Phạt Anh Phải Lòng Em

Chương 26

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lễ Giáng Sinh đã sắp đến. Tuy rằng trên đường người đi vẫn vội vàng, nhưng trong những trung tâm thương mại thì ít nhiều cũng đã thấy không khí ngày lễ. Đặc biệt ở cửa chính còn có bày một cây thông Nô-en thật lớn, đèn sáng lấp lóa thoạt nhìn thật náo nhiệt.

Ưng Thủ đứng trong buồng điện thoại cạnh cây thông mà gọi cho Y Đằng, điện thoại trong nhà kêu rất lâu, nhưng không ai nghe.

“Tên kia làm gì nhỉ? Nghe điện thoại, nghe điện thoại đi!” Ban đầu còn gõ nhẹ vào thành buồng, càng về sau Ưng Thủ càng kiềm chế không được mà bắt đầu nhịp chân.

Kêu nửa ngày mà không ai tiếp, điện thoại rốt cuộc chuyển qua cơ chế trả lời tự động.

Nghe bên kia là tiếng Y Đằng lạnh lùng, “Tôi không ở nhà, có việc mời nhắn lại.” Ưng Thủ vội vội vàng vàng mở miệng, “Uầy, em đi đâu rồi? Em làm gì mà không tiếp điện thoại của anh a? Anh cũng biết vừa nói sẽ cùng nhau trải qua kì nghỉ Giáng Sinh, nhưng rồi phải tham gia thi đấu, cũng là anh không đúng, nhưng mà em cũng đâu cần không để ý đến anh như thế chứ! Loại chuyện này thực ra anh cũng đâu có thể tự quyết định đâu!”

“Thật sự em có muốn võ đường của anh lọt vào chung kết hay không chứ! Không cần lại tùy hứng như vậy mà! Nhanh nghe điện thoại đi! Mau cổ vũ anh, nghe Y Đằng cổ vũ anh mới có thể thắng được!”

Gác điện thoại, Ưng Thủ thở dài một hơi, chậm rãi đi đến chỗ bọn đệ tử đang chờ bên kia đường.

“Sư phụ thật đúng là vất vả!”

“Sư phụ anh vẫn nên xin lỗi đi!”

Thấy vẻ mặt Ưng Thủ buồn bực, bọn đệ tử cứ đứa này một câu đứa kia một ý mà tuôn ra.

“Mấy người ít quản chuyện của tôi đi! Hảo hảo luyện tập, cố gắng thắng trận đấu này mới đúng!” Ưng Thủ huơ tay đe dọa nói, “Tốt lắm, mau trở về nghỉ ngơi một chút cho tốt đi. Có chuyện gì đều chờ sau khi đấu xong hẵng nói.”

Các đệ tử không dám lên tiếng bèn đi về. Ưng Thủ một mình theo sau, càng nghĩ càng tức giận.

Vốn là hắn đã bàn cùng Y Đằng, lễ Giáng Sinh này sẽ trải qua cùng nhau. Lúc đề nghị chuyện này, chính hắn cũng phấn khởi muốn chết, giờ nào rời giường, giờ nào xuất phát, ăn ngủ chỗ nào, đi đâu chơi, đều đã lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ rồi.

Nhưng ngay lúc đó Y Đằng cũng lạnh lùng chẳng hề biểu hiện gì. Hắn lại cảm thấy y nghĩ hắn dính người, cũng không lưu ý chuyện mừng lễ cho lắm. Hỏi y vài lần, y cũng luôn nói không sao cả, còn mang vẻ mặt phớt lờ đi.

Ai biết trùng hợp lúc trước hắn có ghi danh cho cả võ quán đi thi đấu Karatedo, bây giờ được gọi đấu thì đã vào trận chung kết. Thời gian vừa vặn lại trùng vào lễ Giáng Sinh lại phải rời đi.

Rõ ràng hết thảy đều là chính mình an bài, lúc thay đổi cũng là do chính mình. Nhưng mà một lòng muốn cùng nhau nghỉ lễ, nên khi hắn nghe tin này, cũng chịu đả kích không ít a! Lúc đầu còn nghĩ, hoàn hảo là Y Đằng cũng không giống hắn, thập phần chờ mong dịp nghỉ lễ này, chỉ cần hắn thành tâm xin lỗi, hẳn là sẽ lập tức được tha thứ đi!

