Đêm trăng thanh chiếu sáng mái hiên cung điện, trên dưới thành Cừu Trì, một mảnh thanh tịch.
Dương Lan Thanh đứng ở trước cửa tẩm cung, ngơ ngác nhìn ánh trăng khuyết bên lầu các, thở dài một tiếng, dấu không được sự thê lương tràn đầy cõi lòng.
Mộ Dung Yên vì Dương Lan Thanh châm một ly trà ấm, đi tới bên cạnh nàng, ôn nhu nói: "Mẫu phi, Hứa đại nhân nhất định là có chuyện quan trọng, cho nên mới bỗng nhiên không thấy bóng dáng."
Dương Lan Thanh lãnh lẽo hít vào một hơi, tiếp nhận trà ấm của Mộ Dung Yên, thản nhiên nói: "Nhìn thấy công thành liền lui thân, lần này đi rồi, chỉ sợ không ai có thể tìm hắn trở về được nữa."
"Làm trọng phụ của ta, sao có thể nói đi là đi?" Thanh âm của Trừng nhi vang lên ở ngoài cung, chỉ thấy nàng đỡ một nam tử trung niên đã say khướt gắng hết sức mà đi tới, "Mẫu phi, người nhìn xem là ai đây?"
"Thất Cố?" Dương Lan Thanh vội vàng đem trà ấm giao lại trong lòng bàn tay Mộ Dung Yên, bước nhanh đến nghênh đón.
Trừng nhi lắc lắc đầu, đỡ Hứa Thất Cố ngồi xuống bên cạnh bàn đá ngoài điện, nháy mắt với Mộ Dung Yên, nói: "Thanh Hà, sắc trời đã tối muộn, chúng ta vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi."
Mộ Dung Yên gật gật đầu, đem trà ấm đặt lên bàn đá, đi tới bên người Trừng nhi, nhẹ nhàng mà kéo kéo ống tay áo Trừng nhi, "Lưu Hứa đại nhân lại đây, nếu như..."
Trừng nhi lắc đầu cười nói: "Tối nay nhất định sẽ rất bình tĩnh, ngoại dặm nơi này nếu không phải là tâm phúc của mẫu phi, mẫu phi đã sớm cho lui." Nói xong, cầm lấy tay Mộ Dung Yên, "Mấy ngày nay ta mệt mỏi quá, tối nay rốt cuộc có thể hảo hảo ngủ một đêm, Thanh Hà, chúng ta hồi tẩm cung đi."
"Ân." Mộ Dung Yên đau lòng cười cười với Trừng nhi, đi theo Trừng nhi một đường trở về tẩm cung.
"Đứa nhỏ này...Chung quy là trưởng thành..." Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn Trừng nhi đi xa một cái, khóe miệng thản nhiên mang theo chút ý cười, lúc này phân phó: "Đỡ Hứa đại nhân đến thiên điện nghỉ ngơi."
"Dạ." Cung nữ hai bên đi tới bên cạnh Hứa Thất Cố, nâng đỡ thân mình nặng nể của hắn, dìu hắn vào thiên điện, cẩn thận đặt ngã xuống giường.
"Các ngươi đều đi xuống đi." Dương Lan Thanh phất tay cho lui cung nữ, chờ tiếng bước chân đi xa, lúc này mới đóng kín cửa, lập tức đi đến bên người Hứa Thất Cố.
"Thất Cố..." Dương Lan Thanh vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên tóc mai của Hứa Thất Cố, trong lòng đau xót, nước mắt cố nén một ngày, rốt cuộc yên lặng chảy xuống.
"Công chúa yên tâm." Hứa Thất Cố kinh hoảng vội vàng từ trên giường ngồi lên, thân mình rụt lại phía sau, "Bên cạnh Công chúa còn có rất nhiều nguy hiểm, hạ quan sao dám rời đi chứ?"
"Thất Cố." Dương Lan Thanh lắc lắc đầu, vươn tay nắm lấy tay Hứa Thất Cố, "Ta cũng không phải có ý này..."
