Phát Đường Cùng Vị Alpha Muốn Được Hẹn Hò Nhất

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết đã bao nhiêu lần anh mơ thấy bóng dáng mờ ảo ấy trong giấc mơ.

Lần này Tô Hoài nắm chặt cổ tay của thiếu niên, không cho cậu để phong thư ở trong bàn học rồi bỏ chạy.

Lông mày và mắt của thiếu niên ẩn trong vầng trán dài, có thể mơ hồ nhìn thấy vết sẹo đỏ lan từ trán xuống đáy mắt phải, nhưng đôi mắt trong veo của cậu lại giống như một động vật nhỏ khi bị bắt gặp, trong đáy mắt hiện lên tia kinh hoảng.

"Học. . . Học trưởng."

Lần đầu tiên ở trong mơ anh nhìn thấy rõ mặt thiếu niên.

So với trong hồi ức của anh lại càng rõ ràng, sống động.

Tô Hoài cẩn thận quan sát đôi mắt màu nâu nhạt mật ong, mở phong thư, lấy bức thư ra, đưa qua: "Em đọc cho tôi nghe đi?"

Sáu năm trước anh đã muốn làm như vậy.

Học đệ trong mơ rất ngoan, lo lắng cầm lấy bức thư, đôi môi đỏ hồng khẽ mấp máy: "Học trưởng...em thích anh."


Trái tim Tô Hoài bị giọng nói kia làm cho rung động .

Trống rỗng đã bị lấp đi một chút, nhưng còn chưa đủ.

"Em thích ai?"

"...Thích anh."

"Thích ai?"

"...Anh"

"Ai?"

"...Tô Hoài."

Tô Hoài vừa cổ vũ lại cũng như là ra lệnh: "Lặp lại một lần nữa."

Học đệ ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn luôn sống động kia đột nhiên có chút can đảm khác lạ.

"Em thích Tô Hoài."

Một cảm giác thỏa mãn tột cùng thoát ra từ những khe hở trong sâu thẳm tâm hồn, anh hài lòng đặt tay lên xoa đầu thiếu niên.

"Ừm."

...

Máy bay có chút xóc nảy, Tô Hoài đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Hơi thở của anh có chút dồn dập, anh đưa tay lên trán hít thở vài hơi thật sâu.

Đều vô dụng, nhịp tim vẫn duy trì tần suất hỗn loạn.

Tô Hoài cảm thấy mệt mỏi xoa bóp ấn đường.

.

"Khuôn mặt này thật quá hoàn hảo."

Trong quầy bar riêng chỉ dành cho hội viên, chiếc đèn chùm kim loại đầy nghệ thuật phát ra ánh sáng tuyệt đẹp, Thiệu Văn Dư xem ảnh chụp trên hot search đến say sưa, không cẩn thận làm rớt ly rượu.


Mu bàn tay Tô Hoài bị mảnh vụn bắn vào tay, hiện ra một vệt máu nhỏ màu đỏ.

Anh có làn da trắng lạnh, làn da trên tay lại đặc biệt trắng, vết máu rỉ ra từ mu bàn tay rất chói mắt.

(*) da trắng lạnh: Da trắng lạnh là một loại màu da của con người, màu da này hiếm gặp ở người Châu Á, còn ở Châu Âu thì nhiều hơn. Làn da trắng mát là làn da trắng có tông màu từ trắng đến lạnh. Nhìn bằng mắt thường hơi hồng một chút

Người phục vụ đến thu dọn mảnh vỡ, Tô Hoài từ chối băng bó miệng vết thương, tùy ý lau sạch vết máu, mặc chiếc áo len cổ v màu đen, khoác bên ngoài chiếc áo da ngắn màu đen cổ điển, cả người lộ ra vẻ cấm dục lại gợi cảm khó tả.

Thiệu Văn Dư cuối cùng cũng dời mắt khỏi ảnh chụp, vội vã hỏi: "Hoài Hoài, dù sao thì cậu cũng không muốn tham gia chương trình này, hiếm khi chúng ta cùng nhau tham gia chương trình tạp kĩ, vừa lúc CP của tôi còn chưa có chọn được, cậu có thể nhường cho tôi cậu bé đáng yêu này được không?"