Ai mà biết y mới vừa nghe hắn phải đi thi đấu đúng kì lễ liền trở mặt! Một cước đá thẳng hắn lọt giường khi hai người vừa yêu đương xong. Đi theo sau giải thích, y một chữ cũng nghe không vào.

Còn tự một mình y chạy vào phòng tắm đóng cửa, nói không muốn trông thấy hắn, nếu hắn không chịu rời đi thì y sẽ chia tay ngay lập tức. Thật quá mức bốc đồng mà!

Đã sớm biết y chính là như vậy. Nhưng thật sự yêu y! Rất là yêu! Nên Ưng Thủ vừa nghe đến chữ chia tay liền không nghĩ được gì nữa, đành phải mặc quần áo, hơn nửa đêm vẫn rời khỏi nhà Y Đằng, định chờ cho y bình tĩnh một chút sẽ quay lại giải thích ngay.

Nào biết đâu rằng người an bài trận đấu còn lầm hơn, đáng lý ngày hai mươi hai mới thi, vậy mà thông báo bọn hắn đúng ngày hai mươi phải có mặt! Làm hắn thời gian giải thích còn chưa có thì đã bị lôi đi.

Nhìn người phụ trách đang liều mạng xin thứ lỗi kia, Ưng Thủ tuy rằng tức giận cực độ, cũng không thể nói gì với người đang thành tâm nhận sai kia. Đành phải đơn giản cho đệ tử tập luyện thêm một chút, coi như để bọn hắn làm quen với môi trường thi đấu này nọ cho xong.

Về sau chính hắn mặc dù có liều mạng gọi điện thoại giải thích, cái tên bốc đồng kia cũng không dễ thương lượng, không chỉ không tha thứ, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm nghe. Thật sự là tùy hứng quá mức mà!

Lúc bắt đầu suy tính, y rõ ràng thờ ơ, nay lại vì hắn sai hẹn mà tức thành cái dạng này. Ngẫm nghĩ một chút, Y Đằng tùy hứng như thế lại có điểm đáng yêu.

Ưng Thủ chà xát đôi tay tê đi vì lạnh mà nghĩ, nếu như người phụ trách không lầm lẫn thời gian, hắn sẽ mỗi ngày gác ở cửa nhà y mà chờ y tha thứ! Sau đó lại kéo y lên giường mà hảo hảo yêu thương một phen! Nếu tên kia bởi vì chuyện này mà lại trốn một góc ngồi khóc, hắn thật sự cũng đau lòng! Ngoại trừ lúc lên giường, hắn thật lòng không muốn thấy Y Đằng rơi lệ!

Nghĩ đến đây, hắn sau khi đưa đệ tử đến khách sạn, sau khi sắp xếp cho tốt thì lại tìm một buồng điện thoại mà gọi đi! Đương nhiên Y Đằng bên kia vẫn là một chút tin tức cũng không có! Tâm tình buồn bực, Ưng Thủ không còn cách nào khác, đành phải mang phiền muộn như vậy mà đi ngủ!

Sáng hôm sau, bởi vì cách trận đấu có một ngày. Muốn cho đệ tử bảo trì thể lực, nên Ưng Thủ cũng không cho tập bài huấn luyện cường độ cao nữa. Buổi sáng chỉ cho bọn họ làm chút luyện tập cơ bản, buổi chiều an bài bọn họ tự do hoạt động.

Khoảng thời gian rỗi hắn lại không kiềm chế mà gọi điện thoại về chỗ Y Đằng. Từ ân hận, bây giờ phát triển thành lo lắng. Lo lắng Y Đằng sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Không phải sau khi mình rời đi, Y Đằng vẫn đứng trong phòng tắm, sau đó té xỉu? Hoặc là ngâm nước rồi bị cảm lạnh? Chính là bởi vì mình không ở cạnh bên chăm sóc nên cảm mạo chuyển thành viêm phổi? Hoặc là đi đường rồi vì tức giận mất tập trung mà gặp tai nạn đi?

