"Tóc mai bên trái có tóc bạc?" Tạ Tửu Tửu đọc chiến báo từ tiền tuyến truyền tới, không khỏi nhíu mày, "Trên đời này có người giống nhau như vậy sao?"
Tạ Uyên cầm một cái áo lông đi đến phía sau Tạ Tửu Tửu, nhẹ nhàng khoác lên người Tạ Tửu Tửu, kéo cổ áo thật chặt lại cho nàng, nói: "Người giống người mà thôi, nhất định là không có quan hệ gì với Diệp huynh."
"Vậy sao?" Tạ Tửu Tửu ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, "Phu quân, ta nghĩ, việc này phải hảo hảo điều tra một chút, vạn nhất..."
"Làm sao có thể có vạn nhất này chứ?" Giọng nói Tạ Uyên vừa dứt, đột nhiên dừng lại một chút, cân nhắc nói, "Rời nhà mười ba năm, đều là ở Mạc Bắc, cũng có thể lưu lại một hài tử nối dõi...Chính là..." Tạ Uyên lập tức lại phủ quyết phỏng đoán này, "Huyền huynh nói, người này tựa hồ là Công chúa Đại Tần, thử hỏi Công chúa Đại Tần làm sao có thể là cốt nhục của Diệp huynh chứ?"
"Công chúa Đại Tần?" Trong lòng Tạ Tửu Tửu tràn đầy hỗn độn, cố tình lại không chỉ rõ ra được là vì cái gì.
Tạ Uyên thấy nàng tâm thần bất yên, nhịn không được nói: "Tửu Tửu, nếu như ngươi thật sự muốn tìm hiểu rõ ràng, ta cũng không phải là không có biện pháp."
"Nga?"
Tạ Uyên nắm đầu vai Tạ Tửu Tửu, vỗ nhẹ nhàng, cười nói: "Chút chuyện này, Tạ Uyên ta vẫn có thể làm được."
"Cám ơn." Tạ Tửu Tửu khom người cúi đầu với Tạ Uyên.
Tạ Uyên không khỏi chua xót cười nói: "Giữa chúng ta, có lẽ vĩnh viễn cũng chỉ có một chữ 'tạ' này."
Tạ Tửu Tửu lắc lắc đầu, cười nói: "Tửu Tửu đã sớm là thân nhân của ngươi, giữa chúng ta, làm sao chỉ có một chữ 'tạ' này?"
Tạ Uyên muốn nói lại thôi, khoanh tay mà đứng, cười nói: "Trời giá rét, chú ý thân mình, qua mấy ngày nữa, ta sẽ đưa tin tức đến."
"Ân." Tạ Tửu Tửu gật gật đầu, cảm thấy tâm tình hỗn loạn tựa hồ trầm tĩnh lại rất nhiều.
Tóc mai bạc trắng như tuyết...Tạ Tửu Tửu rất sợ thật sự có liên quan đến ca ca, lại vừa sợ không có liên quan gì đến ca ca.
Tạ Uyên nhìn chăm chú vào gương mặt Tạ Tửu Tửu, bỗng nhiên thương tiếc xoa lên tóc mai bên trái của nàng, nhíu mày nói: "Tửu Tửu, mái tóc đen này của ngươi cũng mơ hồ có chút màu trắng, về sau buổi sáng khi trang điểm, phải dùng mực nước vẽ lên một chút."
Tạ Tửu Tửu cúi đầu cười nói: "Cám ơn phu quân nhắc nhở."
Tạ Uyên thản nhiên cười cười, liền không nói nữa, tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Nếu như Phù Kiên đã chết, chỉ sợ thiên hạ này liền đại loạn..."
Tạ Tửu Tửu gật đầu nói: "Cho nên, hắn còn chưa thể chết được."
Tạ Uyên quay đầu nhìn Tạ Tửu Tửu, cười nói: "Cho nên lần này, ta có ý định tha cho hắn một con đường sống, Tửu Tửu ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Tạ Tửu Tửu lắc đầu cười nói: "Làm sao lại trách phu quân chứ? Trong bàn cờ này, hắn quả thật chưa đến lúc phải chết, giữ lại một cái mạng của hắn, cũng tương đương với giữ lại một cái mạng cho chúng ta. Một ngày Đại Tần còn giằng co với Giang Bắc, Tạ gia liền một ngày còn như mặt trời ban trưa ở Giang Nam, cho nên, ván cờ này không thể đánh loạn."
"Ha ha, người hiểu ta, chỉ có Tửu Tửu." Tạ Uyên không khỏi mang theo ý cười nồng đậm nắm chặt lấy bàn tay Tạ Tửu Tửu.
Tạ Tửu Tửu theo bản năng rụt lại một chút, chỉ có thể để mặc hắn nắm lấy, thản nhiên cười cười.