Tuy rằng fan đều gọi anh như vậy, nhưng Tô Hoài là một Alpha từ nhỏ đến lớn, không thích kiểu biệt danh dễ thương này cho lắm.

Anh đặt ly rượu xuống, nói với giọng không vui: "Còn gọi tôi như vậy lần nữa thì về sau đừng đưa chó cho tôi chăm nữa."

Thiệu Văn Dư là một trong số ít người bạn Alpha của Tô Hoài trong giới giải trí, ra mắt sớm hơn anh 5 năm, là một ca thần phái thực lực đã ra mắt được mười một năm.

Phim ca nhạc và truyền hình của Tô Hoài đều phát triển toàn diện, hai người đã hợp tác qua vài lần, mối quan hệ rất tốt, tốt đến nỗi mỗi lần có chuyến lưu diễn, Thiệu Văn Dư đều phải gửi chú Husky mà hắn nuôi đến dinh thự hàng trăm triệu của Tô Hoài.

Thiệu Văn Dư yêu chó còn hơn yêu người đẹp, ngoan ngoãn sửa miệng: "Hoài ca, thật sự đó, cậu giới thiệu Khương Ngạn Hi cho tôi đi, đây hẳn là chân ái, số điện thoại cũng được, cho tôi đi."
Tô Hoài: "Dựa vào cái gì?"

Bản thân anh còn chưa có phương thức liên hệ với Khương Ngạn Hi.

Năm 4122 rồi mà trên thế giới vẫn còn người không cần điện thoại, Hứa Minh chỉ giúp anh tìm được địa chỉ cùng hòm thư của Khương Ngạn Hi.

Học đệ đã thay đổi rất nhiều, cũng bảo vệ bản thân rất tốt...

Tô Hoài nhìn thoáng qua Thiệu Văn Dư.

Ở một khía cạnh nào đó, đó cũng là một điều tốt.

Thiệu Văn Dư chân thành tha thiết nói: "Dựa vào chúng ta là anh em tốt, mà anh em tốt thì phải giúp đối phương có được tình yêu."

Tô Hoài gật đầu, thờ ơ quay mặt đi: "Từ nay không còn nữa."

Thiệu Văn Dư cẩn thận đánh giá, dùng cánh tay đụng vào tay anh: "Này, tình huống gì vậy?"

Tô Hoài dùng khuỷu tay chống lên cái bàn đen trơn bóng, chậm rãi xoay nửa vòng quanh chén rượu, đột nhiên lơ đãng hỏi: "Nếu bốn năm liên tục, mỗi lần tiến vào kì mẫn cảm đều mơ thấy cùng một người thì là do nguyên nhân gì?"
Thiệu Văn Dư không chút do dự đáp: "Muốn cắn."

Tô Hoài uống một ngụm rượu, cười nhẹ: "Quý trọng cái răng của anh đi."

Thiệu Văn Dư tựa vào trên ghế lười biếng kéo kéo cổ áo nói: "Nếu cậu không muốn cắn Omega kia, bất cứ lúc nào cũng có thể mơ thấy cậu ta, không nhất thiết phải ở trong mộng xuân mỗi lần cậu đến kì mẫn cảm."

Tô Hoài nhướng mày: "Tôi có nói là Omega sao?"

Thiệu Văn Dư ôm lấy cánh tay, bày ra tư thế uy quyền: "Tin tôi đi, chỉ có mạnh mẽ cắn cổ của Omega trong mơ kia, thì cái áp lực to lớn được tích tụ trong khát vọng tiềm thức nhiều năm của cậu mới được giải phóng."

Tô Hoài bật cười lắc đầu.

Thiệu Văn Dư vuốt cằm, đôi mắt xếch có ẩn ý gì đó: "Đương nhiên, còn có một loại khả năng."

Tô Hoài lười nghe, các đốt ngón tay tùy ý chống cằm , cúi đầu nhìn điện thoại.
Thiệu Văn Dư ý vị thâm trường nhướng mày nhìn, cho anh một cái bắn tim ngay vị trí lồng ngực.

Tô Hoài chỉ liếc mắt một cái, tầm mắt dừng lại ở phương thức liên hệ Net duy nhất trong phần báo danh của Khương Ngạn Hi, hỏi cho có lệ: "Có gì khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có khác nhau." Thiệu Văn Dư ôm tay, vẻ mặt sâu lắng nói những lời vàng bạc: "Muốn cắn thì cứ tùy tiện cắn một cái thôi là được, còn nếu đã thích thì sẽ cắn cả đời."

