Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 132



"Không được vô lễ!" Hùng Phát lão tổ quát lớn đẩy lui con khỉ Thủy Viên đang gầm rống cầm xiên thép đang chỉ chực xông vào, thông minh thì có thông minh, nhưng có đôi lúc thú tính tái phát, rất thích làm chuyện thị phi, khi nãy đánh lén cũng chính là do con khỉ điên này giở trò, nếu như đánh đối phương một đòn chết toi thì chả nói làm gì, nhưng hiện tại đối phương không những không hề hấn gì, ngược lại còn đang bày ra một sát trận hoành tráng vây khốn ba tên ở giữa. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "



Hùng Phát lão tổ trong lòng có chút khó chịu, người đạo sĩ trước mặt có khí tức yếu kém hơn so với mình một chút, nhưng lại rất hống hách ngang tàng.



Đô Thiên Thần Sát đại trận cũng chỉ được Hùng Phát lão tổ nghe nói qua những câu chuyện truyền miệng, truyện kể rằng nếu trận này phát huy đến cực điểm có thể cải tạo thiên địa lục đạo luân hồi, tuy rằng không biết được uy lực cụ thể thế nào, nhưng ba tên trong nhóm Hùng Phát lão tổ bị quây ở trong, không tên nào dám manh động làm liều.



"Việc này quả thực là chúng ta thua lý, nhưng đạo hữu cũng thật là quá đáng, bỗng dưng dùng Thái Ất Thủy Lôi để phá tan Cấm Chế trong động phủ của ta, trong Tây Hải của ta đang sống, người trong ma đạo cũng có rất nhiều, nhưng chưa có tu sĩ nào lại to gan lớn mật đến thế này, dám hỏi đạo hữu là tu đạo nhân của vùng nào thế?"



Hùng Phát lão tổ không muốn động thủ, ba tên bị vây trong đại trận, nếu động thủ, chỉ e là sẽ chịu thiệt thòi, Hùng Phát lão tổ tuy rằng có tuyệt chiêu công phá được đại trận kia, nhưng tuyệt chiêu đó chỉ dùng trong lúc không thể đừng được nữa, còn đâu chả vào lúc nguy cấp thì không thể sử dụng, tiên lễ hậu binh, nếu như đối phương thật sự muốn ép người quá đáng, thì cũng không cần phải cấm kỵ gì nữa.




Hùng Phát lão tổ cho rằng Chu Thanh là tu sĩ ở vùng biển khác, người trong ma đạo, ở Trung Thổ căn bản không có chỗ đứng, huống chi là loại nhân vật hống hách ngang ngược như Chu Thanh kia.



"Hắc hắc! Bản tôn là Thiên Đạo Cung Thiên Đạo tông chưởng giáo Chu Thanh, hiếm khi có dịp đi qua Tây Hải, thì lại bị các ngươi trấn lột, bây giờ còn đánh lén ta, may mà bản tôn có pháp bảo trận pháp hộ thân, nếu không đã bị cái đám Thiên Thủy Tam Quái các ngươi nện chết toi rồi, hắc hắc, cướp không thành công, thì lại tìm đến tận khổ chủ để giết người diệt khẩu, còn thâm nho nhọ đít hơn cả ma đạo một bậc đấy, chi bằng dẫn đạo hữu ở bên ngoài của các ngươi đến đây bình giảng đạo lý cho nó phải lẽ nhé." Chu Thanh đang thăm dò xem liệu ba tên Thiên Thủy Tam Quái kia còn có đồng bọn đạo hữu chết dẫm nào nữa không thì dẫn xác đến luôn một thể, rồi tí nữa làm thịt sạch không còn một mống cho nhanh, đỡ rầy rà về sau.



Mặt khác ba tên nhóm Hùng Phát lão tổ cũng biết danh tiếng của Thái Cổ Ma trận, vậy nhưng cũng ăn nói rất thản nhiên, không sợ hãi. Chu Thanh bỗng trầm ngâm suy nghĩ mông lung: "Liệu chăng ba tên này có pháp thuật hay pháp bảo cường đại nào đó phá được đại trận của ta ư?"