Đại Tần chưa diệt vong, Tố Tố, ngày tháng nào mới có thể được gặp lại ngươi?
Phù Kiên một đường trốn về phía Bắc, Phù Trừng một đường bảo hộ, rốt cuộc chạy trốn tới Lạc Dương.
Sau khi chỉnh đốn nhân mã ở Lạc Dương, Phù Kiên giống như trong một đêm già đi mười tuổi.
Nghe thấy tiếng trống dồn dập chấn động nổi lên ngoài thành Lạc Dương, Phù Kiên không khỏi cắn răng chạy lên phía Nam trên đầu thành Lạc Dương -- Tạ Huyền mang theo đại quân áp sát dưới thành, chỉ thấy Tấn quân người người ý chí chiến đấu sục sôi, trong hai tròng mắt lộ ra sát khí, làm cho người ta nhìn thấy liền kinh hãi.
"Đáng giận!" Phù Kiên hung hăng vỗ xuống cột đá trên đầu thành, bi thương nói, "Sao lại có kết cục như vậy?"
"Phụ hoàng." Không biết khi nào Phù Trừng đã đi tới bên cạnh hắn, trấn tĩnh nhìn Tấn quân ngoài thành, "Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt."
Thân mình Phù Kiên run lên, quay đầu nhìn Phù Trừng, dưới đáy lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không ngờ khi chính mình rơi vào hiểm địa, người cứu mình vẫn là đứa nhỏ này.
Hai năm không gặp, đứa nhỏ này tựa hồ đã mạnh mẽ lên rất nhiều.
Khi ánh mắt nhìn thấy lọn tóc bạc ở tóc mai bên trái của nàng, trong lòng Phù Kiên cũng thoáng có chút chua xót, những năm gần đây rốt cuộc Mộ Dung Xung đã đối xử với nàng như thế nào chứ?
Phù Trừng liếc nhìn Tấn quân dưới thành một cái, quay đầu nói với Phù Kiên: "Phụ hoàng, mất thành trì, ngày sau còn có thể đánh trở lại, nếu như đánh mất ngôi vị Hoàng đế, muốn lấy lại hiệu lệnh thiên hạ, liền khó khăn."
Ánh mắt Phù Kiên lạnh lẽo, nghi hoặc nói: "Trừng nhi, lời này là thế nào?"
Phù Trừng nhíu chặt mi tâm nói: "Phụ hoàng, lần này con tới cứu người, cũng không phải là ngẫu nhiên. Nay Đại Tần ta chiến bại, chiến báo chắc hẳn đã truyền vào trong cung, chỉ sợ lúc này Trường An liền muốn đổi chủ."
"Ý của ngươi là, Hoành nhi hắn muốn..."
"Có lẽ Thái tử ca ca vô tâm, nhưng mà nếu như đại thần thỉnh cầu đăng cơ quá nhiều, cũng liền không phải do hắn quyết định."
"Trẫm còn sống! Hắn làm sao..."
"Cho nên phụ hoàng cần sớm hồi Trường An chủ trì đại cục." Phù Trừng nói xong, quỳ xuống đất nói với Phù Kiên: "Con có một biện pháp, có thể để phụ hoàng bình yên rời khỏi Lạc Dương, tránh thoát truy binh, trở lại Trường An, chỉ mong phụ hoàng đồng ý."
"Trừng nhi đứng lên nói đi." Phù Kiên vội vàng nâng Phù Trừng dậy, lúc này, có lẽ cũng chỉ có thể dựa vào người trước mắt này, "Nghe ngươi nói như vậy, trẫm thật sự rất muốn quay trở về."
"Mẫu phi ở trong cung rất nguy hiểm, nhi thần cũng muốn lập tức trở lại Trường An, bảo vệ nàng an toàn." Phù Trừng vội vàng gật đầu, "Phụ hoàng, người có đồng ý giao binh lính trong thành Lạc Dương cho nhi thần chỉ huy?"
"Này..." Phù Kiên thoáng chần chờ, bình thường trong thành Lạc Dương thật ra có mười vạn nhân mã, chính là lần này Đông chinh, sớm bị tiêu diệt hơn phân nửa, chỉ sợ hiện tại ngay cả binh mã để hộ tống một đường hồi kinh, cũng không tới năm vạn, cho dù là giao cho nàng, cũng không thể xoay chuyển Càn Khôn, đánh thắng được bảy vạn quân Bắc phủ binh Tấn quốc ngoài thành.
Phù Trừng khẩn thiết nhìn Phù Kiên, lại quỳ rạp xuống đất, nói: "Phụ hoàng, chiến cơ không thể chậm trễ, nếu như để cho Tấn quân ngoài thành ổn định vững vàng, nhi thần cũng vô pháp bảo hộ phụ hoàng rời khỏi đây."
