"Trẫm thế nhưng lại bị Trừng Công chúa lừa gạt! Nhanh chóng tập kết đại quân, theo trẫm đánh ra ngoài, đem thành trì của trẫm đều đoạt lại!" Diêu Trường biết được quân doanh ngoài thành bất quá là Trừng Công chúa giả vờ phô trương thanh thế, lúc này thẹn quá hóa giận mà hạ lệnh đánh ra ngoài, đoạt lại những thành trì Trừng Công chúa không có phái binh trú đóng này.
Hứa Thất Cố mai phục ở ngoài thành An Định nhiều ngày, chính là chờ đợi giờ khắc này Diêu Trường lao ra khỏi cổng thành.
Dựa theo chiến sách mà Trừng nhi bố trí, Hứa Thất Cố nhìn thấy Diêu Trường dẫn quân chạy ra khỏi cửa thành khoảng trăm mét, lập tức hạ lệnh cho cung thủ đồng loạt bắn tên về phía hai cánh quân của Diêu Trường.
"Giết--!" Sau một làn sóng tên đồng loạt bắn đến, một ngàn kỵ binh chặt đứt đại quân của Diêu Trường, chặt đứt đường lui về thành An Định của Diêu trường.
"Vây!" Hứa Thất Cố vung tay lên, phát quân lệnh, năm ngàn bộ binh tự mình mang đến cầm thương xông lên phía trước, dựa vào cung thủ che chắn, một tầng lại một tầng đánh hạ binh lực bảo vệ xung quanh Diêu Trường.
"Trúng kế!" Diêu Trường hít vào một hơi, bỏ lỡ hầu hết các thời cơ để đánh ra khỏi thành, nay ra khỏi thành không thể nghi ngờ chính là đưa dê vào miệng cọp, một trận chiến này, hắn nhất định là thua rồi!
Cảm giác sợ hãi mãnh liệt nảy lên trong lòng Diêu Trường, này xem như báo ứng sao? Lúc trước hắn bức tử Phù Kiên, nay nữ nhi của Phù Kiên quay lại bức tử Diêu Trường hắn, chẳng lẽ đây là báo ứng?
Từng bước sai, đã là không thể quay lại, mặc kệ giao chiến rốt cuộc giằng co bao lâu, hoặc là Diêu Trường ở ngoài thành kiên trì huyết chiến bao lâu? Kết quả chỉ có một, đó là, Hậu Tần Diêu Trường chiến bại, quân chủ bị bắt.
Sử viết, cuối mùa hè, kế sách không thành của Trừng Công chúa khiến Hậu Tần Diêu Trường ra khỏi thành, phục kích thành công, bắt được quân chủ Diêu Trường. Ba ngày sau, Diêu Trường dâng thư xin hàng, đầu quân cho Trừng Công chúa, chỉ cầu bảo toàn người nhà, bình yên qua ngày.
Hậu Tần bị diệt, Trừng Công chúa xa kí phụ huynh*, thông lệnh thiên hạ, Đại Tần Trừng Công chúa vì phụ huynh báo thù thành công, hạ lệnh cả đời giam Diêu Trường ở thành Trường An, dòng dõi của Diêu Trường cùng nhập Trường An, nam tử sung vào phó dịch, nữ tử sung vào cung nữ, chung thân nô dịch vì Đại Tần.
(Phụ huynh là phụ thân và huynh trưởng: Cha và anh)
Mùa thu cùng năm, quận Bình Dương của Tây Yên bị Trừng Công chúa đánh hạ, không thể nghi ngờ chính là một mũi dao lợi hại cắm thẳng vào ngực Tây Yên, khiến cho Mộ Dung Vĩnh không thể không từ bỏ chuyện vây công Đồng Quan, hồi quân gấp rút tiếp viện quận Bình Dương.
Quân Tần cùng quân Tây Yên giao chiến, là Trừng Công chúa báo thù vì vong phu Mộ Dung Xung, Mộ Dung Thùy xuất binh tương trợ Mộ Dung Vĩnh, vốn là có chút danh bất chính ngôn bất thuận, nay Mộ Dung Vĩnh vừa rút đi, Mộ Dung Thùy liền càng không có lý do gì để tiếp tục vây công Đồng Quan. Mộ Dung Thùy thấy đã sắp vào thu, quân lương mang theo cũng không còn lại bao nhiêu, đúng lúc trở về ranh giới Hậu Yên, tạm thời rời khỏi chiến trường của Tây Yên cùng quân Tần, này trở thành con đường duy nhất Mộ Dung Thùy có thể đi.
