Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 40



Nghĩ kĩ lại thấy làm vậy không ổn, vụ việc lần trước e rằng còn chưa êm, bây giờ không nên manh động. Chu Thanh cũng biết đạo lí đi đêm nhiều có ngày gặp ma.



Chu Thanh nảy sinh ra một ý định táo bạo, thừa lúc hai người đánh nhau đến mức nguy ngập, sẽ xuất hiện ra tay nghĩa hiệp tách hai người ra, tránh cho cả hai lưỡng bại câu thương, cứ ban ân tình cho họ trước đã! Truyện "Phật Đạo "



Hư Kiếm Không và Lăng Phi đều ngấm ngầm cảm kích, hai người chỉ định so tài cao thấp, ai ngờ diễn biến thành trận quyết đấu sinh tử, nếu như bên nào bị thương hay mất mạng, e rằng từ nay Côn Lôn và Thục Sơn sẽ hóa bạn thành thù đối đầu với nhau rồi.



“Ta thấy hai vị đều là người tu đạo, công lực đạt đến cảnh giới này cũng không phải dễ, hà cớ gì mà phải liều mạng với nhau ở đây thế?” Chu Thanh bỗng chốc hóa thân từ Ngư ông thành Người hòa giải.




Nhìn vào vị thanh niên nam tử này, cả Lăng Phi và Hư Kiếm Không đều dâng lên cảm giác cao thâm khó dò, đòn đánh vừa rồi tuy khí thế không mạnh, nhưng đánh đúng ngay vào chỗ hiểm, đủ sức tách hai luồng khí thế dữ dội đang giao đấu ra, e rằng người này chí ít cũng là cao thủ đạt cảnh giới Hóa Thần. Lăng Phi và Hư Kiếm Không đều không nhìn thấu đạo hạnh của Chu Thanh, trong lòng thoáng chốc dấy lên vô số suy nghĩ phức tạp.



“Vị đạo hữu này không biết từ đâu đến? Ta và vị bằng hữu đây chỉ muốn so tài cao thấp, ai ngờ hơi chút bất cẩn lại hóa ra đem sinh mạng ra đùa giỡn, mau mà có đạo hữu ra tay cứu giúp, hai người chúng ta vô cùng cảm kích.” Lăng Phi thật không hổ thẹn đã làm mấy năm tổ trưởng Long tổ, tam giáo cửu lưu, quan chức chính phủ, yêu ma phật đạo, loại người gì hắn cũng từng tiếp xúc, khả năng ứng biến đương nhiên không phải Hư Kiếm Không chỉ biết tu luyện so sánh được.



Tận mắt chứng kiến Nhân Kiếm hợp nhất của Hư Kiếm Không, Lăng Phi trong lòng e dè, tất nhiên không bằng lòng tiếp tục so tài, đấu phi kiếm với nhau vô cùng hung hiểm, lỡ sơ suất một cái là toi mạng cả hai, nếu không cần thiết Lăng Phi cũng không muốn ra tay làm gì.



Thấy Chu Thanh đạo hạnh thâm hậu, chắc không phải là nhân vật tầm thường, tuy người này trẻ tuổi, Lăng Phi lại không hề có ý xem nhẹ, cách nói chuyện dùng ngữ điệu cung kính. Biết đối phương chỉ muốn làm người hòa giải chứ không phải kẻ thù, Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm, lí nào lại không chớp cơ hội chấm dứt luôn cuộc phân tranh?



Hư Kiếm Không thấy Lăng Phi bước lên chào hỏi, chỉ đứng im lặng một bên không phản đối, hắn cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên không muốn đánh tiếp, kết thúc như thế là tốt nhất, ai cũng không mất mặt.



“Ta là hải ngoại tán tu, hôm nay đột nhiên nổi hứng đến trung nguyên du ngoạn, vừa gặp phải hai vị đánh nhau, không nhẫn tâm thấy hai vị lưỡng bại câu thương nên mới ra tay tương trợ, chỉ là chút chuyện vặt, hai vị không cần để tâm làm gì!”




Chu Thanh vừa mở miệng là bịa chuyện, dù sao thì trong giới tu đạo đâu có ai biết đến hắn, lúc trước do công lực thấp kém nên không dám lộ mặt, bây giờ công lực mạnh lên, Chu Thanh tất nhiên không sợ, tốt nhất là dò la từ hai người này tình hình trong tu đạo giới, tiện thể xem có thể moi được ở đâu công pháp tu luyện hữu hiệu ở các đại môn phái nào?



Vốn dĩ Chu Thanh định lên các đại môn phái như Côn Lôn ăn trộm, tiếc là không hiểu rõ tình hình, thêm vào đó các đại môn phái đó chắc chắn có cao thủ lợi hại và trận phát trấn thủ, nếu cứ cắm đầu mò tới thì Chu Thanh không dám tin với sức của một mình có thể chống cả một môn phái, ngay cả 2 tên cao thủ Hóa Thần cùng ra tay đã phải bỏ chạy té khói rồi.



“Hải ngoại tán tu?” Lăng Phi và Hư Kiếm Không cùng kinh ngạc thốt lên.