"Vài chén rượu, còn chưa khiến hạ quan say được." Trong mắt Hứa Thất Cố tràn đầy đau đớn, "Không muốn say, cho dù có uống nhiều hơn, cũng say không được." Thoáng ngừng một chút, nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt Dương Lan Thanh, Hứa Thất Cố đau lòng đến lợi hại, muốn vươn tay lau đi giọt lệ cho nàng, lại lo sợ hành động này quá mức đường đột, dù sao, giờ khắc này phu quân của nàng ngay ở bên trong Hoàng thành, chính mình sao có thể dĩ hạ phạm thượng như vậy? Nghĩ đến đây, trái tim Hứa Thất Cố càng đau đớn thêm một phần, thở dài một hơi, chuyển đề tài, nói, "Hôm nay nếu như hạ quan đã say, liền có thể bỏ lỡ canh giờ xuất phát ngày mai, liền có thể ở lại Cừu Trì, vì Công chúa mà bảo vệ đường lui cuối cùng này, cho nên, Công chúa không cần lo lắng."
"Thất Cố, nhìn ta!" Dương Lan Thanh đột nhiên hung hăng quát lớn, lúc Hứa Thất Cố giật mình nhìn qua, liền gắt gao tựa vào ôm lấy hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng Hứa Thất Cố, bật khóc nói, "Vì chính mình mà trù tính một lần đi, được không?"
"Công..."
"Gọi ta là Lan Thanh!" Dương Lan Thanh tức giận quát lớn, ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên, "Hứa Thất Cố, ta nói cho ngươi biết, ngươi mơ tưởng rời khỏi bổn cung, cho dù có chết, cũng là người của bổn cung!"
Hứa Thất Cố không thể tin được mà nhìn Dương Lan Thanh, đáy lòng vui mừng đến lợi hại, run giọng nói: "Lan...Lan Thanh..." Một tiếng gọi xong, trong lòng chưa kịp tràn đầy ý ngọt đã tán đi mất, liền lại nhíu chặt mi tâm, "Nhưng mà...Hắn...Hắn..."
"Tư Mã Tử Triệt đã chết, Hoàng đế Đại Tấn cao cao tại thượng này, không phải là Tư Mã Tử Triệt mà Dương Lan Thanh ta nhớ mong hơn hai mươi năm nay!" Dương Lan Thanh nói xong, tựa vào trong lòng Hứa Thất Cố, "Nếu hắn ghét bỏ ta từng là Thanh phi Đại Tần, ta tất nhiên cũng sẽ không niệm tình hắn là phu lang của ta!"
Trái tim Hứa Thất Cố phát lạnh, "Thì ra..."
"Không!" Dương Lan Thanh ở trong lòng Hứa Thất Cố liên tục lắc đầu, "Không phải vì như vậy...Thất Cố, tối nay, mỗi một câu nói của Dương Lan Thanh ta, cũng không phải là nói dối...Không liên quan đến mưu tính, không liên quan đến oán giận, không liên quan đến đến quá khứ..." Ngón tay đột nhiên cầm thật chặt bàn tay Hứa Thất Cố, giờ khắc này tâm tình xao động của Dương Lan Thanh rốt cuộc bình tĩnh lại, giãn chân mày ngửi được mùi thuốc đặc hữu trên người hắn, "Hắn không xứng cùng ta nắm tay đến bạc đầu, Thất Cố, ngươi có bằng lòng vẫn luôn nắm tay ta như vậy, cùng ta đến già hay không?"
Đôi mắt Hứa Thất Cố đỏ lên, nhất thời nghẹn ngào.
"Không muốn sao?" Dương Lan Thanh nhíu mi giương mắt nhìn lên, "Chẳng lẽ ngươi cũng ghét bỏ..."
"Không!" Hứa Thất Cố kiên định lắc đầu, hai tay gắt gao nắm lấy tay nàng, mang theo nước mắt, cười nói: "Lan Thanh, ngươi có biết không, cho dù thời khắc này người có dùng lời lẽ dối gạt ta, ta cũng cam nguyện vì ngươi trả giá mọi thứ."
"Những câu này là thật, Dương Lan Thanh ta có thể lừa dối người trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối không hề lừa dối ngươi một câu." Dương Lan Thanh cũng đồng dạng mang theo nước mắt nói xong, cười cười với Hứa Thất Cố, "Ngày mai sau khi ta rời đi, phải hảo hảo quý trọng bản thân, ta tin rằng, không bao lâu nữa, ta cùng Trừng nhi đều sẽ quay lại Cừu Trì."