Trong đầu một khi có suy nghĩ như vậy, những tin tức đáng sợ mà hắn đọc được trước đây lập tức được nhớ lại ngay, chẳng qua diễn viên toàn bộ đổi thành Y Đằng. Nghĩ đến đây Ưng Thủ liền cảm thấy cả người không yên, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu chính là mua ngay vé xe sớm nhất mà trở về.

Hắn giơ tay kêu Matsui lại, “Tôi rất không yên tâm a! Tôi nghĩ phải quay về một lần đã!”

“Nhưng mà, ngày mai đã thi đấu? Sư phụ anh như vậy chạy tới chạy lui, trạng thái không tốt làm sao bây giờ?” Matsui tuy rằng không dám đưa ra ý kiến phản đối, nhưng trong lòng cũng không đồng ý, “Hơn nữa thời gian cũng không kịp đi!”

“Tới kịp, tôi tính rồi, trở về bây giờ, cùng lắm bốn giờ chiều là về tới rồi, tôi chỉ muốn tên kia ra sao, sau đó sẽ lại lập tức mua vé quay lại ngay, chắc khoảng hai giờ sáng hôm sau là về tới! Sau đó tôi nghỉ ngơi năm sáu tiếng, lúc chín giờ trận đấu bắt đầu tôi cũng sẽ vừa vặn hồi sức thôi!”

“Nhưng mà, như vậy thật sự gấp lắm a!”

“Không có biện pháp, không thấy tên kia, tôi thật sự không có biện pháp an tâm a! Tôi nào có tâm tư thi đấu nữa!” Ưng Thủ vỗ vai Matsui, “Nơi này giao cho trò, thay tôi trông coi, không cần nói cho bọn họ chuyện tôi quay về. Sẽ làm bọn họ bất an!”

“Đúng vậy, sư phụ. Đúng rồi ” Matsui từ túi quần lấy điện thoại di động đưa cho Ưng Thủ, “Sư phụ anh cầm cái này đi! Vạn nhất có chuyện gì có thể liên lạc một chút!”

“Tôi không thích dùng loại đồ này!” Ưng Thủ cau mày, cố chấp cho là bất tiện.

“Vạn nhất có việc gấp thì có thể hữu dụng!” Matsui nghĩ nghĩ nói, “Vạn nhất bác sĩ Y Đằng nếu có chuyện gì, anh cũng có thể gọi điện thoại báo bệnh viện này nọ được!”

Tuy rằng Matsui nói chuyện xúi quẩy, thế nhưng cũng đúng với suy nghĩ của Ưng Thủ, hắn miễn cưỡng nhận lấy di động, tùy tiện bỏ vào túi quần, hướng Matsui phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà nhanh đến nhà ga. Mua vé xong liền ôm lòng nóng như lửa đốt mà ngồi xe đi về.

※※※※

Về đến nhà Y Đằng cũng đã gần bốn giờ chiều. Ưng Thủ một hơi chạy lên lầu, liều mạng ấn chuông, vừa ấn vừa đá cửa, “Mở cửa, anh là Ưng Thủ! Y Đằng, em ở nhà sao! Em không sao chứ!” Thanh âm to đủ để phá sập nhà.

Qua nửa ngày trong nhà vẫn không có nửa tiếng vang, Ưng Thủ hít sâu một hơi, đang chuẩn bị phá cửa mà vào, đột nhiên nhớ tới Y Đằng từng cho mình một cái chìa khóa. Hắn sốt ruột đến mức xém chút hồ đồ.

Cầm chìa khóa mở cửa, phản ứng thứ nhất của Ưng Thủ chính là vọt vào phòng tắm, đẩy cửa ra nhìn, bên trong không một bóng người. Lại vọt vào phòng ngủ, vẫn trống trơn. Ưng Thủ liền nhảy ra ban công, Tam Viên Hoa khinh bỉ nhìn hắn, hoàn toàn xem hắn là đồ ngu.

“Y Đằng đâu?”

“Gâu gâu!”

“Y Đằng đi đâu rồi?”

“Gâu gâu âuuuu ~~~!”

