Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 73


Phù Trừng mệt mỏi về tới Lan Thanh các, Thanh phi bước nhanh ra đón nàng, đau thương nhìn gương mặt Phù Trừng, nâng tay xoa tóc mai bạc trắng của Phù Trừng, vội vàng phân phó cung nữ: "Nhanh chóng chuẩn bị nước ấm và ấm y cho Công chúa."
"Dạ."
Phù Trừng mỉm cười nhìn Thanh phi, "Mẫu phi, con chỉ cảm thấy có chút mỏi mệt mà thôi. Trở về tắm rửa xong rồi, còn phải trở lại Nghị Chính điện, bên kia còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong."
Thanh phi gật gật đầu, nắm bàn tay Phù Trừng, mang theo Phù Trừng đi vào Lan Thanh các.
Chờ đến khi Thanh phi cho lui nội thị cung nữ, Phù Trừng rốt cuộc mở miệng hỏi, "Mẫu phi, một mũi tên ám toán hắn, là người mẫu phi phái đi phải không?"
Thanh phi khẽ cười một tiếng, "Trừng nhi của ta, chung quy là đã trưởng thành, rất nhiều chuyện nhìn qua liền đã hiểu được."
Mi tâm Phù Trừng giãn ra, ôm mẫu phi vào lòng, âm thanh mệt mỏi nói: "Mẫu phi, bàn cờ này, đến khi nào mới có thể thu quan?"
Thanh phi ôm lấy thân mình Phù Trừng, ôn nhu vỗ về gương mặt của nàng, cười nói: "Chờ đến khi quân cờ đen trên bàn cờ này bị ăn hết, đó chính là lúc thu quan." Thoáng ngừng một chút, Thanh phi hơi hơi nhíu mi, "Chính là, ngày sau con cần phải chú ý một người."
"Ai?"
"Trường Lạc công, Phù Phi." Thanh phi nói xong, ánh mắt xa xăm nhìn ánh trăng ngoài điện, "Trương Linh Tố mất tích, nhất định có liên quan đến hắn. Nay con vừa nắm quyền, đừng vội thu thập bọn họ, không ngại tùy ý bọn họ mấy ngày, đợi đến khi con đều đã thao túng quyền lực trong lòng bàn tay, lại thu thập bọn họ cũng không muộn."
"Nắm quyền?" Phù Trừng kinh nhiên nhìn Thanh phi, "Chỉ cần hắn khỏe lại, quyền lực trong tay này, nhất định là phải trả lại cho hắn."
Thanh phi thần bí cười nói: "Vậy phải xem hắn có thể khỏe lại hay không?"
Phù Trừng giật mình hiểu được ý tứ của Thanh phi, nay Hứa Thất Cố trị thương cho Phù Kiên, chỉ cần hắn động chút tay chân, Phù Kiên muốn khỏe lại, chỉ sợ cũng là việc khó.
Phù Trừng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hơi hơi chợp mắt, ở trong lòng Thanh phi ngủ thiếp đi một lát. Thẳng đến khi cung nữ chuẩn bị xong nước ấm, Thanh phi mới gọi Phù Trừng dậy, để nàng nhanh chóng thay đổi xiêm y nhiễm đầy huyết trên người.
Phù Trừng gật gật đầu, lập tức đi vào trong phòng, cởi y phục đã bẩn trên người ra, bước vào bồn gỗ lớn.
Nửa canh giờ sau, Phù Trừng thay một thân ấm y trắng tuyết, hướng Thanh phi cáo từ, lại về Nghị Chính điện.
Các văn thần võ tướng đem quân báo từ các nơi đưa tới đặt trên bàn trong thiên điện của Nghị Chính điện, sớm đã rời cung hồi phủ nghỉ ngơi.
Phù Trừng bước vào thiên điện, phân phó nội thị pha một chén trà nóng, liền ngồi ở bên cạnh bàn sách, nhấc bút son lên, chuẩn bị xử lý quân vụ còn lại.
Mở quân báo ra, lại là tạo phản.
Phù Trừng hạ bút, kinh ngạc nhìn quân báo, lẩm bẩm: "Non sông thoát phá, lúc nào mới có thể thật sự thái bình?"
Nhẹ nhàng mà xoa xoa mi tâm, Phù Trừng hít vào một hơi, nhịn không được lại nghĩ đến Mộ Dung Yên.
Chỉ sợ đến một ngày kia khi thiên hạ thật sự thái bình, ngươi, cũng sẽ không thể bước ra được một bước...
