.
Người nọ bạch một bộ bạch y trắng tuyết, dung mạo xuất trần, anh tuấn không thôi...!
Nam nhân kia ngoài Thụy Vương Ân Phượng Tường còn có thể là ai?!.