Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 101


Tuấn mã trắng xám, thiếu niên đội mũ bạc vô cùng tức giân, thúc ngựa chạy như bay đến.
"Thanh Hà tỷ tỷ!" Mộ Dung Xung đem Mộ Dung Yên gắt gao bảo hộ trong ngực, dùng lưng chắn tất cả chín mũi tên, há miệng lại phun ra một búng máu tươi.
"Phượng Hoàng!" Mộ Dung Yên ôm lấy Mộ Dung Xung đang muốn ngã xuống, lệ nóng dâng lên, cuối cùng nàng vẫn là không thể bảo hộ hắn bình yên!
"Không khóc...Không khóc..." Mộ Dung Xung nhếch miệng gian nan gượng cười, cố hết sức quay đầu nhìn người thiếu niên có khuôn mặt tương tự như Trừng Công chúa đang giao tranh cùng Cao Cái, không khỏi cười đến càng sâu, "Lúc này đây...Nàng sẽ không lại trách ta...Tỷ tỷ...Phượng Hoàng là anh hùng...Có phải hay không?"
"Phải..." Mộ Dung Yên nghẹn ngào khó nói thành lời, "Phải..."
"Phượng Hoàng...Không đau...Phượng Hoàng...Không đau..." Mộ Dung Xung nói xong, dùng trường kiếm trong tay chống người đứng lên, máu tươi thấm đẫm trên người, rốt cuộc đã thấy không rõ mọi thứ trong vòng ba thước trước mắt.
"Trừng nhi..." Mộ Dung Xung tập tễnh bước về phía Trừng nhi, những giọt nước rơi xuống hai má đã phân biệt không rõ lắm rốt cuộc là máu, hay là nước mắt?
"Trừng nhi?" Mộ Dung Yên nhìn theo phương hướng của Mộ Dung Xung, khuôn mặt giống nhau, không phải là Trừng nhi thì là ai?
Trừng nhi vung kiếm chém ngang trường thương trong tay Cao Cái, vội vàng nhìn lên Mộ Dung Xung cùng Mộ Dung Yên, trong lòng đại loạn, muốn nhanh chóng đến cứu bọn họ!
"Toàn quân nghe lệnh, tấn công toàn diện!"
Trừng nhi lập tức hạ lệnh, một ngàn kỵ binh đi theo ghìm ngựa nâng thương, lại đánh sâu vào trận thế của binh mã Cao Cái, không tới một khắc, cung thủ đã bị chia tách, bộ binh cũng bị kỵ binh vây kín thành mấy nhóm, gian nan khó có thể phản kích.
Cao Cái kinh hãi, sao lại xuất hiện thiếu niên như thế? Nhìn kỹ cờ hiệu của thiếu niên này, đại kỳ chữ Tấn tung bay, là việc hắn vạn vạn không thể tin được!
Tấn quốc cách xa ngàn dặm, làm sao lại đột nhiên xuất binh đến tận đây?
"Thanh Hà!"
Trừng nhi nhìn chuẩn thời cơ Cao Cái chần chờ trong nháy mắt, ghìm ngựa chạy như bay, phóng nhanh về phía Mộ Dung Yên.
Cao Cái cả kinh nói: "Nhanh chóng bắt lấy Mộ Dung Yên!"
"Kẻ nào dám động đến Thanh Hà, giết!" Trừng nhi từ xa xa nhìn thấy Thanh Hà bị một tiểu tốt kéo lấy, Mộ Dung Xung kinh hoàng quay đầu, bất đắc dĩ là thương thế thật sự quá nặng, đi chưa được mấy bước, liền ngã xuống, rốt cuộc không chống đỡ nổi thân mình.
"Buông nàng ra!" Trừng nhi cầm bội kiếm trong tay hung hăng phóng qua, cắm ngay giữa ngực tiểu tốt kia.
Trừng nhi ghìm ngựa dừng bước, xoay người xuống ngựa, bước nhanh vọt tới bên người Mộ Dung Yên, đem Mộ Dung Yên bảo hộ trong lòng, đôi mắt sắc bén đảo qua mọi người, "Không sợ chết thì tiến đến!" Nói xong, mũi chân hất lên một thanh trường thương nhuốm máu, cầm trường thương trong tay, rất có khí thế của một người chấn giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
"Trừng nhi..." Mộ Dung Yên không thể tin được mà nhìn khuôn mặt quen thuộc này, khí tức quen thuộc phả vào mặt, quả nhiên là nàng đã chết mà sống lại sao?