Tô Hoài thản nhiên trào phúng: "Vậy số lần "tùy tiện" của anh có hơi nhiều đó."

Thiệu Văn Dư nổi tiếng là một kẻ phong lưu đa tình trong giới, một trái tim mà có thể chia rời thành nhiều phần nhỏ giống như một loại trái cây mọng nước nào đó vậy, chỉ cần đẹp thì Omega Beta nam nữ đều ăn, mọi lúc mọi nơi đều có thể gieo trồng bén rễ vào trái tim mọi mỹ nam, mỹ nữ.
Thiệu Văn Dư đối với trào phúng của Tô Hoài đã sớm sinh ra kháng thể, tiếp tục tiến lên thăm dò: "Nếu cậu giới thiệu Khương Ngạn Hi cho tôi, tôi có dự cảm mãnh liệt rằng lần này tôi có thể cắn cả đời."

Tô Hoài lạnh nhạt nhìn về phía hắn.

Thiệu Văn Dư xua tay: "Không vội, hai người cứ xào xong CP màn ảnh rồi đưa tôi cũng được"

Tô Hoài mặt không chút thay đổi rời khỏi giao diện Net của Khương Ngạn Hi, thờ ơ mặc kệ Thiệu Văn Dư nói liền mười phút.

Sau mười phút tự nói chuyện một mình, Thiệu Văn Dư thần bí tiến gần: "Hoài Hoài, chúng ta đối thoại giữa AA đi, quen cậu nhiều năm như vậy tôi cũng chưa thấy cậu tìm Omega để vượt qua kì mẫn cảm, em trai tôi không lẽ chưa từng cắn ai sao?"

Ngón tay của Tô Hoài dừng lại trên màn hình một chút, tàn nhẫn nói: "Về sau không được phép gửi chó đến chỗ tôi."
Nhìn sắc mặt Tô Hoài trầm xuống, Thiệu Văn Dư mỉm cười nằm bò trên quầy bar: "Nói ra thì ai tin đây, A thần của chúng ta vẫn là xử A nha, răng cũng chưa mở ra!"

Tô Hoài nhắm mắt lại, ẫn nhẫn nắm lấy ly rượu, âm thầm phóng ra tin tức tố nguy hiểm, nhẹ giọng hỏi: "Kỉ lục năm nay bị phá vỡ rồi à."

Thể chất của Thiệu Văn Dư đặc biệt, cũng có thể là bởi vì người mà hắn coi trọng cũng thuộc dạng giống hắn nên mỗi lần yêu đương đều bị cắm sừng.

Lịch sử đen tối giống như trên Tô Hoài còn có thể nói ra thêm hai mươi cái tương tự.

Thiệu Văn Dư thành công bị chạm vào chỗ đau, sắc mặt tối sầm lại, giơ ngón tay giữa lên.

Tô Hoài cười nhạo, nhìn chằm chằm vào hot search đứng đầu trên trang chủ Net –#Mối tình đầu toàn dân Khương Ngạn Hi#

Ánh mắt Tô Hoài chuyển đến chiếc khăn quàng cổ màu đen trên tay, phía góc khăn được khâu bằng sợi bông màu cam "TH".
Những ngón tay thon dài siết nhẹ trên chiếc khăn quàng cổ mềm mại.

Nếu không nhìn thấy tên, anh sẽ khó nhận ra Omega hoàn mỹ trong bức ảnh.

Trong trí nhớ của anh, học đệ tên Khương Ngạn Hi này luôn dùng trán che đi vết sẹo trên mặt mình, thậm chí thỉnh thoảng đi tới trước mặt cậu cậu cũng sẽ né tránh, nên ngay cả trong giấc mơ khuôn mặt cậu cũng rất mơ hồ.

Chỉ có ánh mắt kia khắc sâu trong trí nhớ của anh.

Đôi mắt bình thường luôn tối tăm kia, chỉ khi nhìn thấy anh lại trở nên lấp lánh trong veo.

Tô Hoài cẩn thận nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trong bức ảnh, trong răng truyền đến một trận đau nhói.