Có cố kỵ trong lòng, Chu Thanh thay đổi cách nghĩ, không dám ép bức quá đáng, tán tu ngoài biển, đạo pháp cao thâm, không chừng chúng có pháp bảo nào đó cường đại cũng nên, may mà Chu Thanh đang được lý. Quyền chủ động trong tay, sống chết cũng phải đối phó cho được ba tên này.



Nghe thấy lời nói này của Chu Thanh, hai người một vượn đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tên Chu Thanh này còn có thể nói chuyện đạo lý được, bọn chúng đều là người thanh tu, ngoại trừ con vượn khỉ bộp chộp này ra, tâm tư độc ác thú tính trong người Thanh Thần Tử và Hùng Phát lão tổ đã chai sạn rồi, không đến lúc cấp bách sẽ không cố liều mạng, cũng đúng, tu đạo nhân luôn mưu cầu trường sinh bất lão, sống đã bao năm như vậy, ai mà lại chưa từng bị gì khi mà mạo hiểm liều mạng chứ?



Thủy Viên cũng nhận biết được đại cục, không may liên lụy tới lão đại và lão nhị, lời của mình ngược lại có khi lại làm hỏng chuyện, xiên thép thu lại, hóa thành một dòng nước chảy vào trong cơ thể, rồi nó nhanh chóng lủi về phía sau đứng.



"Phu quân, ba tên này e là không dễ đối phó, chàng xem lão đạo tự xưng là Hùng Phát lão tổ kia, cảnh khí trên đỉnh đầu lúc ẩn lúc hiện, hiển nhiên là người sắp bước vào Hóa Hư trung kỳ, nếu chúng ta cưỡng bức đả công bọn chúng, e là con Thủy Viên và Thanh thần tử kia sẽ dồn chân nguyên vào cho hắn, để dẫn khởi tứ trọng tiểu thiên kiếp sớm một bước, trong ngoài hợp kích, đại trận của phu quân vẫn chưa tới cảnh giới viên mãn, có nguy cơ chống chịu không nổi." Vân Hà tiên tử quan sát lại đại trận, nhìn ra chỗ sơ hở, liền rỉ bên tai Chu Thanh mấy lời nhắc nhở.



"Ừ, khó trách bọn chúng lại có bộ mặt bình chân như vại thế kia, thì ra còn có chiêu này, tứ cửu trọng kiếp, chiêu này mạnh hơn pháp bảo rất nhiều, hắc hắc, nếu đại trận của ta chống không nổi, thì bọn chúng cũng chẳng tốt đẹp gì, ngay cả chúng ta cũng sẽ gặp nạn, thì ra còn có loại chiêu này." Chu Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh, "Điều này chính là phương pháp đồng quy vu tận(hai bên đều chịu thương vong, tổn thất), xem ra việc này hơi khó nhằn, ta đã không nghĩ tới khả năng đó từ trước."



"Phu quân có mấy tông thượng cổ pháp bảo trong tay, độ qua tứ trọng tiểu thiên kiếp tuy rằng không có vấn đề, nhưng hao phí cũng rất nhiều, tu sĩ hải ngoại đông như quân Nguyên, sợ là thừa lúc nguyên khí của chúng ta bị tổn thương nặng nề sẽ bị kẻ khác chiếm tiện nghi, chi bằng lần này chúng ta tạm bỏ qua, đợi lần sau sẽ tính toán kỹ lưỡng hơn, chỉ cần đả sát được một tên, Hùng Phát lão tổ sẽ có khả năng dẫn động thiên kiếp trước thời hạn, phu quân gây thanh thế lớn như vậy, chỉ e là đã kinh động không ít tu đạo nhân!" Vân Hà tiên tử không phải là bình hoa, nếu không đã không làm một trong mười hai thiên chủ Đại Tự Tại cung, "Phu quân không đánh, thì chắc ba tên Thiên Thủy Tam Quái kia cũng chẳng dám gây sự, Tu Đạo giới hải ngoại cũng hung hiểm đa đoan giống như Trung Thổ.




