Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 32



Khí tụ thành trảo, vung tay một cái, gương Huyền Thiên Bát Quái đã nằm trong tay Chu Thanh. “Hừm, bảo vật, chất liệu so với Phiên Thiên ấn của ta tốt hơn nhiều.” Tiện tay nhét chiếc gương vào túi ngực, Chu Thanh tiếp tục theo dõi trận đấu phi kiếm của 5 người.



Hai người dù sao cũng đấu không lại 3 người, uy lực phi kiếm của Liêu Tiểu Tiến tuy mạnh, nhưng phi kiếm của 3 tên đệ tử Mao Sơn cũng không phải tầm thường, thêm vào cả ba khí lực căn bản tu luyện vững vàng, dần dần đã chiếm thế thượng phong, Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi chỉ còn cách chuyển công thành thủ, hai người đứng sát vào nhau, hai thanh phi kiếm múa vung vút che kín tử huyệt trên cơ thể, 3 tên đệ tử Mao Sơn nhất thời không tấn công vào được.



Một tên nam tử dáo dác nhìn xung quanh, thét to tiếng: “Sư muội! Sao còn chưa bày xong Huyền Thiên Bát Quái trận hả?”



“Không cần gọi nữa, sư muội của ngươi đi chầu Diêm Vương rồi!” Một âm thanh truyền vào tai tên nam tử, chính Chu Thanh đã mất hết kiên nhẫn quyết định đích thân ra tay. Lách người một cái, Chu Thanh ỷ vào lớp vỏ cứng hơn cả Thái Ất Tinh Kim của nguyên thần Kim tằm, xông thẳng vào trong kiếm trận, bàn tay nổ ra một đốm lửa lung linh. 3 thanh phi kiếm bị Chu Thanh dùng tay không bắt lấy, phát Tam Vị Chân Hỏa thiêu đốt, phi kiếm lập tức mềm nhũn như kẹo cao su cụp xuống.




Tam Vị Chân Hỏa dữ dội cỡ nào, nếu không phải Chu Thanh cố tình khống chế độ nóng, không nỡ phá hỏng chất liệu của mấy thanh phi kiếm, e rằng 3 thanh phi kiếm đã bị nung chảy thành nước rồi. Trong tích tắc bị mất phi kiếm, 3 tên nam tử chưa kịp phản ứng, kiếm quang của Liêu Tiểu Tiến đã chém tới, thấy có thời cơ Liêu Tiểu Tiến ngu gì không chớp lấy, luồng tử kim kiếm quang của hắn lướt qua lướt lại đâm chém liên tục, 3 tên nam tử chưa kịp lấy ra pháp bảo hộ thân, rú lên thảm thiết mấy tiếng, bị cắt làm thịt vụn văng tung tóe.



Liêu Tiểu Tiến càng độc ác hơn, không biết niệm thêm thần chú gì, những miếng thịt vụn còn chưa rơi xuống đất, một dòng máu tươi tuôn ra như suối bay về phía hắn, thì ra Liêu Tiểu Tiến dùng thần chú Huyết tộc rút hết máu của 3 tên đệ tử Mao Sơn, mở to miệng ra, hai chiếc răng nanh dài 3 tấc lòi cả ra ngoài, dưới ánh nhìn kinh hãi đến lòi cả mắt ra của Chu Nghi và Tiểu hồ ly, dòng máu bắn chính xác vào miệng Liêu Tiểu Tiến, linh khí nồng hậu bốc ra ngùn ngụt cùng với mùi máu tanh, một cảm giác khoan khoái lan tỏa toàn thân, Liêu Tiểu Tiến sướng đến nỗi sém chút reo to phấn khích. Truyện "Phật Đạo "



Chu Thanh vung tay vào không khí, 3 chiếc vòng cổ quái màu tím, xanh, đỏ đã nằm trong tay. “Thì ra được làm từ ruột cây gỗ Lan Can, chả trách ngay cả kiếm khí cũng không phá được vầng hào quang hộ thân.” Chu Thanh ngấm ngầm nể nang gia tài kếch sù của các danh môn chánh phái, các đệ tử môn hạ đều được ban cho pháp bảo quý báu.



Trên núi Côn Lôn có một cây cổ thụ, truyền thuyết kể rằng Thanh Long thượng cổ hắt hơi ngẫu nhiên rơi xuống cây cổ thụ. Cây cổ thụ nhận được linh khí của Thanh Long, biến thành một loại cây dị thường, chính là cây Lan Can. Cây Lan Can cứng và dẻo dai vô cùng, tập trung linh khí nồng hậu, chính là chất liệu tốt để chế tạo pháp bảo phòng thân, nhưng hiện nay Chu Thanh không rảnh phân tích pháp bảo tịch thu được, hai tay vung vẩy bắn ra Tam Vị Chân Hỏa, những mảnh thịt vụn văng tung tóe khắp nơi bị cháy thành tro bụi, ngay cả dấu vết từng xảy ra trận chiến cũng bị Chu Thanh cẩn thận xóa đi.



Hai sư đồ một giết người, một xóa dấu vết, phối hợp khá là ăn ý. Chu Nghi lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, cùng với Tiểu hồ ly cứ trố mắt cứng đơ ra, nhìn vô cùng dễ thương.



Liêu Tiểu Tiến hút máu xong, hí hửng chạy đến bên Chu Thanh, nói: “Sư phụ à, lâu lắm rồi con không được sung sướng thế này, sao máu của bọn ngoại quốc không ngon thế nhỉ? Hình như con sắp tiến hóa rồi, máu của 3 tên đệ tử Mao Sơn này bổ lắm.”