...

Ngân hà vào đêm đông bị khí lạnh làm bừng sáng, lái xe gọi Tô Hoài một tiếng: "Anh Hoài, đã tới rồi."

Tô Hoài có chút choáng váng đầu óc, chau mày mở to mắt, nhìn về phía ngoài xe.
Là một khu dân cư xa lạ.

Tô Hoài day day trán, khàn giọng hỏi: "Đây là đâu vậy?"

Vẻ mặt lái xe mờ mịt: "Địa chỉ mà anh vừa nhắc tới, khu C của khu nhà ở Kim Nguyệt."

Cơn gió lạnh cùng với vị ngọt của tuyết thổi qua, Tô Hoài quàng chiếc khăn cổ màu đen, tay đút túi quần ngồi trên bồn hoa ở tầng dưới căn hộ.

Sương trắng thở ra biến mất trong bóng cây, Tô Hoài mông lung nhìn lên một khung cửa sổ nào đó được thắp sáng trên lầu.

Không biết qua bao lâu.

Tô Hoài thu hồi ánh mắt, cười tự giễu, vừa định đứng dậy trở lại xe, cửa tự động của căn hộ từ từ mở ra, một bóng người màu trắng mang theo vài túi rác đi ra.

Khương Ngạn Hi đang mặc một cái áo khoác lông rộng mở, bên trong là bộ đồ ngủ có mũ trùm đầu hình gấu trúc, cậu bước đến thùng rác phân loại, lấy từng chiếc hộp đã bẹp dúm trong túi rác ra, cẩn thận ném chúng vào thùng rác được chỉ định.
"Loảng xoảng, Loảng xoảng, Loảng xoảng..."

Tô Hoài lại từ từ ngồi xuống bên cạnh bồn cây, loại bỏ cảm giác tồn tại biến mất trong bóng cây tuyết tùng, thích thú nhìn những hành động nhàm chán lặp đi lặp lại của Khương Ngạn Hi.

Khương Ngạn Hi rất nghiêm túc vứt rác, phân loại kỹ càng, sau mười phút, vành tai trắng nõn của cậu dần dần đỏ lên vì lạnh.

Tô Hoài chăm chú nhìn không chớp mắt trong mười phút.

Ánh mắt sâu thăm thẳm trong màn đêm cùng ý cười nhàn nhạt mơ hồ, giống như đang nhìn thấy cái gì đó rất thú vị.

Vẻ mặt nghiêm túc của học đệ như trùng lặp với mùa hè nóng nực trong trí nhớ của anh.

Cuối cùng đã đem hết rác thải ném vào thùng rác chỉ định, Khương Ngạn Hi thở ra một làn hơi trắng, rất có cảm giác thành tựu cong khóe miệng.

Chỉ khi không có ai biểu tình đáng yêu đó mới không hề phòng bị lộ ra.
Tô Hoài nhìn nét mặt của cậu từ phía xa, khóe miệng cũng không ý thức được khẽ cong lên.

Khương Ngạn Hi dùng ngón tay đang bị đông lạnh đến hồng ấn chặt áo khoác của mình, quay người chạy chậm về phía cửa căn hộ.

Tô Hoài có chút mất mát nhướn lông mi, nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng của Khương Ngạn Hi.

"Meo~"

Nghe thấy mèo kêu, bước chân của Khương Ngạn Hi dừng lại, nhìn về phía mèo kêu, ở ngay phía sau bồn hoa Tô Hoài đang ở.

Ánh mắt của Khương Ngạn Hi quét qua, vẻ mặt Tô Hoài nhất thời có chút hồi hộp hiếm thấy.

Khương Ngạn Hi liếc mắt nhìn về hướng Tô Hoài trong vài giây, Tô Hoài nín thở, đôi môi có chút tái nhợt vì bị lạnh mím chặt.

Khương Ngạn Hi không thấy gì.

Cậu có chút cận thị, bình thường ra khỏi nhà phải mang theo kính sát tròng, tầm mắt chỉ nhìn thấy bóng đen mờ mờ dưới gốc cây tùng trắng xóa.
Khương Ngạn Hi thử gọi một tiếng, giọng nói trong trẻo lan tỏa trong không trung: "Hòn than? Có phải em không?"