"Chu chân nhân, chúng ta tuy không cùng hải vực, nhưng cũng cùng là người trong đạo môn cả, xem ra Chu chân nhân cũng là người lâu không xuất thế, là người một lòng thanh tu, việc gì phải khổ nhọc vì chút chuyện vặt này mà tổn thương hòa khí, động tay động chân với nhau, chuyện này quả thực là do tam đệ của ta đã lỗ mãng, nhưng Chu chân nhân cũng đã dùng Thủy Lôi phá vỡ Cấm Chế ở động phủ của ta, hai bên đều chịu thiệt, hóa can qua thành ngọc lụa chẳng phải càng tốt hay sao, Chu chân nhân ma công vô biên, nhưng tu đạo nhân ai cũng phải chịu nỗi khổ đeo đựng 49 thiên kiếp, chúng ta đều đã sắp bước tới giai đoạn ứng kiếp, việc gì phải lãng phí chân nguyên lực vào mấy chuyện tranh đấu vô vị này chứ." Truyện "Phật Đạo "



Hùng Phát lão tổ ngao du hải ngoại, xưa nay chưa từng nghe nói tới môn phái Thiên Đạo tông, có điều tán tu ngoài biển, ngọa hổ tàng long, có một vài tu sĩ cơ duyên run rủi có được tiên nhân động phủ, khổ tâm tu luyện, quy ẩn không xuất thế cũng không phải chuyện hiếm thấy, Hùng Phát lão tổ chỉ cho rằng Chu Thanh có pháp lực cao, lại có rất nhiều pháp bảo, Đô Thiên Minh Vương Kỳ, áo Cửu Nhật Kim Ô, chắc hẳn là tu sĩ đã được kế thừa di vật tiên nhân, ba tên này cũng có chút ngưỡng mộ.



"Những pháp bảo này, tương lai vào lúc độ kiếp sẽ rất đắc lực đây." Thủy Viên lui sang một bên, Hùng Phát lão tổ và Chu Thanh nói chuyện hòa nhã, nếu Chu Thanh cứng đầu ép người quá quắt, thì sẽ chẳng có gì hay ho mà nói nữa, Thiên Thủy Tam Quái không phải là những kẻ bá đạo trên chốn hải ngoại, nhưng cũng chẳng phải hạng để mặc cho người khác bắt nạt.



Hùng Phát lão tổ nói những lời này không phải có ý xiểm nịnh, chỉ là lấy mềm đãi cứng, Thanh Thần Tử không giỏi ăn nói, vừa nói được một câu đã khóa miệng không dám nói thêm.



Chu Thanh biết đòn sát thủ của Thiên Thủy Tam Quái, trong lòng tuy rằng vẫn có ý nghĩ muốn cướp động phủ, nhưng cũng biết là hôm nay không tiện nữa, đang định mở miệng nói, rồi bỗng nhiên bốn bề phong ấn của Đô Thiên đại trận khẽ rung rung nhè nhẹ.



"Đạo hữu giá lâm Tây Hải chúng tôi, chúng tôi đương nhiên là chào đón nhiệt liệt, việc gì phải đánh chém tương tàn, coi như là bán cho chúng ta một chút tình mọn, hóa can qua thành ngọc lụa, được chứ?” Giọng nói nghe hơi nhỏ, hiển nhiên xuyên qua Đô Thiên đại trận thì âm thanh cũng bị nhỏ đi rất nhiều, nhưng những người ở đây ai mà chẳng phải là cao thủ tu đạo, nên ai ai cũng đều nghe rõ rành rành cả.



Sắc mặt Chu Thanh bỗng nhiên thay đổi, Đô Thiên đại trận của mình còn có người có thể truyền âm được vào trong, vậy thì công lực của người này quả thực vô cùng mạnh, ít nhất phải cao hơn mình gấp mấy lần, hải ngoại quả nhiên có cao thủ siêu cấp, qua ngữ khí có thể thấy không hề có chút ác ý, Chu Thanh thấy vậy thì cho dù không đành lòng cũng chẳng biết làm sao.