Biết hỏi cũng không ra đáp án, Ưng Thủ lại vội vàng đóng cửa chạy tới viện thú y. Dọc đường đi còn thập phần lưu ý xem bốn phía có chỗ nào phát sinh sự cố linh tinh gì hay không. Thật vất vả đi đến được cổng chính, từ xa đã thấy đèn bên trong còn sáng. Tâm trạng lo sợ nãy giờ cũng vơi đi phân nửa.

Một bên dùng sức đẩy cửa ra, một bên kêu, “Y Đằng!” Kết quả Mộc Hạ cùng tiểu Lan đang đánh mắt đưa tình liền bị hắn làm phiền. Hai người thật nhanh nhảy dựng lên, đỏ mặt tránh sang một bên.

“Bác sĩ không có đây!”

“Ưng Thủ tiên sinh không phải đi thi đấu sao? Như thế nào đột nhiên đã trở lại?”

“Y đâu rồi?” Ưng Thủ đột nhiên cảm thấy được đầu hắn bắt đầu nhức. Lòng hắn như bị mèo cào, khổ sở muốn chết!

“Y, y sẽ đi đâu nha?” Miệng lầm bầm, Ưng Thủ chậm rãi ngồi xuống ghế. Ý niệm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt. Chẳng lẽ tên kia thật sự gặp chuyện bất trắc? Chính là nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy cả người một trận rét run, Ưng Thủ giờ đây giống như té vào động băng, từ chân lên đầu đều run rẩy. Trái tim giống như ngừng đập, cứ nhói lên.

“Ưng Thủ tiên sinh anh không sao chứ? Sắc mặt anh thật khó coi a!”

“Tôi rót cho anh ly nước! Anh trước hết nghỉ ngơi một chút!”

Vừa lúc đó, trong viện thú y vang lên một chuỗi nhạc, Ưng Thủ cúi đầu thì thấy, là di động của Matsui trong túi quần đang kêu.

Ấn nút tiếp cuộc gọi, thanh âm Matsui bên đầu nghe thật hớn hở, “Sư phụ? Anh đã tới rồi sao?”

“Có việc sao?” Ưng Thủ ách giọng hát hỏi?

“Tôi là nói cho anh, Y Đằng từ bệnh viện tới nơi này cổ vũ anh nè! Anh mau trở về đi!”

“Cái gì? Cái gì? Cái gì? Ngươi nói Y Đằng đến đó? Thật vậy sao?” Ưng Thủ quả thực không thể tin được vào tai mình, “Ngươi không gạt ta đi? Ta không có nghe sai đi?” Y không có xảy ra việc gì, thật tốt quá, cám ơn trời đất! Ngay tại lúc này, Ưng Thủ cơ hồ xúc động bật khóc.

“Tôi nào dám lừa sư phụ? Anh muốn cùng bác sĩ Y Đằng nói chuyện không?”

“Muốn muốn muốn, mau đưa điện thoại cho y!”

Điện thoại ngừng trong chốc lát, Y Đằng thanh âm lạnh lùng của Y Đằng trong điện thoại truyền ra, “Anh về đó làm cái gì? Đầu óc có vấn đề à? Anh có biết trước trận đấu mà chạy tới chạy lui là không tốt không? Anh là đồ óc heo hay sao? Trong đầu vẫn chứa bã đậu hả? Làm việc gì cũng không suy nghĩ sao? Tôi lớn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì? Quả thực ngu đến mức khó chữa mà!”

Vừa nghe y chửi mắng, vào lỗ tai Ưng Thủ lại giống như nghe được giọng nói tuyệt vời của thiên sứ. Đợi cho Y Đằng dừng lại, Ưng Thủ không tự chủ được nở nụ cười, “Y Đằng không giận anh nữa đi! Chuyện kia thật sự là anh sai! Nhưng mà anh cũng buồn bực vì không được cùng em đón lễ Giáng Sinh, hơn nữa anh cũng thành tâm nhận lỗi mà!”

“Anh là đồ ngốc! Tức giận anh chỉ làm lãng phí thì giờ của tôi! Anh cho là ai cũng như anh muốn cùng nhau … Quên đi, không nói nữa, còn không mau cút về đây cho tôi!”