Một con mèo lao ra từ phía sau Tô Hoài, nhanh chóng chạy đến bên người Khương Ngạn Hi, dựng thẳng đuôi dùng đầu cọ cọ đồ ngủ của cậu.

"Meo~"

Khương Ngạn Hi vui vẻ ngồi xổm xuống, xoa đầu mèo, giọng điệu tự nhiên thoải mái nói chuyện với mèo: "Hòn than, tốt quá, vài ngày không thấy em, còn tưởng rằng em bị bệnh. Nếu em chịu theo anh về nhà thì tốt rồi, mùa đông năm nay rất lạnh, cũng không biết bình thường em ngủ chỗ nào."

"Meo~" Con mèo này rất nhanh sẽ không cho cậu sờ nữa, ngồi cách cậu xa một chút

Khương Ngạn Hi đứng lên: "Em chờ một chút, anh sẽ xuống rất nhanh thôi, em đừng đi.

Khương Ngạn Hi đứng dậy nhanh chân chạy về nhà trọ.

Khương Ngạn Hi vừa đi thì mèo con sẽ chạy.
Cách đó không xa có tiếng còi vang lên dưới bóng cây.

Mèo dừng lại ngay lập tức, cảnh giác nhìn về hướng có bóng cây.

Tô Hoài vô hình tản ra áp lực của Alpha đứng đầu đối diện với con mèo, lạnh lùng ra lệnh: "Chờ."

Tô Hoài được xưng là A thần không chỉ bởi vì ngoại hình cấp thần, mà là Alpha hiếm thấy trên thế giới có tin tức tố cấp SSS.

Tin tức tố mạnh mẽ cũng có tác dụng đối với các loài động vật nhỏ trong tự nhiên.

Hòn than vẫn duy trì động tác cứng ngắc tại chỗ, như thể bị đóng băng.

Ngay sau đó Khương Ngạn Hi đi xuống, trên tay cầm một bát nhỏ thức ăn cho mèo và một bát nước nhỏ.

Tô Hoài lập tức rút lại tin tức tố, con mèo thả lỏng, thân thể có chút phát run.

Nhìn thấy Hòn Than vẫn chưa rời đi, Khương Ngạn Hi vui mừng nhẹ nhàng thở ra: "Lần này em ngoan quá, nhất định là đói bụng lắm, mùa đông chắc khó kiếm đồ ăn đây ... May mà hôm nay anh dậy sớm, nếu không anh sẽ không thể gặp em. "
Tô Hoài yên lặng đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ.

11 giờ 20 phút tối

Người này rốt cuộc sống ở múi giờ nào vậy...

Cho mèo ăn xong, Khương Ngạn Hi trở về nhà.

Tô Hoài lại nhìn về phía cửa sổ sáng đèn, suy nghĩ có chút phức tạp, anh ngồi một lúc trong đêm đông lạnh giá, rồi đứng dậy trở về trong xe.

Ngày hôm sau say rượu rời giường, Tô Hoài đã quên đi những suy nghĩ điên rồ mà anh đã có đêm qua.

Chính vô số dấu chấm hỏi mà Hứa Minh gửi đến trong điện thoại đã nhắc nhở anh.

Vào lúc 1 giờ 45 phút sáng, tài khoản Net của anh dường như có đăng một bài mới.

[Tô Hoài: Chờ mong được hẹn hò với mối tình đầ[email protected] Khương Ngạn Hi]

Sương mù lượn lờ trong phòng tắm, dòng nước lướt qua cơ ngực cùng cơ bụng gợi cảm của Alpha cấp cao, Tô Hoài vén mái tóc ướt về phía sau, có chút không tập trung chớp mắt.
Chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Tối hôm qua, lại mơ đến học đệ.

-------------------------------------------------------------------------------

Ấn đườngPhát đường cùng vị Alpha muốn được hẹn hò nhất [ABO] - Chương 3: Em thích Tô HoàiHòn Than trong truyện thì raw nó ghi là mèo bò, kiểu mèo có mấy đốm trên mặt như này nè, nhma mình ko tìm được tên nào hợp lí nên để là mèo thui

Phát đường cùng vị Alpha muốn được hẹn hò nhất [ABO] - Chương 3: Em thích Tô Hoài
Bình Luận (0)
Comment