Phù Trừng cảm thấy trong lòng thê lương vô cùng, dần dần cảm thấy tầm mắt phía trước trở nên mơ hồ, trong lúc lơ đãng, nhiệt lệ trào ra khỏi hốc mắt, một giọt rơi trên tấu chương, thấm xuống lan ra chữ mực đỏ phê duyệt.
"Tham kiến Hiền phi nương nương." Ngoài thiên điện, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của tiểu nội thị.
Phù Trừng kinh ngạc vô cùng mà nhìn về phía cửa thiên điện, chỉ thấy một thân ảnh màu thủy lam ôm đàn tỳ bà đứng ở ngoài điện, phất tay ý bảo miễn lễ, liền từng bước bước vào thiên điện.
"Ngươi..." Khóe mắt Phù Trừng còn mang theo nước mắt, rõ ràng rơi vào trong đáy mắt Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên nhìn thấy trong lòng chua xót, "Công chúa vì nước ngày đêm vất vả, bổn cung thân là Hiền phi Đại Tần, cũng nên vì nước làm chút chuyện gì đó." Nói xong, Mộ Dung Yên ngồi xuống chiếc ghế bên trái bàn sách, gượng cười với Phù Trừng, "Bổn cung không có sở trường gì, chỉ biết đàn tấu tỳ bà, nếu như điện hạ không chê, để bổn cung đàn một thủ khúc cho điện hạ thưởng thức, giúp điện hạ thư thái."
Phù Trừng không thể tin được những lời nghe thấy, chính là ngơ ngác nhìn Mộ Dung Yên, "Nương nương, kỳ thật, ngươi có thể không cần làm như vậy."
Ý cười của Mộ Dung Yên thật sâu, lệ quang trong suốt, chỉ thấy nàng khẽ nhíu mi tâm, ôn nhu nói: "Chẳng lẽ điện hạ ghét bỏ bổn cung sao?"
"Ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi?" Lúc này Phù Trừng từ trên long ỷ đứng lên, vội vàng đến gần Mộ Dung Yên, lại ngần ngại đang ở nơi này, không thể không miễn cưỡng ngừng lại trước mặt Mộ Dung Yên, chua xót nói, "Bổn cung chính là nghĩ đến...Nghĩ đến...Nương nương..."
"Suỵt..." Mộ Dung Yên làm một cái thủ thế, ý bảo Phù Trừng đừng nói nữa, "Vậy thỉnh điện hạ lắng nghe một thủ khúc, thư thái một chút."
Phù Trừng gật đầu thật mạnh, si ngốc nhìn bộ dạng Mộ Dung Yên cúi đầy chỉnh đàn, ngón tay mảnh khảnh phất qua dây đàn, tấu ra một khúc nhạc tỳ bà triền miên.
"Thú khúc có tên là 'Việt nhân ca'." Mộ Dung Yên nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt đón nhận ánh mắt mê luyến của Phù Trừng, sáng quắc làm cho Phù Trừng cảm thấy vui mừng cùng kinh ngạc.
"Kim tịch hà tịch hề, Khiên chu trung lưu*." Môi anh đào hé mở, tiếng ca uyển chuyển, Mộ Dung Yên nhìn lại thật sâu, mỉm cười mà ca.
(*Từ bài thơ Việt nhân ca – Khuyết danh: Đêm nay là đêm nào? Đưa thuyền trôi giữa dòng.)
Trái tim Phù Trừng mãnh liệt run lên, chỉ cảm thấy trong lòng một trận ấm áp, chỉ sợ mọi thứ trước mắt đều là mộng, không muốn tỉnh lại.
"Kim nhật hà nhật hề? Đắc dữ vương tử đồng chu.*" Ánh mắt của Mộ Dung Yên lưu chuyển, cười đến ấm áp như ánh dương ngày đông.
(*Hôm nay là hôm nào? Được cùng vương tử trên thuyền.)
Nàng là ấm áp, chung quy là ấm áp!
Trái tim Phù Trừng cuồng nhiệt đến lợi hại, chỉ hận không thể lập tức đem nàng ôm vào trong lòng, cảm thụ sự chân thật trong giờ khắc này.
"Mông tu bị hảo hề, Bất tý cấu sỉ.*"
(*Thật lấy làm xấu hổ, (Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).)
Lại một câu ca được xướng lên, bốn chữ "Bất tý cấu sỉ" làm cho Phù Trừng rốt cuộc an tâm cong mi mỉm cười.