“Đã biết, anh lập tức phải đến nhà ga!” Ưng Thủ vui vẻ ôm điện thoại nói, “Uầy, anh rất nhớ em a! Cám ơn em tới cổ vũ cho anh! Anh thật cao hứng a!”

Bên kia điện thoại Y Đằng thấp giọng, thanh âm như chột dạ mà truyền đến, “Quỷ, quỷ mới đến cổ vũ cho anh. Tôi, tôi chỉ là vừa hay có công chuyện phải tới đây, thuận tiện đến thăm anh thôi! Ít tự mình đa tình đi! Nhanh về đây cho tôi, tôi cảnh cáo anh, anh mà thua trận chỉ vì chạy tới chạy lui xem tôi xử anh thế nào!”

“Nhất định sẽ thắng mà, có Y Đằng thay anh cổ vũ, anh nhất định sẽ thắng! Anh yêu em!”

Bên kia Y Đằng hít một ngụm khí lạnh, sửng sốt hơn một phút đồng hồ, sau đó “Cạch” một tiếng gác luôn điện thoại!

“Tên kia lại thẹn thùng!” Ưng Thủ cười ha ha đem điện thoại bỏ vào túi, không thèm nhìn tiểu Lan cùng Mộc Dạ vừa hóa đá, lại như lúc hắn tới đây, chạy vội ra nhà ga. Hơn nữa trong lòng quyết định, sau khi đến nơi nhất định sẽ mua di động!

※※※※

8ac08bb9ca6ccc0b8beda9cd8ecd2252

Khung cảnh hai bạn gặp nhau ^^~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chờ Ưng Thủ đến được nhà ga là đã hơn hai giờ sáng rồi. Từ nhà ga đi ra, liền thấy Y Đằng mặc áo khoác dày màu cafe đơn độc ngồi dưới  đèn đường, bộ dạng chờ mong.

“Ngu ngốc, làm gì khuya như vậy còn chờ ở nơi này?” Ưng Thủ vọt tới trước mặt y, đưa tay sờ hết mặt rồi đến hai tai bị lạnh đông cứng của y.

“Tôi sợ anh đần đến mức quên đường về! Không thấy anh liền lo lắng!” Không hề cự tuyệt ngón tay mang đến ấm áp của Ưng Thủ, Y Đằng nghiêng đầu nhẹ nhàng dùng mặt cọ vào lòng bàn tay hắn, “Ấm áp quá! Quả nhiên tên ngốc thân nhiệt luôn cao hơn người thường!”

Tuy rằng muốn làm rõ xem ngu ngốc với thân nhiệt thì có cái gì liên quan đến nhau, nhưng Ưng Thủ vẫn là vươn hai tay cẩn thận ôm gọn khuôn mặt lạnh băng củaY Đằng mà che chở, nhẹ giọng nói, “Chúng ta nhanh trở về đi!”

“Ừ!”

“Mặt của em vẫn lạnh quá à! Y Đằng là đại ngốc!”

“Anh mới là đồ ngốc! Nói, nói cái loại chuyện này nữa!”

“Nói cái gì?”

“Khốn nạn, lời anh nói trong điện thoại là thật sao?”

“Đương nhiên là thật, chờ anh thắng trận đấu, anh sẽ phải ở trên bục nhận giải mà nói ra.”

“Mới không cần, không cần lại làm cái loại chuyện ngu ngốc đó!”

“Vì cái gì không cần? Đây quà giáng sinh cho Y Đằng! Chờ anh thắng, cũng muốn Y Đằng tỏ tình để đáp lễ!”

“Không cần, tôi muốn tặng cái gì tự tôi quyết định! Anh cũng đừng nói, mất mặt chung với anh, thà rằng tôi chọn quà khác!”

“Không được, lễ vật chính là lễ vật, không thể kén cá chọn canh!”

“Rất mất mặt, tôi không cần!”

“Không cần sao được, không được!”

“......”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, bóng người cũng càng lúc càng xa! Màn đêm bao phủ cảnh vật, trừ bỏ hạnh phúc thì vẫn là hạnh phúc tràn đầy!

END
Bình Luận (0)
Comment