Trừng nhi là nữ tử, nhưng người này là một nam nhi...
Theo bản năng phủ định làm cho trái tim Mộ Dung Yên bỗng dưng đau xót, nhưng mà ngay sau đó nụ cười ấm áp của Trừng nhi nhất thời làm cho trái tim thống khổ của nàng khôi phục lại bình tĩnh.
"Thanh Hà, ta có ở đây, ngươi sẽ không có việc gì."
Trừng nhi ôn nhu nói xong, vội vàng nhìn thoáng qua Mộ Dung Xung đang hấp hối, lúc này hạ lệnh nói: "Xung phong liều chết mở đường!"
"Dạ!"
Một ngàn tướng sĩ nghe lệnh cùng nhau tập kết bên người Trừng nhi, Trừng nhi hạ lệnh đem Mộ Dung Xung bị thượng cứu lên lưng ngựa.
"Thanh Hà, đi!" Trừng nhi nắm chặt tay nàng, mang theo nàng chạy tới bên cạnh con ngựa trắng xám, muốn đưa nàng lên ngựa rời đi.
"Chạy đi đâu!"
Cao Cái trọng chỉnh binh mã, vừa định hạ lệnh cung thủ bắn tên, bỗng nhiên một mũi tên bắn lén phóng tới, suýt nữa lấy đi tính mạng của hắn.
Cao Cái kinh hãi, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, cũng không thấy mũi tên kia xuất phát từ nơi nào? Lập tức kinh hãi, thì ra nơi đây còn có địch thủ mà hắn không nhìn thấy! Chính là, nếu như để cho bọn họ chạy thoát, trong lòng lại có khẩu ác khí không thể phát tiết được!
"Đừng để bọn họ chạy thoát!"
Cao Cái vội vàng hạ lệnh, bản thân lại chạy tới phía sau thuẫn binh, sợ lại bị ám tiễn tập kích.
"Ta đã trở về..."
Trừng nhi xoay người lên ngựa, đem thân mình run run không thôi của Mộ Dung Yên ôm vào trong ngực, kế sát vào bên tai Mộ Dung Yên nói xong, kéo chặt dây cương, mang theo Mộ Dung Yên chạy như bay hướng về phía Nam thành Trường An, muốn rời khỏi chiến trường này.
Tư Mã Thương Lang nhìn thấy trong lòng Trừng nhi ôm lấy nữ tử mỹ mạo một đường chạy về phía Nam, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Vốn tưởng rằng ngươi là người nhân đức, thì ra chỉ vì một nữ nhân!" Tư Mã Thương Lang lại nhìn nhìn dung mạo Mộ Dung Yên thật sâu, lúc này chấn động, cười nói: "Mỹ nhân như vậy, làm sao để cho một mình ngươi có được?"
Đáy mắt tối sầm lại, Tư Mã Thương Lang lắp tên giương cung, nhắm ngay ngực Trừng nhi.
"Ngươi vốn không nên còn sống, Tấn quốc có một Thái tử như ta là đủ rồi!"
Chỉ cần hắn chết trận ở ngoại thành Trường An, mỗi người đều chỉ nghĩ sa trường vô tình, chết ở đây, cũng không ai nghĩ rằng hắn là do Tư Mã Thương Lang hạ thủ!
"Vụt!"
Dây cung kinh vang, mũi tên bắn ra, Trừng nhi hồn nhiên bất giác.
"Vụt!"
Lại một tiếng dây cung kinh vang, không biết từ nơi này lại bắn ra một ám tiễn, đánh bật mũi tên của Tư Mã Thương Lang.
Tư Mã Thương Lang kinh nhiên nhìn xung quanh, làm sao còn thấy bóng dáng của kẻ bắn tên? Trì hoãn một khoảnh khắc, Trừng nhi đã mang theo binh mã phóng ra khỏi tầm bắn của hắn.
"Đáng giận!" Tư Mã Thương Lang cầm trường cung trong tay hung hăng nén xuống đất.