Ngươi cũng không lo sợ những thứ kia, có phải hay không?
"Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, Đắc tri vương tử.*"
(*Trong lòng thấy phiền muộn không dứt, Được biết vương tử.)
Phù Trừng nhìn thật sâu vào gương mặt Mộ Dung Yên, đã có vài phần men say.
"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri.*"
(*Núi có cây, cây có cành, Lòng mến thích ngươi rồi, ngươi không hay.)
Một khúc ca này của Mộ Dung Yên, không chỉ làm Phù Trừng say mê, còn làm say mê cả nội thị đang bưng trà đứng ở ngoài điện giờ khắc này.
Dung nhan của Hiền phi Mộ Dung Yên, hắn từng thấy qua, nhưng mà trong trí nhớ, nàng luôn lạnh lùng thanh thanh, giống như ngọc lạnh, chưa từng giống như tối nay, tràn đầy ôn nhu?
Trong mắt Phù Trừng mang theo lệ, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Yên buông tỳ bà trong lòng xuống, đứng lên.
"Sao điện hạ lại khóc chứ? Nay Đại Tần chỉ có thể dựa vào ngươi chống đỡ, nếu như còn dùng bộ dáng của tiểu hài tử, sẽ để cho người khác chê cười." Mộ Dung Yên nói xong, vươn tay ra, ốm lấy gương mặt Phù Trừng, đầu ngón tay theo bản năng vuốt ve hai má Phù Trừng, trong mắt là loại tình cảm tương tư nồng đậm, làm cho nước mắt trong đôi mắt Phù Trừng khó có thể kiềm nén được mà dâng lên.
Nhiệt lệ được đầu ngón tay Mộ Dung Yên lau đi, Phù Trừng cười cười với Mộ Dung Yên, "Chê cười liền chê cười đi, bổn cung có thể nghe được hảo khúc như vậy, cho dù muốn bổn cung chết ngay lập tức cũng đươc!"
"Nói lung tung cái gì vậy?" Mộ Dung Yên nhíu mi lắc đầu, "Bắt đầu từ ngày hôm nay, tính mạng của ngươi, không phải là của một mình ngươi."
Ngươi có thể liều mình vì ta, ta vì sao lại không thể làm được cho ngươi một chút chuyện?
Đầu ngón tay đau lòng mà vuốt qua lọn tóc mai bên trái bạc trắng của Phù Trừng, Mộ Dung Yên đau lòng cười, "Nếu như điện hạ thích nghe thủ khúc, tối nay bổn cung liền đàn thêm mấy thủ khúc cho điện hạ, được không?"
Phù Trừng gật đầu thật mạnh, nháy mắt với Mộ Dung Yên, quay đầu nói với nội thị bưng trà đứng ở ngoài điện: "Nhanh chóng lại pha một chén trà nóng tới đây, tối nay có Hiền phi nương nương đàn khúc làm bạn, bổn cung sẽ đem quân báo trên bàn này đều xem hết."
Mộ Dung Yên nhíu chặt lông mày, còn muốn nói gì đó, Phù Trừng đã đi tới bên cạnh bàn, nhấc bút son lên, cười cười với nàng, "Nương nương, làm phiền."
"Dạ." Nội thị đem trà nóng đặt ở bên cạnh bàn, vội vàng lui xuống.
Đều nói Trừng Công chúa và Hiền phi nương nương thân như tỷ muội, nay nhìn thấy, quả thật là như thế. Bất quá cẩn thận suy nghĩ, Hiền phi nương nương này quả thật cũng có thề coi là tỷ tỷ của Trừng Công chúa. Nội thị cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ biết là sớm hầu hạ xong hai vị chủ tử, sớm trở về nghỉ ngơi, nếu không một thân lão xương cốt này của hắn, liền sẽ ăn không tiêu*.
(*Tức là chịu không nổi á)
Mộ Dung Yên thấy nội thị ngoài điện lui xuống, đi tới cửa đại điện, nói với cung nữ hầu hạ trước điện: "Các ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, nơi này có thị vệ canh giữ, không có việc gì."
"Dạ." Nhóm cung nữ lên tiếng trả lời xong liền lui xuống.
Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn thị vệ nghiêm chỉnh canh giữ trước điện trong vòng mười bước, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người qua, chỉ thấy Phù Trừng đang mỉm cười chống má nhìn chính mình.
"Ngây ngô cười cái gì?" Mộ Dung Yên lên tiếng hỏi một câu.