Chính là, Mộ Dung Thùy lo rằng nếu đốt nhiên nhổ trại, có thể sẽ bị quân Tần trong thành Đồng Quan tiến ra, đánh bất ngờ từ phía sau đại quân -- trong nháy mắt đại quân Hậu Yên lâm vào cục diện bế tắc, tiến thoái lưỡng nan.
Tư Mã Yên cùng Mộ Dung Yên đứng trên đầu tường, dõi mắt nhìn về phía doanh trại đội quân chỉnh tề của Hậu Yên nơi xa xa.
"Thanh Hà, có nguyện ý cùng tiểu cô cô hợp tấu một khúc không?" Tư Mã Yên nhẹ nhàng mỉm cười, nghiêng mặt phân phó với tướng sĩ đầu tường, "Nhanh chóng đem tỳ bà đến đây."
"Dạ."
Mộ Dung Yên kinh ngạc nhìn Tư Mã Yên, đột nhiên hiểu ý mỉm cười, nói: "Tiểu cô cô, cám ơn ngươi."
"Có đôi khi không cần đổ máu cũng có thể chiến thắng, tội gì phải tạo nhiều sát nghiệp chứ?" Trong mắt Tư Mã Yên mang theo ý cười, như có chút đăm chiêu mà nhìn cái bụng nhô lên của Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, lát nữa nếu như Tố Tố mỉm cười trở về, hôm nay Đồng Quan liền có song hỷ lâm môn."
Mộ Dung Yên nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Tư Mã Yên, xoa xoa cái bụng nhô lên, "Ha ha, hy vọng đứa nhỏ này, có thể làm cho thiên hạ giảm bớt giết choc một chút."
"Chỉ qua vi võ, không chỉ đơn giản là mong muốn của chúng ta, cũng là tâm nguyện của Trừng nhi." Tư Mã Yên trầm giọng nói xong, quay đầu nhìn quân doanh Hậu Yên, "Hy vọng Mộ Dung Thùy có thể hiểu được, hoàng huynh cũng có thể hiểu được."
Mộ Dung Yên nhíu mi nói: "Ta hiện tại thầm mong mẫu phi sớm từ Giang Nam trở về."
Tư Mã Yên cười nhẹ, lại chính là trầm mặc, âm thầm nói: "Lan Thanh tẩu tẩu, đánh cờ cùng Tạ gia, nhất định phải khắp nơi cẩn thận."
Không bao lâu, tướng sĩ lên đầu tường đem hai cây đàn tỳ bà dâng lên cho Mộ Dung Yên cùng Tư Mã Yên.
Tư Mã Yên cười nói: "Thanh Hà, không bằng hôm nay chúng ta liền hợp tấu một khúc 'Hồi hương dao' đi?"
Mộ Dung Yên gật đầu cười nói: "Hảo."
Ôm tỳ bà vào lòng, phất huyền mà tấu khấu, nhìn nhau khẽ mỉm cười, chỉ cầu mong tướng sĩ trong thiên hạ, về quê hương đoàn tụ, phong hỏa sớm tiêu tan.
Khi khúc tỳ bà lan ra khỏi cổng thành, Mộ Dung Thùy nghe hiểu được ý tứ của khúc 'Hồi hương dao', lúc này hạ lệnh cho ba quân nhổ trại hồi Hậu Yên.
Trừng Công chúa có thể vì báo thù cho phụ thân mà diệt Hậu Tần, có thể vì rửa hận cho phu quân mà diệt Tây Yên, nhưng không thể lấy cớ gì để tiến công Hậu Yên, chỉ cần Mộ Dung Thùy hắn trở lại Hậu Yên, ngày sau thiết kỵ của Trừng Công chúa công thành, chính là chiến tranh phi nghĩa.
Nếu không thể tiến, chỉ có thể lui một bước, chờ Trừng Công chúa phát binh đến tấn công, lại cùng phản kích, mang một cái danh "Chính nghĩa"!
Chạng vạng, Mộ Dung Thùy rốt cuộc lui binh, Trương Linh Tố cũng kích động mà đánh ngựa trở về, ghìm ngựa ở dưới thành mỉm cười với hai thân ảnh mảnh mai trên đầu thành, "Xem ra, hôm nay thật sự là song hỷ lâm môn."