"Báo -- điện hạ, phía sau quân ta xuất hiện rất nhiều đội quân, dường như là viện binh của Hậu Tần!" Tiểu binh nhanh chóng báo lại, thế cục ở thành Trường An đột nhiên xoay chuyển, khiến cho Tư Mã Thương Lang cảm thấy bất ngờ không kịp đề phòng.
"Thu binh!"
Tư Mã Thương Lang không thể không hạ một mệnh lệnh như vậy, tĩnh tâm cẩn thận nghĩ lại, ẩn ẩn cảm thấy chuyện đánh chiếm Trường An này thật sự không phải là hành động khôn ngoan!
Bắt được, phải tổn binh hao tướng, còn phải phòng bị những phản quân đột kích, căn bản không thể thoát thân!
Nếu như bắt không được, còn phải làm tổn hại danh Chiến thần chưa bao giờ chiến bại của hắn!
Một chiêu này, hạ thật thâm độc!
Tư Mã Thương Lang đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện, Dương Lan Thanh này quả nhiên không phải là một nhân vật đơn giản! Nếu như không sớm chút đem nàng về Kiến Khang, chỉ sợ ngày sau Cừu Trì nhất định sẽ trở thành chướng ngại vật khi thống nhất thiên hạ!
Tư Mã Thương Lang càng nghĩ càng kinh, bây giờ sau khi thu binh, liền mang theo đại quân một đường đuổi theo Trừng nhi.
Từ Trường An đến cố quốc Cừu Trì vẫn là có chút khoảng cách, Trừng nhi mang binh một đường chạy ra ba trăm, mới ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ.
Trừng nhi xoay người xuống ngựa, cẩn thận đem Mộ Dung Yên đỡ xuống ngựa, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng vạn phần nhìn Mộ Dung Xung ở phía sau, khàn khàn mở miệng, "Phượng Hoàng đệ đệ..."
"Nhanh chóng thượng dược trị thương cho Mộ Dung Tướng quân!" Trừng nhi tức khắc phân phó tướng sĩ dùng Kim Sang dược cứu trị Mộ Dung Xung.
Mộ Dung Yên không tiếng động mà nắm chặt bàn tay Trừng nhi, tuy rằng không rõ vì sao Trừng nhi lại mặc nam trang, nhưng mà sự ấm áp trong lòng bàn tay của người kia làm cho nàng nhận biết rõ ràng, người bên cạnh, không phải hồn phách, chính là thật sự là người!
Nàng vốn là nên vui mừng, Trừng nhi còn sống, nàng nên vui mừng...
Chính là, vì sao một người trở lại, một người lại phải rời đi...
Trong miệng Mộ Dung Xung không ngừng phun ra máu tươi, gắng gượng giữ lấy một hơi cuối cùng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn gương mặt Trừng nhi, khóe miệng thỉnh thoảng run rẩy, tựa hồ muốn cố gắng gượng cười với Trừng nhi.
"Trừng nhi..." Mộ Dung Xung gian nan vươn tay lên, muốn chạm được bàn tay Trừng nhi.
Cho dù không phải là vợ chồng chân chính, chung quy cũng coi như bằng hữu, thấy hắn đã là nỏ mạnh hết đà, nghiêng mặt nhìn nhìn gương mặt bi thống của Mộ Dung Yên, hôm nay nàng mới là người thương tâm nhất.
Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên bồi ở bên cạnh Mộ Dung Xung, vươn tay ra, cầm lấy tay hắn, nghẹn ngào nói: "Lúc này đây, ngươi là anh hùng..."
"Ha ha ha..."
Mộ Dung Xung nhịn không được run run cười lên một trận, cười đến khiến cho Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên đau lòng vô cùng, trong giây lát đó, hốc mắt đã ửng đỏ.
"Chiếu cố...Tốt...Thanh Hà...Tỷ tỷ..." Mộ Dung Xung vươn tay cầm tay Mộ Dung Yên, dùng sức đem bàn tay của hai người áp lại cùng nhau, tuy rằng cười đến miễn cưỡng, sự chân thành nơi đáy mắt cũng chưa bao giờ thấy qua.
Trừng nhi run run nắm chặt bàn tay Mộ Dung Yên, gật đầu thật mạnh.
Mộ Dung Yên buồn bã nhìn khuôn mặt tươi cười của đệ đệ, cả cuộc đời này, giờ khắc này, chung quy là đã tiếp nhận các nàng cùng nhau rồi sao?