"Đạo sĩ hải ngoại không quỷ kế đa đoan giống như Trung Thổ, mà ngược lại đoàn kết một lòng. Xem ra ta phải thay đổi một chút thủ đoạn rồi." Chu Thanh hiện tại hiểu rằng đạo môn hải ngoại và Trung Thổ quả thực là hai thế giới khác xa nhau, thủ đoạn giết người cướp phủ, diệt khẩu phi tang có lẽ không nên dùng nữa.



Chu Thanh không phải kẻ thất phu, cách tùy cơ ứng biến của hắn rất cao minh, hắn bật cười ha hả nói: "Bản tôn chỉ là muốn nói chuyện công bằng thôi, không hề có ý nghĩ muốn một mất một còn gì cả, tại các vị lao tới tập kích bản tôn, thậm chí còn dùng đòn rất hiểm độc, thôi thì bây giờ có cao nhân ở đây, vậy thì hãy dùng lý lẽ để hòa giải, để xem ai đúng ai sai."




Tay Chu Thanh phất khẽ, mười hai cờ Đô Thiên Minh Vương thu nhỏ lại trở về tay Chu Thanh, hải vực xung quanh mười dặm sáng sủa trở lại, gió biển thổi vi vu, sóng biển rì rào, tuy rằng không có tôm cá vung vầy, nhưng cũng đã xuất hiện sự sống, so với khung cảnh địa ngục trần gian khi nãy thì giống như tiên cảnh vậy.



Thiên Thủy Tam Quái trông thấy Chu Thanh đã thu hồi lệnh kỳ, ăn nói thoải mái dễ nghe, không có chút mệt mỏi gắng gượng nào hết, thì sắc mặt ba tên đều thay đổi, vốn cứ nghĩ rằng Chu Thanh chỉ là có được pháp bảo của tiền bối để lại, còn xét về công lực thì cũng xoàng thôi, nhưng bây giờ hắn có thể điều khiển mười hai Đô Thiên Minh Vương Kỳ rất ung dung tự tại, để có thể khu động triệu hoán mười vạn âm hồn hội tụ, gọi ra được mười hai Thiên Thần Ma cự thú, thì ngay cả Hùng Phát lão tổ hiện tại cũng không đủ công lực để thi triển một cách nhàn nhã tự nhiên như vậy.



"Lẽ nào người này ẩn giấu thực lực?" Hai người một vượn bỗng nhiên mang cùng một suy nghĩ.



Kỳ thực Đô Thiên Minh Vương kỳ này là do Chu Thanh tự thân vận động dùng pháp thân tế luyện, đã mang theo không ít tâm huyết của hắn, dường như đã hòa vào nội thể, khi sử dụng đương nhiên là rất nhẹ nhàng.



Thu hồi đại trận, bỗng nhiên xuất hiện mười mấy nhân ảnh dùng thuẫn quang từ đằng xa bay lại gần.



Màu sắc của thuẫn quang rất kỳ dị, hình dáng cũng không tương đồng, hiển nhiên là do sự khác biệt về đạo hạnh công lực, một đạo thuẫn quang tụ mà không tản mác, có màu lục bích, rộng chừng nửa mẫu (15 mẫu= 1 hecta), nhân ảnh tráo bên trong rất mơ hồ, ánh quang chớp động, đã tới trước mặt, tốc độ nhanh như vậy nhưng lại không mang theo một làn gió nào hết, không biết hắn làm kiểu gì.



Người đông như vậy, nhưng không có một người nào nhấc ngự kiếm, muốn thúc động thuẫn quang phi hành, chí ít cũng phải là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ gắng gượng mới làm được, ngự kiếm phi hành, chẳng qua là tu sĩ có công lực thấp sử dụng khi đi đường thôi.


Bình Luận (0)
Comment