Phù Trừng thản nhiên nói: "Ta đang nghĩ, nay ta bình yên trở về, nương nương có thể tưởng thưởng cho ta cái gì?"
Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn Phù Trừng một cái, nói: "Khúc cũng đã đàn rồi, bài ca cũng đã xướng rồi, điện hạ còn muốn cái gì nữa?"
Phù Trừng buông bút son xuống, thần bí cười cười, đi tới bên người Mộ Dung Yên, chỉ chỉ ngoài điện, "Ngươi đi theo ta."
"Đi đâu?"
"Trộm chút phù sinh*, ngắm trăng." Tiếng nói của Phù Trừng vừa dứt, liền nắm lấy tay Mộ Dung Yên, mang theo Mộ Dung Yên bước ra ngoài cửa điện, đi đến phía sau Nghị Chính điện.
(*Cuộc sống tạm bợ, không bền vững – Chắc ý là dánh chút thời gian ngắn ngủi để ngắm trăng)
"Điện hạ, người muốn đi đâu?" Nội thị bưng trà nóng đến vội vàng hỏi.
Phù Trừng quay đầu nói: "Trà để bên trong, lát nữa bổn cung trở về sẽ uống."
"Dạ." Nội thị chỉ có thể tuân mệnh mà làm việc.
"A!" Đột nhiên Mộ Dung Yên kinh hãi thét lên một tiếng, chỉ cảm thấy eo nhỏ bị cánh tay Phù Trừng ôm lấy, cả người bị Phù Trừng mang theo bay lên mái hiên Nghị Chính điện.
Mộ Dung Yên còn chưa định thần lại, Phù Trừng đã tiến đến bên tai của nàng, thấp giọng nói một câu, "Đừng sợ."
Mộ Dung Yên ôm chặt lấy cổ Phù Trừng, để Phù Trừng mang nàng bay lên mái hiên Nghị Chính điện, đứng trên mười tám phiến mái ngón lưu ly.
"Điện hạ!" Thị vệ ở phía dưới kinh hãi đến gương mặt trắng bệch, sợ rằng Phù Trừng sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Phù Trừng phất tay áo, nói: "Các ngươi yên tâm, nơi này không có thích khách, bổn cung chính là muốn ngắm trăng một lát, một lúc sau liền xuống."
"Nhưng mà..." Bọn thị vệ luôn cảm thấy phía trên có tuyết đọng trơn trượt, vạn nhất bất cẩn ngã xuống đất, người bị thương đều là những người Hoàng thượng ưa thích, tội danh này, làm sao gánh nổi đây?
Phù Trừng nhíu mi quát: "Mọi chuyện sẽ do bổn cung chịu trách nhiệm! Các ngươi đừng nhiều lời, miễn làm mất đi nhã hứng ngắm trăng của bổn cung!"
Thấy chủ tử phát giận, bọn thị vệ cũng chỉ có thể khúm núm lên tiếng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh mái hiên, chờ đến khi hai người trên đó đều ngồi ổn định, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, quay về vị trí thủ vệ, nghiêm túc canh giữ.
Trừng Công chúa này đúng là vẫn chính là một nữ hài tử, nghĩ muốn làm gì liền làm cái đó, giờ này khắc này làm sao giống như đường đường Công chúa Đại Tần? Đợi đến khi thương thế của Hoàng thượng tốt lên, Trừng Công chúa này chung quy vẫn là phải trở về phủ Công chúa đi, đến lúc đó nàng muốn làm loạn như thế nào, người phiền lòng cũng chỉ có một mình Phò mã gia.
Bọn thị vệ nghĩ đến đây, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Tối nay liền để Trừng Công chúa hồ nháo một hồi đi...Ngắm trăng?" Có một vài thị vệ nhịn không được liếc mắt nhìn về phía mái hiên một cái, "Leo lên cao như vậy để ngắm trăng, thật sự là có cảnh đẹp gì đề nhìn sao?"
Gió lạnh thổi qua, ánh trăng nhược thủy, chiếu vào tuyết đọng trên mái hiên, tản ra ánh sáng thản nhiên nhu hòa.
Hai ngườitrên mái hiên nhìn nhau mỉm cười, Phù Trừng phóng tầm mắt nhìn lên bầu trời xaxa bên ngoài cung, chỉ cảm thấy bầu trời lạnh lẽo trong vắt, trong lòng một mảnhthư sướng, chỉ có một trái tim ấm áp, vì nàng vui mừng mà nhảy lên...    

Bình Luận (0)
Comment