Phạt Anh Phải Lòng Em

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

bento

Bento: hộp cơm ( mà thường cơm làm nền cho đồ ăn thôi …)

Qua vài ngày, Ưng Thủ phái người đưa tới một cái bàn mới, Y Đằng tuy rằng không ưa nhưng cũng không có lý do cự tuyệt, liền như vậy nhận luôn.

Hai người mặc dù ở rất gần nhau, bất quá Y Đằng mỗi lần chạm mặt Ưng Thủ đều luôn ngẩng mặt hếch mũi lên trời, Ưng Thủ tự nhiên cũng sẽ không có hứng lại bắt chuyện. Hai người ngẫu nhiên ăn ý, tận lực không chạm trán nhau. Miễn cho lại đánh nhau thêm lần nữa. Nhưng Y Đằng là người lòng dạ cực kì hẹp hòi, tuy rằng ngoài mặt trốn tránh, nhưng y vẫn ngấm ngầm quan sát Ưng Thủ, luôn luôn muốn nhìn thấy tên hỗn trướng đó hành động tự cao rồi sau đó chính y cười thầm. Hơn nữa từ vị trí của y lại thuận lợi nhìn ra cửa thấy được nhất cử nhất động của Ưng Thủ. Quan sát tên ngu ngốc đó trở thành lạc thú trong cuộc sống của y. Chỉ cần nhìn đến Ưng Thủ gặp xui, y sẽ ngẫu nhiên vui vẻ.

Chỉ là thật sự cũng không như ý y muốn, trên cơ bản, Ưng Thủ trừ bỏ việc tham ăn và không tươm tất ra, thì không có gì đáng để chê trách cả.

Thực tế Ưng Thủ vốn là người có trách nhiệm, lúc chỉ giáo đệ tử về Karatedo thật sự nghiêm túc, hơn nữa lại còn có tính nhẫn nại.

Điều này, Y Đằng nhận ra chính y không làm được, đệ tử của hắn cứ sai một chút thì lại được hắn chỉnh lại một chút một, nếu là Y Đằng đến đến dạy thay hắn, y nhất định sẽ dùng lời lẽ độc địa mà mắng cho một trận nên thân, sau đó bỏ mặc đệ tử tự mình chui vào một góc luyện. Trong khi Ưng Thủ hoàn toàn không phải như vậy, hắn đối với học trò của mình rất nhẫn nại, thường xuyên làm mẫu nhiều lần, cho đến khi những tên ngu ngốc đó hoàn toàn hiểu được mới thôi. Những từ thường xuyên được phát ra từ cửa miệng của Y Đằng như “Ngu ngốc, tên ngốc, đồ ngu” mang tính sỉ nhục đó, Ưng Thủ cũng chưa một lần dùng qua, cho dù trước mặt hắn có là tên đồ đệ ngớ ngẩn đến mức nào.

Lúc luyện tập trong võ đường, Ưng Thủ thường hay xuề xòa cười to, không hề để ý chấp nhặt. Cũng nhìn ra được toàn bộ đệ tử đều thực thích hắn, cũng thực tôn kính hắn. Hơn nữa trình Karatedo của hắn thật là lợi hại, cho dù không thấy lần trước ở viện thú y hắn một cước đập tan bàn, thì ngay cả người thường như Y Đằng đều nhìn ra tên kia có bản năng dã thú trong thân thể, trực giác siêu thường chuẩn. Hắn mỗi một cái động tác đều phi thường chuẩn xác, dũng mãnh dị thường, hơn nữa phản ứng giống động vật cực kỳ nhạy bén. Tuy rằng không muốn thừa nhận, chính là trên thực tế Ưng Thủ thật đúng là cao thủ có thiên phú quyền thuật.