"Này..." Phù Kiên lại do dự một lát, rốt cuộc gật đầu nói, "Trừng nhi, trẫm đã đem toàn bộ quân binh thành Lạc Dương giao cho ngươi...Trẫm, muốn còn sống hồi Trường An, trọng chỉnh non sông, ngày sau lại đến trả mối hận hôm nay!" Nói xong, Phù Kiên từ trong lòng lấy ra hổ phù điều động toàn quân, một phân thành hai, đem một nửa đặt vào lòng bàn tay Phù Trừng, "Trừng nhi, dựa vào ngươi."
Phù Trừng cung kính tiếp nhận hổ phù, nói: "Phụ hoàng, xin đi theo nhi thần."
"Hảo." Phù Kiên đi theo Phù Trừng xuống thành, lúc này Phù Trừng triệu tập tướng thủ thành thành Lạc Dương.
"Bổn cung cần ba ngàn kỵ binh, chờ đến khi bổn cung đánh ra khỏi thành, âm thầm hộ tống phụ hoàng hồi thành Trường An."
"Dạ."
Tướng thủ thành cúi đầu trước Phù Trừng, tức khắc chọn ra ba ngàn kỵ binh từ đồn trú ở thành Lạc Dương.
"Phụ hoàng xin lên ngựa." Phù Trừng chỉ vào chiến mã ở bên cạnh, nghiêm nghị nói, "Nếu như nhi thần còn có tính mạng quay trở về, hy vọng nhìn thấy mẫu phi hết thảy bình yên."
"Trừng nhi..." Phù Kiên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, cho tới nay luôn nghi kỵ đứa nhỏ này, không ngờ đứa nhỏ này thế nhưng luôn một lòng vì hắn, thậm chí cam nguyện hy sinh vì hắn.
"Nhanh chóng đưa phụ hoàng rời đi!" Một câu của Phù Trừng vừa dứt, xoay người lên chiến mã, kéo chặt dây cương, giơ một nửa hổ phù trong tay lên cao, chỉ về phía cửa Đông Lạc Dương nói, "Chúng tướng sĩ còn lại, theo bổn cung xung phong liều chết ra ngoài!"
"Dạ!"
Nhìn thấy Phù Trừng thân là Công chúa còn không sợ Tấn quân ngoài thành, thân là nam nhi bảy thước, còn ai dám lui lại phía sau nàng chứ?
Nhất thời sĩ khí nâng cao, cửa Đông Lạc Dương ầm ầm mở ra, Phù Trừng đem hổ phù để vào trong lòng, rút bội kiếm bên hông ra, tiên phong đi trước, chạy ra khỏi cửa Đông thành Lạc Dương.
"Giết!"
"Hoàng thượng đi mau!"
Cùng lúc đó, Phù Kiên vội vàng lên ngựa, bị ba ngàn kỵ binh vây quanh lặng yên chạy về phía cửa Tây.
"Toàn quân tấn công!"
Ngoài thành Tạ Huyền không nghĩ tới lúc này thế nhưng lại có người thúc ngựa từ trong thành Lạc Dương đánh ra, lúc này hạ lệnh, nhưng mệnh lệnh vừa ban ra, tựa hồ giật mình nghĩ đến chuyện gì đó, Tạ Huyền lập tức hạ lệnh, "Toàn quân tránh đường tấn công của quân Tần, toàn lực tiến công Lạc Dương!"
"Dạ!"
Vốn quân đội hai bên sắp giao chiến, quân lệnh của Tạ Huyền làm cho mũi nhọn của hai đội quân lướt qua nhau, bản thân mang theo Tấn quân dũng mãnh công thành Lạc Dương.
Phù Trừng thoáng sửng sốt, xoay người vội vàng xông ra khỏi đội binh tiên phong của Tấn quân, hạ lệnh: "Toàn quân rút về phía Tây!"
"Dạ!"
Binh mã Đại Tần theo lời Phù Trừng ghìm ngựa rút quân về biên giới phía Tây, vốn nghĩ rằng Tấn quân sẽ vẫn tiếp tục đuổi theo, không ngờ đuổi theo vài dặm, Tấn quân thế nhưng liền thu binh, đều lui vào trong thành Lạc Dương vừa mới đánh hạ được.
Tạ Huyền dừng ngựa dưới thành, nhìn theo phương hướng quân Tần biến mất, khóe miệng không khỏi cong lên, lẩm bẩm: "Vị Công chúa Đại Tần này thật sự là một đối thủ không tệ, chiêu thí xe bảo soái này, bổn tướng quân lĩnh hội."
"Tại sao Tướng quân không tiếp tục đuổi theo?" Các tướng sĩ chém giết đỏ mắt ẩn ẩn có chút không phục, "Hôm nay rõ ràng có thể cùng quân địch đại chiến một trận, tại sao Tướng quân lại muốn điều động rất nhiều binh mã đến tấn công thành Lạc Dương trống không này?"