"Ha ha, Thanh Hà, một chuyện vui này phải dựa vào ngươi rồi." Tư Mã Yên ôm lấy tỳ bà trong lòng Mộ Dung Yên, xoay người đưa cho tướng sĩ bên cạnh, hạ lệnh, "Nguy cơ của Đồng Quan đã giải, Thanh Hà thật sự là không nên ở đây lâu, nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa, hộ tống Thanh Hà quay về Hoàng cung Trường An tĩnh dưỡng."
"Dạ!"
Mộ Dung Yên có chút khẩn trương nắm lấy tay Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô, không cùng ta hồi Trường An sao?"
Tư Mã Yên cười trộm nói: "Vì sao?"
Mộ Dung Yên thấp giọng nói: "Bởi vì...Có một số việc...Ta thủy chung cũng không..."
"Chuyện gì có thể làm khó được đường đường Tề vương phi?" Ý cười của Tư Mã Yên nồng đậm, nhìn Trương Linh Tố đi lên đầu tường, nói, "Tố Tố, Thanh Hà không khoẻ, ngươi nhanh chóng sắp xếp để rời Đồng Quan, lát nữa chúng ta cùng nhau đưa Thanh Hà quay về Trường An nghỉ ngơi."
Trương Linh Tố mỉm cười nói một tiếng, "Hảo!" Không quên nháy mắt trái với với Mộ Dung Yên, "Lần này thật sự không cho phép học theo ta ăn phù dung tô, nếu không, ta thật là gánh không nổi trọng tội này a!"
Mộ Dung Yên trừng mắt nhìn Trương Linh Tố một cái, gấp giọng nói: "Ngươi lại muốn nói bậy bạ cái gì vậy?"
"Ha ha, người thật sự muốn nói bậy nói bạ, còn đang ở ngoài thành Bình Dương chém giết, nếu như biết..." Trương Linh Tố cúi đầu liếc nhìn lên bụng của Mộ Dung Yên một cái, "Nhất định sẽ giống như Chiến thần, nhanh chóng đánh thắng một trận lớn trở về, ngươi có tin không?"
"Ha ha, không sai, Thanh Hà, muốn sớm được thấy Trừng nhi, phải vất vả hơn một chút a." Tư Mã Yên và Trương Linh Tố là cùng chiến tuyến.
Lúc hai người lại nhìn Mộ Dung Yên, gương mặt Mộ Dung Yên đã đỏ bừng, không có năng lực chống đở mà oán giận một câu, "Các ngươi lại khi dễ ta."
"Ha ha." Trên đầu tường Đồng Quan, Tư Mã Yên cùng Trương Linh Tố nhìn nhau mỉm cười, "Nếu muốn cáo trạng với Trừng nhi, Thanh Hà, tối nay liền nhìn ngươi có thể ra sức bao nhiêu."
"Các ngươi..."
"Khởi bẩm Công chúa điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Tướng sĩ bẩm báo một tiếng, "Tùy thời có thể khởi hành quay về Trường An."
"Chúng ta...Nên cho Trừng nhi một cái kinh hỉ." Tư Mã Yên ôm lấy cánh tay Mộ Dung Yên, nói với Trương Linh Tố, "Tố Tố, chúng ta ở trên xe ngựa chờ ngươi."
"Hảo, ta sắp xếp mọi chuyện xong liền đến." Trương Linh Tố gật đầu thật mạnh, nhìn Tư Mã Yên cùng Mộ Dung Yên chậm rãi đi xuống khỏi đầu tường, đột nhiên giảo hoạt mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Trừng Công chúa, ngươi nhận được tin mừng từ Trường An nhưng cũng đừng cười đến mức toe toét."
Chiến sự đúng như dự tính, Hứa Thất Cố viện binh quận Bình Dương, sĩ khí của Tần binh đại chấn, càng đánh càng hăng.
Mộ Dung Vĩnh Tây Yên nghe nói ở Đồng Quan Mộ Dung Thùy đã thu binh, mắng Mộ Dung Thùy vô nghĩa, lại tấn công quận Bình Dương lâu dài không được, tính tình càng thêm hung bạo.
Đêm trước trung thu, ở thành An Trường thê tử Mộ Dung Yên của Tề vương Tư Mã Trừng đủ tháng hạ sinh một cặp hài tử.
Tin mừng truyền đến tiền tuyến, Trừng Công chúa quả thực như là Chiến thần, liên tục đưa ra kì kế, đại phá Tây Yên Mộ Dung Vĩnh, trong vòng một tháng, phát quân liên tục phá được các thành lân cận, Thái Nguyên, Định Tương, đem Mộ Dung Vĩnh bức đến ngoài Nhạn Môn.