Người tu đạo muôn màu muôn vẻ, có người thích ngao du chốn hồng trần, có kẻ mưu quyền đoạt lợi, mượn sức của chính quyền thế tục mưu lợi cá nhân, từ xưa đến nay, số người tu đạo vào triều đình làm quan không phải ít, Thượng cổ đại thánh Khương Tử Nha giữ chức tể tướng phò trợ Chu Văn Vương, Chu Vũ Vương sáng lập đại Chu hoàng triều kéo dài cơ nghiệp 800 năm, trở thành giai thoại lưu truyền ngàn đời.



Còn có một số cao nhân tu đạo thích viết sách đem cách tu luyện của mình truyền lại cho hậu thế. Nhưng nhiều nhất vẫn là số đạo sĩ chỉ cầu thanh tịnh, một lòng tu luyện, không màng thế sự, không dính vào bất kì cuộc phân tranh nào, lấy vầng trăng làm bạn. Chỉ có điều vùng đất trung nguyên rộng lớn từ ngàn đời nay đã lắm sóng gió thị phi, gần như cứ cách vài chục năm hay cùng lắm là hơn trăm năm liền xảy ra một trận đại chiến đẫm máu, hoặc thay đổi triều đại, hoặc yêu đạo hoành hành, hoặc ma đạo tàn bạo. Chiến loạn nối tiếp, khói lửa liên miên, người tu đạo cũng bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh, ít ai có thể đứng ngoài thế sự được.



Thế là một bộ phận những người tu đạo thích yên tĩnh liền rời bỏ đất trung nguyên, ẩn cư hải ngoại, đi tìm hòn đảo linh khí hội tụ vắng vẻ nào đó ngoài đại dương mênh mông định cư, dùng pháp lực che giấu nơi ẩn cư của mình, tách biệt với thế giới bên ngoài.



Càng có kẻ thần thông quảng đại, xa rời mặt đất, đến nơi khắc nghiệt nhất, dưới biển sâu hoặc núi tuyết hoang vu hiểm trở dùng pháp lực cao siêu tự phá động phủ làm nơi trú ẩn, từ đó không màng thế sự, chuyên tâm tu luyện.




Đám đạo sĩ ẩn cư này các môn phái Đạo gia trung nguyên gọi họ là hải ngoại tán tu. Thời gian trôi qua, vì đám người này quanh năm suốt tháng chỉ biết tu luyện, không bị thế sự quấy rầy nên dù là đạo sĩ đơn độc hay một nhóm đạo sĩ thuộc cùng môn phái, ai nấy đều công lực cao thâm, thêm vào đó ngoài biển khơi rộng bao la hơn lục địa gấp 3 lần, thiên tài địa bảo dù xét về số lượng hay chất lượng đều vượt xa vùng đất trung nguyên đã bị vơ vét cạn kiệt, vì thế thế lực của các hải ngoại tán tu thậm chí mạnh hơn hẳn mấy đại môn phái trung nguyên.



Chỉ có điều đám người này tuy đạo hạnh cao thâm nhưng lại không có dã tâm, càng không gây ra tai họa, vì họ chỉ ẩn cư tu luyện nên từ xưa đến nay dù là chính quyền hay giới tu đạo đều mặc kệ họ muốn làm gì thì làm. Từng có một tên yêu ma tự thấy là mình hùng mạnh nổi lòng tham bảo vật của một môn phái ẩn cư ngoài hải đảo, vừa tìm đến định cướp bóc, kết quả là bị đánh cho hồn xiêu phách tán, tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy phút. Vì thế, dù là Yêu, Ma, Đạo, Phật đều không muốn gây hấn với đám cao thủ thần bí ẩn cư này, càng không có qua lại. Truyện "Phật Đạo "



Chu Thanh từng nghe Lăng Vân lão đạo kể về đám người này, lúc đó đã ghi nhớ trong lòng, bây giờ quả nhiên cần dùng đến.



Lăng Phi và Hư Kiếm Không vừa nghe Chu Thanh tự giới thiệu là hải ngoại tán tu, cả hai đều lộ vẻ thán phục. Ngoại trừ các tu đạo sĩ thần bí hải ngoại kia, có ai còn trẻ như thế mà đạt tới cảnh giới Hóa Thần được chứ? Bản thân họ chưa tới 30 tuổi luyện đến Dẫn Khí hậu kì, đứng trước ngưỡng cửa Hóa Thần kì, một mặt nhờ bí pháp cao thâm của môn phái, mặt khác cũng vì môn phái ra sức bồi dưỡng mình, từ nhỏ đến lớn đã nuốt không biết bao nhiêu linh đơn diệu dược. Trong điều kiện bình thường, một người muốn bước vào cảnh giới Hóa Thần, ít nhất phải khổ luyện 100 năm.



“Thì ra là đạo hữu đến từ hải ngoại, dù là hải ngoại hay trung nguyên, đều là hậu duệ Trung Hoa cả, lần này may nhờ đạo huynh ra tay tương trợ tách hai chúng ta ra. Ta là đại đệ tử Thục Sơn, Hư Kiếm Không, không biết vị đạo hữu đây thuộc môn phái nào ở hải ngoại, Thục Sơn từ khi được tổ sư lập phái đến nay hình như cũng có chút giao tình với một số môn phái hải ngoại.” Hư Kiếm Không ngày thường luôn tự phụ, nhưng hắn không ngông cuồng, bây giờ tự nhiên gặp phải một hải ngoại tán tu trẻ tuổi có công lực cao thâm, đương nhiên phải chớp cơ hội làm quen.


Bình Luận (0)
Comment