"Kiến Khang không phải nơi yên vui, khắp nơi cẩn thận." Hứa Thất Cố đem Dương Lan Thanh ôm vào trong lòng, ngàn vạn không đành lòng chỉ để lại một câu như vậy, "Ta chờ các ngươi...Trở về..."
"Hảo..."
Ánh trăng tràn đầy không gian, tuy rằng thô lạnh, nhưng làm cho người ta cảm thấy có vài phần ấm áp khó hiểu.
Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên chậm rãi bước lên những phiến là rụng trong cung, thanh âm sàn sạt truyền vào trong tai, nhưng hai người lại cảm thấy có vài phần dễ nghe.
"Thanh Hà..." Trừng nhi nhìn còn đường trong cung phía trước, đèn cung đình cháy tàn, sâu thẳm thâm tịch, "Con đường phía trước, không dễ đi, ngươi có sợ không?"
Mộ Dung Yên mỉm cười nhìn con đường phía trước, lắc lắc đầu, "Xấu nhất bất quá là chết thôi, cả đời này của ta, chuyện sinh tử gì còn chưa từng trải qua? Ta còn gì để sợ nữa?"
Trừng nhi nhẹ nhàng cười, đem bàn tay Mộ Dung Yên cầm lấy càng chặt, "Thật sự không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Mộ Dung Yên đột nhiên dừng bước, chống lại đôi mắt mang theo một phần ý cười phá hư của Trừng nhi, không khỏi liếc nàng một cái, "Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ."
"Sợ cái gì?" Nét giảo hoạt trong ý cười của Trừng nhi càng đậm vài phần.
Mộ Dung Yên thoáng nâng cằm, thản nhiên cười nói: "Sợ tối nay có người vô lễ, gây rối với ta."
Trừng nhi nhịn không được tràn ra một nụ cười, nói: "Thanh Hà, bổn vương là chính nhân quân tử, sao lại vô lễ với ngươi chứ?"
Mộ Dung Yên vẫn là lạnh nhạt cười nói: "Vừa rồi ta cũng không nói là ngươi sẽ vô lễ với ta, sao, không đánh liền tự khai sao?"
"Ha ha." Hai tay Trừng nhi nắm chặt bàn tay Mộ Dung Yên, áp lên ngực, cười nói: "Thanh Hà, ngươi yên tâm, ta sẽ không vô lễ với ngươi, bừa bãi khinh bạc ngươi."
"Đứa ngốc." Ngữ thanh của Mộ Dung Yên mang theo một chút thẹn thùng, "Không phải ngươi nói mệt mỏi sao? Nếu như lại tiếp tục nói như vậy, chỉ sợ ngày mai cũng nghỉ ngơi không được."
"Ha ha, ân, sáng sớm ngày mai liền phải khởi hành hồi Kiến Khang, dọc đường đi này không thiếu chuyện phải cưỡi ngựa xóc nảy, quả thật là khó có thể hảo hảo nghỉ ngơi." Nói xong, Trừng nhi đột nhiên buông lỏng tay Mộ Dung Yên ra, đi đến trước người Mộ Dung Yên, mạnh mẽ đem Mộ Dung Yên cõng lên, "Thanh Hà, để ta cõng ngươi trở về, được không?"
Mộ Dung Yên ôm chặt lấy cổ Trừng nhi, gối lên đầu vai của nàng, sẳng giọng: "Cũng không sợ bị cung nữ nhìn thấy liền chê cười ngươi sao?"
"Ha ha, đó không coi là chê cười, ta liền coi như các nàng đang hâm mộ." Trừng nhi bước ra một bước chân, đắc ý nhìn con đường phía trước, "Thanh Hà, chúng ta không cần lại chia tách, được không?"
"Hảo..." Mộ Dung Yên nắm thật chặt hai tay, trong lòng đau xót, nhịn không được thấm ướt đôi mắt.
Trừng nhi, ngươi có biết không, có ngươi ở bên cạnh, mới có thiên hạ ấm áp của ta...