Đại thế của Tây Yên đã qua, Trừng nhi khẩn cấp dặn dò xong Hứa Thất Cố tiếp theo phải làm như thế nào, liền thúc ngựa quay về Trường An, cách biệt nhiều ngày, nàng nhớ Thanh Hà, nhớ các tiểu cô cô, càng muốn gặp cặp hài tử không cùng huyết thống kia một lần, cặp hài tử làm cho nàng bắt đầu phải quan tâm.
"Hi luật luật--!"
Trước Hoàng thành Trường An, chân trước của chiến mã vung lên, bị Trừng nhi kéo chặt ngừng vó ngựa.
"Tham kiến Công chúa điện hạ!" Thủ vệ Hoàng thành ở cửa cung vội vàng cúi đầu quỳ xuống đất.
Trừng nhi mang sắc mặt vui mừng, vội vàng xoay người xuống ngựa, cũng không để ý đến giờ khắc này chính mình là phong trần mệt mỏi như thế nào, vội vàng phất tay chặn lại, nói: "Miễn lễ! Miễn lễ! Thanh Hà cùng chất nhi chất nữ của bổn cung, bây giờ đang ở đâu?"
"Bẩm...Bẩm điện hạ, bây giờ hẳn là đang ở Ngự Hoa viên..."
Thủ vệ còn nói chưa xong, Trừng nhi đã đem roi ngựa trong tay đưa cho thủ vệ, "Cho con ngựa ăn nhiều cỏ khô một chút, bổn cung cao hứng, trọng thưởng!"
Thủ vệ cầm lấy roi ngựa, cung kính cúi đầu, "Dạ!"
Trừng nhi đi nhanh theo bậc thềm bước đến thềm bạch ngọc trong điện, quẹo vào những con đường hun hút trong thâm cung, lần đầu tiên cảm thấy, Hoàng thành có cặp hài từ này, cũng không phải lạnh lùng buồn chán như vậy.
"Thùng thùng thùng!"
Thanh âm trống bỏi vang lên trong Ngự Hoa viên, chỉ thấy Mộ Dung Yên mỉm cười lắc trống bỏi với cặp hài tử nằm trong nôi, trên gương mặt mang theo nét ôn nhu.
Bước chân vội vàng của Trừng nhi nhất thời hoãn lại, bỗng nhiên ngừng chân đứng tại chỗ, từ xa xa nhìn từng nhét tươi cười của Mộ Dung Yên, chỉ cảm thấy có một cỗ ấm áp khó hiểu xuyên thấu nội tâm, thầm nghĩ cứ như vậy mà nhìn các nàng đến già, sợ rằng chính mình xuất hiện đường đột, sẽ phá hủy sự tốt đẹp trong giờ khắc này.
"Tham..." Cung nữ nhìn thấy Trừng nhi đang muốn hành lễ, lại bị Trừng nhi vội vàng phất tay ý bảo đừng xuất khẩu quấy nhiễu đến Mộ Dung Yên.
"Đều lui ra." Trừng nhi đè thấp thanh âm, cho lui cung nữ.
"Thùng thùng thùng!"
Thanh âm trống bỏi lại vang lên, ý cười của Mộ Dung Yên nồng đậm, lắc lắc nôi, lẩm bẩm nói: "Các ngươi cũng nhớ nàng, có phải hay không?"
Trừng nhi chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, bất giác hốc mắt đã thấp ướt, muốn cứ im lặng như vậy mà nhìn mẫu tử các nàng thêm một lát nữa, chiến báo đến từ Nhạn Môn đột nhiên đánh vỡ sự yên tĩnh trong giờ khắc này.
Nội thị vội vã quỳ rạp xuống đất, hỉ thanh nói: "Khởi bẩm điện hạ, Hứa đại nhân gởi bồ câu đến, ở ngoài Nhạn Môn, Mộ Dung Vĩnh dâng hàng thư, Tây Yên đã diệt."
Mộ Dung Yên nghe được chiến báo, lo lắng quay đầu lại, trong nháy mắt khi nhìn thấy thân ảnh của Trừng nhi, thân mình không khỏi run lên, mang nước mắt thản nhiên mỉm cười.
Khóe miệng Trừng nhi cong lên, thiên ngôn vạn ngữ nén ở trong lòng, chỉ ngơ ngác nói một câu, "Vất vả rồi."