Mỗi lần bọn họ ăn cái gì, chính là lúc tâm tình Y Đằng tốt nhất, bởi vì nhìn Ưng Thủ ăn đúng là tiền đề cho y giễu cợt dài lâu mà. Sức ăn của Ưng Thủ cực lớn, một mình hắn ăn bằng sức ăn của bốn năm người bình thường. Hơn nữa tốc độ ăn lại cực nhanh. Y Đằng thực hoài nghi hắn nuốt không thèm nhai, trực tiếp nuốt ực một phát vào bụng, một bento cơm chưa đầy ba năm phút liền giải quyết hết. Thường xuyên thấy Y Đằng lắc đầu mắng, “Thật sự cũng không khác cầm thú!? Cũng không biết hắn có răng để làm gì? Không hề dùng để nhai!” Bất quá kỳ quái là, thường xuyên nhìn người kia ăn cơm vồn vã như vậy làm cho Y Đằng nhịn không được lại ăn nhiều thêm mấy phần cơm.

Thời gian vô thanh vô thức trôi qua, con chó nhỏ lúc trước được Y Đằng tỉ mỉ chăm sóc giờ đã rõ ràng khởi sắc, không cần phải giải phẫu nữa. Y Đằng kêu tiểu Lan gọi điện thoại kêu cô bé kia đến đón nó về. Kết quả điện thoại gọi nửa ngày, cũng không liên hệ được với ai.

Tiểu Lan hai mắt đẫm lệ nhìn con chó nhỏ nhịn không được trách cứ nói, “Còn nói cái gì thực thích cún con, kết quả hiện tại chạy biến đến bóng cũng không còn? Đại khái lại muốn bắt nó ở lại bệnh viện của chúng ta. Đôi mắt cún con trông như mong ngóng chủ nhân đón nó trở về đó! Thật sự là quá mức đáng thương!”

Y Đằng mặt không chút thay đổi nói, “Loại sự tình này cũng không phải lần đầu tiên! Có cái gì xa lạ đâu? Đợi hai ngày nữa, nếu chủ nhân còn chưa nhận, liền bắt nó đem cho người khác, nếu thật sự tìm không thấy người nhận thì sẽ đưa vào tổ chức bảo hộ động vật.”

“Em nhớ rõ bác sĩ có một bằng hữu tựa hồ thực thích động vật nhỏ nha!” Tiểu Lan nhịn không được, thật sự lo lắng con chó nhỏ, “Thường xuyên thấy hắn mang một ít động vật nhỏ bị thương lại đây tìm bác sĩ trị liệu, có thể xin hắn thu lưu cún con hay không?”

“Cô nói Odagiri sao?” Tiểu Lan vừa nói Y Đằng lập tức biết cô muốn nhắc đến ai. Nam nhân kia sinh trưởng trong một gia đình thương gia nổi tiếng, trong nhà rất có tiền, bộ dạng cũng rất tuấn tú, cao một thước tám mươi hơn, đeo kiếng viền vàng, thoạt nhìn thực nhã nhặn ôn nhu, các phương diện sở thích cũng không tồi.

Bọn họ là quen nhau trong một tiệc rượu, Y Đằng tham gia lễ đính hôn của bạn học từ hồi trung học, y là bạn của cô dâu, Odagiri lại là thủ trưởng của chú rể. Odagiri cũng là người trong giới, đối với Y Đằng là nhất kiến chung tình, thật lòng ái mộ.

Y Đằng cũng có thử kết giao xem sao, theo lý Odagiri trên các phương diện đều hoàn hảo, nhưng cũng không biết vì cái gì, Y Đằng không có cách nào nhìn nhận hắn. Bọn họ từng thử hôn nhau một lần, cảm giác phi thường không tốt. Y Đằng khiết phích từ nhỏ, luôn nhịn không được nghĩ muốn thử hôn môi với hắn một lần xem thử mùi vị ra sao, vậy mà lúc Odagiri đem đầu lưỡi vói vào miệng Y Đằng, cảm giác ghê tởm dính dớp làm Y Đằng cơ hồ ói ra, y không chút do dự cắn Odagiri một cái thật mạnh, làm cho tên kia suốt một tuần ú ớ không nói được một chữ.