Chu Thanh nhẹ nhàng giải thích: “Ngươi thì thích rồi! 3 tên đó đều là cao thủ tu luyện mười mấy năm đấy, hình như còn được uống linh đơn diệu dược gì đó, linh khí trong máu của chúng còn nồng hậu hơn cả một trăm con người bình thường, không bổ mới lạ à!” Truyện "Phật Đạo "



Nhìn thấy sắc mặt kinh hãi của hai tỉ muội Chu Nghi, Chu Thanh mỉm cười trấn an: “Hai con không biết à, nó cũng được coi như là yêu quái đó, nhưng là yêu quái ngoại quốc, có từng nghe quỷ hút máu chưa?”




“Sư phụ, sao người lại đem Huyết tộc cao quý như con nói thành quỷ hút máu.” Liêu Tiểu Tiến tỏ vẻ không vui phụng phịu.



“À! Thì ra là cương thi hút máu! Í, loại yêu quái đó dơ bẩn lắm, tại sao… ?” Tiểu hồ ly lấm lét nhìn Liêu Tiểu Tiến, cảm thấy sợ sệt không dám nói tiếp.



“Huyết tộc là Huyết tộc, cương thi hút máu là cương thi hút máu, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, lát nữa về nhà giải thích với hai đứa sau.” Chu Thanh lười biếng không muốn nhiều lời.



Liêu Tiểu Tiến chợt phát hiện ra cô gái nằm ngất xỉu: “Sư phụ, vẫn còn một đứa ở đây nè, sao người không trừ khử luôn? Bây giờ không phải lúc thương hoa tiếc ngọc đâu, chẳng lẽ sư phụ thấy thích cô ta rồi?” Đối với kẻ địch, Liêu Tiểu Tiến xưa nay chưa từng nhân từ nương tay.



“Nói bậy gì đó hả? Ta làm vậy tất nhiên là có lí do.” Chu Thanh trách mắng tên đồ đệ vô phép, quay sang Tiểu hồ ly hỏi: “San San, con nói thử cô gái kia có đáng ghét không?”



Tiểu hồ ly gật đầu lia lịa: “Đáng ghét lắm ạ, con chỉ mới nói có một câu mà cô ả đã ra tay muốn giết con!” Tiểu hồ ly vẫn còn hậm hực.



“Vậy con hãy giết chết cô ta đi!” Chu Thanh dửng dưng nói, giọng điệu chắc nịch, hơi thở sắc lạnh lan tỏa khiến Liêu Tiểu Tiến rùng mình một cái.



“Không được đâu sư phụ! San San chưa từng giết người bao giờ, để con làm cho!” Chu Nghi vội bước lên trước nói.




“Chính vì nó chưa từng giết người nên ta mới bảo nó giết, bây giờ chúng ta lấy mạng của thành viên Long tổ, có thể nói là đắc tội với các môn phái Đạo gia và cả quốc gia rồi, sau này rắc rối sẽ liên tiếp kéo đến, số người phải giết sẽ rất nhiều, không có chỗ cho lòng nhân từ đâu. Các con chẳng phải muốn trả thù sao? Giết người cũng không dám thì làm sao giết được Thiên Huyền Huyết Ma?” Chu Thanh lựa lời giải thích.



“Ai nói là con không có gan nào, yêu quái không giết người còn gọi là yêu quái sao?” Tiểu hồ ly phùng mang trợn má, cảm thấy như bị xem thường, “Con ả thối tha, không giết chết ngươi ta không thể hả giận.”



Chu Nghi nghĩ kĩ thấy giết một người cũng chả có gì to tát nên lui lại để mặc Tiểu hồ ly ra tay. Tiểu hồ ly do dự giây lát, lấm lét nhìn về phía Chu Thanh, thấy Chu Thanh gật đầu khích lệ, Tiểu hồ ly lấy hết can đảm hét lớn, âm thanh pha chút ngây thơ của con nít, nắm chặt Phiên Thiên ấn trong tay đập mạnh xuống.



Chu Thanh thấy Phiên Thiên ấn phình to ra rộng đến 2m, quay sang Chu Nghi khen ngợi: “San San quả nhiên tiến bộ thần tốc, Mị Hồ tộc các con có tư chất thông minh, phương pháp tu luyện yêu thuật cũng có điểm độc đáo. Đợi sau khi quay về ta sẽ chế tạo cho San San một thanh phi kiếm, để nó cũng học bí quyết Kiếm Khí Lăng Không.”



Chu Nghi mừng rỡ vội khấu đầu cám ơn sư phụ, vì Tiểu hồ ly chưa được Chu Thanh thu nhận vào môn phái nên Chu Nghi không dám dạy Tiểu hồ ly luyện kiếm, đấy là quy tắc của môn phái, Thiên Đạo tông tuy nhỏ, từ sư phụ đến đệ tử chỉ có 3 mống, nhưng Chu Nghi cũng không dám làm sai quy tắc.



“Hừ! Tà ma yêu đạo độc ác, dám ra tay hại người giữa ban ngày à!” Một tiếng gầm như sấm rung sét giật làm chấn động lỗ tai 4 người vọng tới. Chu Nghi và Tiểu hồ ly công lực hơi yếu, sắc mặt liền trắng bệch, nếu không phải Chu Thanh kịp thời dùng bùa chú bảo vệ cho họ, chắc sẽ bị tiếng gầm chấn thương nguyên khí, hiện ra nguyên hình là con hồ ly.



“Hàng ma đạo âm quá lợi hại!” Cảm nhận được trong tiếng gầm có Huyền môn chân nguyên thuần chất của Đạo gia, sắc mặt Chu Thanh cũng trở nên khó coi, biết trận chiến vừa rồi đã kinh động đến cao thủ thực sự, việc này xem ra khó thu xếp êm xuôi rồi đây


Bình Luận (0)
Comment