Tạ Huyền lắc đầu nói: "Quân ta một đường Bắc thượng, đã là mệt nhọc đến không chịu nổi, nếu như gắng sức chiến đấu cùng quân Tần, chỉ sợ quân ta sẽ phải chịu thiệt." Nói xong, Tạ Huyền ghìm ngựa quay đầu, nhìn thành Lạc Dương, "Giữ lại một mạng của Phù Kiên, nay giang sơn đổ nát, cũng sẽ khiến hắn phiền lòng. Chúng ta chỉ cần chiếm Lạc Dương này, dĩ dật đãi lao*, sớm hay muộn cũng có một ngày, giang sơn Tần quốc này, đều là của Tấn quốc ta!"
(*Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt - Trong trận Phì Thủy, Phù Kiên đem một triệu quân tấn công nhà Tấn. Tuy nhiên Tạ An, Tạ Huyền nắm vững tinh thần Dĩ dật đãi lao nên dùng quân Tấn ít hơn nhưng tinh nhuệ, có trật tự, được nghỉ ngơi, đánh cho Phù Kiên đại bại. Những tình tiết trên là dựa trên lịch sử có thật.)
Các tướng sĩ Tấn quốc nghe thấy có lý, lúc này tinh thần chiến đấu buông lỏng, quả nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức đến không chịu nổi.
Tạ Huyền cười to nói: "Truyền lệnh tam quân, hôm nay toàn quân tiến vào Lạc Dương, khánh công khao thưởng, đại yến một ngày một đêm!"
"Dạ!"
Trong khoảng thời gian ngắn, các tướng sĩ đồng thanh hô to, tiếng hoan hô chấn thiên.
Phù Trừng dẫn dắt mấy vạn tàn binh một đường chạy vội trăm dặm về phía Tây, lúc này mới hạ lệnh dừng bước đóng quân.
"Công chúa điện hạ, mạt tướng có..."
"Ngươi muốn hỏi bổn cung, vì sao không chiến mà bỏ chạy, từ bỏ Lạc Dương?" Phù Trừng biết một vài tướng sĩ trong lòng có phẫn uất, này cũng coi như là biếu không cho quân địch một tòa thành trì, cho dù là ai cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
Vài tướng sĩ kinh ngạc trước câu hỏi lại của Phù Trừng, nhất nhất gật đầu, trong mắt mang theo vẻ rất giận dữ.
Phù Trừng bình tĩnh nhìn vào phương hướng phía trước, nói: "Một trận chiến Phì Thủy, quân ta tổn thất thảm trọng, tất sẽ có hậu họa không ngừng. Tấn quân Bắc thượng, nhật định đã là rất mệt nhọc, chúng ta dốc sức đánh một trận chiến, cũng có thể đánh lui Tấn quân, nhưng mà chung quy không phải kế sách lâu dài." Nói xong, Phù Trừng đột nhiên quỳ xuống, cung kính cúi đầu trước mấy vạn tàn binh, "Đánh mất thành trì, sẽ có một ngày có thể đánh chiếm lại, nhưng nếu các ngươi đánh mất tính mạng, cũng không thể cứu lại được nữa. Bỏ qua Lạc Dương, lưu lại tính mạng chư vị, ngày sau quay lại, tái chiến trên sa trường, liền hoàn toàn dựa vào các vị Tướng quân!"
"Điện hạ!" Chúng tướng sĩ kinh ngạc vô cùng, chưa từng gặp qua một vị Công chúa như vậy, cũng vạn vạn không nghĩ tới vị Công chúa mang danh nhẫn tâm phản bội trượng phu, thủ tiết chưa đến một năm liền lại gả người khác, mang tiếng xấu không chịu nổi trong truyền thuyết, cư nhiên là người nhân tâm đại nghĩa ở trước mắt.
Rung động trong lòng còn chưa tán đi, một tiếng dập đầu thật mạnh của Phù Trừng, lại khiến cho chúng tướng sĩ sợ đến ngây người.
Tuyết trắng bay xuống, rơi trên hàng mi và đầu vai, cùng lọn tóc bạc ở phần tóc mai bên trái của nàng thản nhiên chiếu rọi, tăng thêm vài phần khí tức thê lương.
Các tướng sĩ thấy nàng thân là Công chúa lại dập đầu ba cái thật mạnh, trái tim, sớm đã kích động đến khó có thể hồi phục, bên tai chỉ nhớ rõ câu nói cuối cùng kia của nàng.
"Bổncung quý trọng tính mạng của mỗi người các ngươi, bởivì chỉ có còn sống, mới có thể thấy được ngày thiênhạ thái bình."