Trừng nhi cũng là thấm ướt đôi mắt, lại cười đến ngọt ngào, "Thanh Hà, nếu như tương lai ta làm Hoàng đế, ngươi có sợ hãi hay không, cả đời đều không thể rời khỏi Hoàng cung lạnh như băng này?"
"Có ngươi ở đây, sẽ lạnh như băng được sao?" Mộ Dung Yên thản nhiên nói xong, nhẹ nhàng mà hôn lên sườn mặt Trừng nhi một cái, "Trừ phi ngươi không cần ta..."
Trừng nhi vội vàng lắc đầu, nói: "Ta sao lại không cần ngươi?"
"Ta chỉ có ngươi, Trừng nhi..." Lời nói giống nhau, lại một lần nữa từ trong miệng Mộ Dung Yên nói ra, làm cho trái tim Trừng nhi thắt lại đau đớn, "Ta không quan tâm thế nhân nhìn ta như thế nào, không quan tâm tương lai còn có thể gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, thứ ta quan tâm, chỉ có ngươi..."
Trừng nhi cúi đầu mỉm cười, cũng không đáp lại lời nói của Mộ Dung Yên, chính là thoáng thả chậm bước chân một chút, nhỏ giọng nói: "Xin hỏi Phò mã điện hạ, có nhớ người còn nợ bổn cung chuyện gì không?"
Hai má Mộ Dung Yên đỏ lên, "Ngươi..."
"Không ai có thể đem ngươi từ bên người ta cướp đi, cũng không ai có thể đem người từ trong lòng ta cướp đi..." Trừng nhi kiên định nói xong, nghiêng mặt mím môi cười với Mộ Dung Yên, "Đồng dạng, ngươi cũng mơ tưởng âm thầm chạy thoát khỏi lòng ta."
"Ha ha, Tề vương điện hạ thật bá đạo." Mộ Dung Yên nghe được trái tim ấm áp vô cùng, sau khi oán trách, tràn đầy yêu thương mà tựa lên đầu vai Trừng nhi, khóe miệng cong lên một nụ cười hạnh phúc.
"Trước chợp mắt ngủ một chút đi, sắp đến tẩm cung rồi." Trừng nhi yêu thương nói xong, bước chân nhanh hơn, không đến một khắc, đã đi tới bên ngoài tẩm cung.
"Tham kiến..."
"Suỵt..." Trừng nhi vội vàng lắc đầu ý bảo cung nữ bên ngoài tẩm cung không cần làm ồn đến Mộ Dung Yên trên lưng, nhẹ bước đi vào trong tẩm cung.
Nhóm cung nữ che miệng cười trộm một tiếng, khinh thủ khinh cước đóng cửa điện thay chủ tử.
Từ lúc các nàng vào cung tới nay, còn chưa từng thấy một vị chủ tử nào yêu thương thê tử của mình như vậy, thế nhưng một đường cõng trở về tẩm cung, đủ thấy một mảnh thâm tình mà Tề vương điện hạ đồi với Tề vương phi.
"Nhanh chóng để ta xuống, ngươi xem, này không phải là có người chê cười sao?" Mộ Dung Yên vội vàng từ trên lưng Trừng nhi đẩy nhẹ một chút, Trừng nhi chỉ có thể cẩn thận thả nàng xuống.
"Cười liền cười, trái lại ta nghe được liền vui vẻ." Trừng nhi quay đầu cười cười với Mộ Dung Yên, xoay người sang chỗ khác nhìn cửa điện đã được đóng kín, xoay mặt qua, "Thanh Hà ngươi..."
Chỉ thấy má đào của Mộ Dung Yên sáng quắc, bàn tay mềm mại giải khai vạt áo của mình, "Ngươi phải nghe cho rõ, thứ nhất, bổn cung cũng không phải là người nói không giữ lời, những việc đã hứa trên đầu tường, nhất định sẽ làm được..." Thanh âm vừa dứt, Mộ Dung Yên liền tiến đến, nhỏ giọng e thẹn nói, "Thứ hai, hôm nay là ta muốn cho ngươi, cũng không phải là nha đầu ngốc ngươi vô lễ..."
"Thanh..."
Bất ngờ, Mộ Dung Yên hôn lên đôimôi Trừng nhi, che lấp nhữnglời Trừng nhi muốn nói.