"Kiếp sau...Kiếp sau..."
Mộ Dung Xung thì thào lặp lại hai chữ này, mang theo một chút ý cười thỏa mãn, nuốt xuống một hơi cuối cùng.
"Phụ..." Trừng nhi cố nén nước mắt trong hốc mắt, xưng hô sắp gọi ra lại gắt gao cắn chặt trong miệng, chỉ có thể hung hăng xoay mặt đi, không dám để cho người ta nhìn thấy nét đau thương trên gương mặt nàng giờ khắc này.
"Phượng Hoàng!" Mộ Dung Yên đau đớn gọi một tiếng, nước mắt rơi xuống thân người dần dần lạnh như băng của hắn, nhất thời trước mắt tối sầm, ngất xỉu trong lòng Trừng nhi.
"Là ai đã chết, đáng giá cho hoàng huynh bi thống như vậy?"
Tư Mã Thương Lang dẫn quân vọt tới bên ngoài doanh trại, mở miệng thốt lên lời nói lạnh nhạt.
Trừng nhi ôm lấy Mộ Dung Yên đứng lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không có trả lời câu hỏi của hắn, xoay người rời đi, nói với tướng sĩ: "Phượng Hoàng nên ở trong liệt hỏa Niết Bàn, nhóm lửa, thiêu hắn."
"Dạ!"
"Cái giá của hoàng huynh thật lớn, nói thế nào bổn điện hạ cũng là Thái tử!" Tư Mã Thương Lang xoay người xuống ngựa, tức giận tiến đến kéo lấy áo giáp của Trừng nhi, "Trong mắt ngươi rốt cuộc có hay không..."
"Buông tay!" Trừng nhi lạnh lẽo quát lớn, nâng mắt giận dữ trừng Tư Mã Thương Lang, ánh mắt sắc bén làm cho hắn cảm giác như bị ngàn đao đâm phải!
Tư Mã Thương Lang không thể không buông tay ra, đem ánh mắt chuyển qua gương mặt của Mộ Dung Yên trong lòng nàng, khóe miệng cong lên, khinh thường nói: "Vì một nữ tử mà thương tâm như vậy, đáng giá sao?"
"Liên quan gì đến ngươi?" Trừng nhi lạnh lùng bỏ lại một câu, liền muốn ôm Mộ Dung Yên về trướng nghỉ ngơi.
Tư Mã Thương Lang tức giận, quát: "Tư Mã Trừng! Ngươi chính là Tề vương mà thôi, dám cả gan một lần lại một lần bất kính với bổn Thái tử!"
"Muốn người kính ngươi, phải kính người trước, ngay cả điều tôn kính tối thiểu ngươi cũng không biết, vì sao ta phải kính ngươi?" Trừng nhi lạnh giọng hỏi lại, hoàn toàn mặc kệ hắn sinh khí như thế nào.
"Người tới!" Tư Mã Thương Lang gầm lên một tiếng, tướng sĩ ở ngoài doanh trại vọt vào không ít.
"Nếu ngươi muốn để phụ hoàng trách cứ chúng ta huynh đệ tướng tàn, liền cứ việc tiếp tục nổi điên, hôm nay ta tuỳ ngươi!" Trừng nhi quay đầu chậm rãi nói xong câu đó, vén rèm mang Mộ Dung Yên vào đại trướng.
"Ngươi!"
Tư Mã Thương Lang vừa định làm khó dễ, đột nhiên nghe thấy ở ngoài doanh trại vang lên một trận tiếng vó ngựa.
"Ai?" Tư Mã Thương Lang hạ lệnh đề phòng, chỉ thấy đại kỳ Cừu Trì tung bay, người đến là binh tướng Cừu Trì.
Tư Mã Thương Lang thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện tại bên ngoài có nhiều binh mã Cừu Trì trợ trận, lại tiếp tục làm loạn, cũng không đạt được ích lợi gì, lúc này phẫn nộ phất tay áo lên ngựa, mang theo binh mã hướng về phía cố quốc Cừu Trì.
Quan trọng nhất là phải nhanh chóng bức ép mẫu tử bọn họ hồi Kiến Khang, tiếp tục lưu lại Giang Bắc, sớm hay muộn hắn sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Bình Luận (0)
Comment