Nhưng mà Odagiri thực sự bị nét đẹp của Y Đằng thu hút, ăn đau như vậy mà vẫn cố chấp tiếp tục theo đuổi Y Đằng, biết Y Đằng là bác sĩ thú y liền thường xuyên tìm đến một ít động vật nhỏ bị thương nhờ Y Đằng trị liệu. Kỳ thật Y Đằng đối với hành động này của hắn thật sự chán ghét. Y Đằng luôn luôn cho rằng nếu không thật lòng đối xử tốt với động vật thì cũng không phải thật sự là người tốt. Nói hắn vài lần, Odagiri cơ bản cũng không nghe, thế nên người kia coi như bị Y Đằng tự động liệt vào hạng ngõ liễu tường hoa, giao du lấy lệ. Chính là Odagiri lại có xu thế càng không được hắn lại càng muốn, luôn luôn lui tới. Cho nên muốn Y Đằng đi nhờ vả hắn, chỉ trừ khi là vật đổi sao dời.

“Không có khả năng. Tên kia căn bản không phải thật tình thích động vật.” Y Đằng một câu cự tuyệt đề nghị của tiểu Lan, “Hắn đối tốt với động vật nhỏ là có ý khác. Không cần lo lắng tên kia. Tìm người khác đi!”

“Vậy em đi hỏi bạn bè một chút!” Tiểu Lan sờ sờ đầu của cún con, nhìn nó ôn nhu mỉm cười, “Yên tâm đi, bác sĩ nhất định giúp ngươi tìm chủ nhân.”

“Kia cũng phải xem thời vận của nó.” Y Đằng mặt không chút thay đổi nhìn con chó nhỏ một cái, phất tay, “Cô trước đi ra ngoài.”

“Ừ!”

Tiểu Lan đi tới cửa, thấy Ưng Thủ dẫn đệ tử leo núi luyện tập thể năng đang trở về, liền nhanh gật đầu chào hỏi.

Trên thực tế, trừ bỏ Ưng Thủ cùng Y Đằng hai người nhìn nhau không vừa mắt ra, tiểu Lan cùng Mộc Hạ đối với Ưng Thủ vẫn duy trì quan hệ hàng xóm không tồi.

Bởi vì là trước cửa phòng khám của Y Đằng, Ưng Thủ không tiện ở lâu, chỉ có gật đầu xem như chào hỏi rồi thẳng bước tiến về phía võ đường của mình.

Tiểu Lan đột nhiên nghĩ ngợi này nọ rồi gọi hắn lại nói, “Ưng Thủ tiên sinh, tôi có thể nhờ anh một chuyện không?”

“Chuyện gì?” Ưng Thủ dừng bước, hai người liền đứng ở giữa sân mà trò chuyện.

Lúc Ưng Thủ mới từ trên núi trở về, Y Đằng đã nghe thanh âm ồn ào trộn lẫn tiếng thở cùng quát tháo của bọn họ, lúc tiểu Lan gọi Ưng Thủ lại, y nhìn qua từng ô vuông nơi song cửa đều thấy rõ ràng.

Tiểu Lan dáng người nho nhỏ thanh tú, thanh âm lúc tức giận lại nũng nịu đúng dạng nam sinh ưa thích. Ưng Thủ ăn mặc lôi thôi râu tóc lum tùm, nhưng mà dáng dấp vẫn vô cùng anh tuấn. Ưng Thủ cao lớn cùng tiểu Lan nhỏ nhắn mảnh mai, hai người đứng dưới tán cây phong lá đỏ, hình bóng tự nhiên mang một vẻ đẹp hài hòa. Trong nháy mắt, Y Đằng đột nhiên cảm thấy giống như có thứ gì đó, ở trong lòng y đâm hẳn một nhát.

“Phản đồ!” Y Đằng thở mạnh rời khỏi khe cửa, trở lại trên ghế dựa, tâm tình buồn bực vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment