Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 92


Mọi người đều quỳ xuống, chỉ có công tử thiếu niên kia chính là hốc mắt ửng hồng, đứng lặng đó, dung mạo tương tự làm cho Tư Mã Diệp thoáng cả kinh, ánh mắt lạnh lùng giống như chim ưng đặt trên người Trừng nhi.
"Ngươi...Là người phương nào?"
Tạ Uyên ôm quyền nói: "Yên nhi nói, nàng là..." Nghĩ đến giờ khắc này Trừng nhi cải trang thành công tử, lập tức sửa lời nói, "Là nhi tử của Tử Triệt huynh."
"Nhi tử?" Tư Mã Diệp cao thấp đánh giá Trừng nhi một phen, nghĩ không ra rốt cuộc là làm sao có nhi tử này?
Trừng nhi lấy túi gấm đeo trên cổ ra, run run đưa đến trước mặt hắn, trong nháy mắt nước mắt liền chảy xuống, chua xót nói: "Người còn nhớ lọn tóc bạc đã từng đưa cho mẫu phi không?"
Tư Mã Diệp khiếp sợ nhìn túi gấm, chuyện cũ trước kia hiện lên trong lòng.
Lan Thanh! Dĩ nhiên là nhi tử của Lan Thanh!
Năm đó...
Lo lắng rằng Thái tử Tư Mã Diệu sẽ sinh nghi, Tư Mã Diệp đặc biệt an bài một người thế thân ở Kiến Khang, sau đó một mình Bắc thượng, muốn tìm lực lượng ủng hộ từ những tiểu quốc Giang Bắc, phản đối Kiến Khang bằng vũ trang, đoạt lại ngôi vị Hoàng đế.
"Giá!"
Con ngựa phóng như bay xuyên qua cửa thành Cừu Trì quốc, thiếu niên Giang Nam hăng hái, anh khí bức người.
"Công tử thật tuấn tú a!"
Cung nữ tùy thân đang dắt xe ngựa của tiểu thư tôn thất, rõ ràng là có chút kích động.
"Có thể tuấn tú đến mức nào chứ?"
Tiểu thư tôn thất Dương Lan Thanh lười biếng đáp lại một câu, từ màn xe nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy chiếc áo sam màu xanh, chính là rất xứng với từ lang quân* tuấn tú, tư thế oai hùng.
(*Thời cổ là tiếng tôn kính dùng để chỉ con em của người khác)
Dương Lan Thanh theo bản năng lùi về trong xe ngựa, hai gò má trở nên nóng ran, sẳng giọng: "Đừng nói bậy, bất quá là binh sĩ bình thường mà thôi, huống hồ tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu như là một lang quân có hắc tâm, cho dù túi da tái tuấn, cũng là uổng công."
Cung nữ ngẩn người, chỉ có thể cúi đầu, lên tiếng, "Chủ tử nói rất đúng."
Cũng không ngờ duyên phận đã sớm định, lúc Dương Lan Thanh hồi cung đi qua tiền điện, lại nhìn thấy vị lang quân kia đang chậm rãi nói chuyện ở trong điện, trong lòng mang thiên hạ, chí ở ngàn dặm.
Dương Lan Thanh âm thầm tán thưởng một câu "Hảo!", từ đó về sau liền đặt tâm nhãn lại đó, sau khi thiếu niên thất vọng rời khỏi đại điện, liền ước hẹn phẩm trà nói chuyện ở ngoài Hoàng thành.
Lần gặp ban đầu, Tư Mã Diệp kinh diễm, Dương Lan Thanh kinh tài, nàng có một trái tim lung linh tinh tế, hắn có một tham vọng thống nhất thiên hạ.
Vì thế, Tư Mã Diệp lưu luyến đô thành Cừu Trì, ngày đó, hắn chuyện trò cùng với nàng, luận bình về thiên hạ, càng hiểu nhau thêm một phần, liền càng tình nùng thêm một phần.
Nữ tử Giang Bắc tính cách hào sảng, không mang theo một chút ngượng ngùng như nữ tử Giang Nam, tâm trí Dương Lan Thanh rộng lớn, mưu lược sâu đến mức đôi khi cũng làm cho Tư Mã Diệp cảm thấy không bằng.
Rốt cuộc có một ngày, trước hoa dưới ánh trăng*, không hề đàm luận đến quốc gia đại sự.
(*Chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền)
Tư Mã Diệp không nói hắn làm sao để loại bỏ nghi ngờ lưu thế thân ở lại Kiến Khang, không nói đến chuyện ngày sau làm sao đoạt lại giang sơn, chính là im lặng cắt xuống một lọn tóc mai bạc, tặng cho nàng món quà định tình.
Tóc bạc trong túi gấm, thường đeo trước ngực, đôi mắt Dương Lan Thanh đẫm lệ mỉm cười nhìn lang quân, "Chính là cả đời này, cũng sẽ không phụ quân."
Tình nùng khó tự giữ, sao còn phải lãng phí thời gian?
Dương Lan Thanh ôm chặt Tư Mã Diệp, ngẩng mặt lên, khuynh tẫn thâm tình đáp lại nụ hôn nhiệt tình của hắn.
Một đêm lưu luyến, nàng đem thể xác và tinh thần đều trao đi tất cả, hắn đem chí khí đáp lại, thầm nghĩ cùng nàng nắm tay đến già.
Không biết rằng, quốc chủ Cừu Trì sợ hãi Tấn quốc biết được chuyện Tư Mã Diệp Bắc thượng chiêu binh, trách tội tiểu quốc bọn họ, khi Tư Mã Diệp cùng Dương Lan Thanh ra ngoài đạp thanh, đột ngột hạ sát thủ.
Hai tay khó chống lại kẻ địch, Tư Mã Diệp chỉ có thể giương mắt nhìn Dương Lan Thanh bị tướng sĩ Cừu Trì cướp đi, chính mình bị buộc vào tuyệt lộ, trên người trúng mấy mũi tên, xoay người rơi xuống sông, không còn thấy bóng dáng nổi lên...
Cuối cùng không ngờ rằng, nay nàng đã là Thanh phi Đại Tần, hắn là Hoàng tử báo thù, nhân sự đã không còn.
Một đêm năm đó, thế nhưng liền để lại một nhi tử, nay đứng lặng trước mắt, làm cho Tư Mã Diệp cảm thấy thổn thức vô hạn, đột nhiên xuất hiện một chút nghi hoặc.
Nếu như năm đó Lan Thanh sinh ra đứa nhỏ này, làm sao còn có thể tiến vào Tần cung làm phi?
"Ngươi tên là gì?" Tư Mã Diệp làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại rất nhiều, thản nhiên hỏi.
Trong lòng Trừng nhi chợt lạnh, giật mình đứng tại chỗ, nước mắt trong mắt không biết rốt cuộc là do ủy khuất, hay là do đau lòng?
"Trừng trong thanh triệt, Trừng trong trong suốt."
Một thanh âm quen thuộc vang lên, Tạ Uyên hốt hoảng quay đầu -- chỉ thấy Tạ Tửu Tửu mặc hoa phục, đứng thẳng ở phía sau, hốc mắt đã là đỏ ửng, lạnh lùng nhìn bên này.
"Tiểu...Tiểu cô cô..." Trừng nhi liên tục đi vài bước về phía Tạ Tửu Tửu, muốn nói lại thôi.
Chỉ có lúc nhận thức cùng nàng, mới có sự cảm động khi thân nhân gặp lại...
Tạ Tửu Tửu lạnh lùng nhìn lướt qua Tạ Uyên, nói: "Thì ra...Ngươi giấu diếm ta không ít chuyện."
Tạ Uyên vội vàng lắc đầu, muốn nắm tay Tạ Tửu Tửu, "Tửu Tửu, ngươi hãy nghe ta nói."
"Yên nhi, ngươi nghe ca ca nói." Bàn tay Tư Mã Diệp vung lên, đến gần Tạ Tửu Tửu, vươn tay đỡ lấy hai vai lạnh run của nàng, "Năm đó ta bị người ám sát ở Cừu Trì, ngã xuống sông, cho rằng sau này đã không còn cơ hội để gặp lại ngươi. Không ngờ ông trời không bỏ rơi ta, ta được Gia Trữ quận chúa của Thổ Dục Hồn cứu lên, tìm y nhân cứu về một cái mạng." Thoáng ngừng một chút, ánh mắt Tư Mã Diệp ẩn ẩn sinh hận, "Sau khi sống ở Mạc Bắc hơn mười năm, rốt cuộc có cơ hội liên lạc với Tạ huynh, biết được ngươi Bắc thượng tìm ta, Tư Mã Diệu lại muốn tìm cơ hội giết ta, cho nên ta liền tương kế tựu kế..."
"Dùng bồ câu đưa tin cho ta hồi Kiến Khang?" Hai mắt Tạ Tửu Tửu đẫm lệ bình tĩnh nhìn Tư Mã Diệp, "Người chết chính là kẻ thế thân cho ca ca, chỉ cần ta thương tâm, năm đó Thái tử liền có thể khẳng định rằng người chết là ngươi, sau đó..." Tạ Tửu Tửu chuyển ánh mắt nhìn về phía Tạ Uyên, "Ngươi phân phó Tạ Uyên bảo hộ ta chu toàn, mới có chuyện ta dùng tên giả Tạ Tửu Tửu gả vào Tạ gia?"
"Không sai." Tư Mã Diệp có chút áy náy gật đầu, "Từ nay về sau, ca ca chắc chắn sẽ hảo hảo bảo vệ tốt cho ngươi, huynh muội chúng ta đồng tâm, nhất định có thể cai trị tốt Tấn quốc!"
Trừng nhi nhìn bọn họ nhận thức nhau tràn đầy tình thân, bỗng nhiên cảm thấy chính mình bất quá là một người dư thừa, Tư Mã Diệp rõ ràng là nhớ rõ mọi thứ trước đây, lại chậm chạp không chịu nhận thức nàng.
Mẫu phi, nếu như người biết hắn còn sống, biết hắn thế nhưng lại âm thầm bày ra một ván cờ như vậy, người có hối hận về chuyện đã hy sinh mọi thứ lúc trước hay không?
"Thì ra, ta cũng là quân cờ của ca ca..." Tạ Tửu Tửu ảm đạm cúi đầu, ca ca chưa chết, phải cao hứng mới đúng, nhưng mà vì sao trong lòng luôn cảm thấy buồn bực khó chịu, thậm chí là đau lòng?
Trừng nhi cũng có cảm thụ giống như vậy đi?
Tạ Tửu Tửu nghiêng mặt rõ ràng nhìn thấy nét thê lương trên gương mặt Trừng nhi, trong lòng đau xót, nhịn không được hỏi: "Ca ca, Trừng nhi ngươi rốt cuộc có nhận thức nàng hay không?"
"Trừng nhi?" Tư Mã Diệp kinh ngạc nhìn Trừng nhi, nhưng mà việc Dương Lan Thanh nhập Tần cung làm phi, chung quy là cái gai trong lòng, vừa động đến liền đau, những bí ẩn trong đó còn chưa được cởi bỏ, thật sự là làm cho hắn không dám khinh xuất nói ra một câu "Có."
"Phụ hoàng!"
Tiếng vó ngựa vang lên, thiếu niên cưỡi bạch mã tiến đến, tư thế oai hùng, chính là không có tóc mai bạc.
Trái tim Trừng nhi thắt lại, không khỏi chua xót lắc lắc đầu, ngấn lệ nhìn thiếu niên cưỡi bạch mã xoay người xuống ngựa, đi đến bên người Tư Mã Diệp.
Trong đôi mắt Tư Mã Diệp tràn đầy sủng nịch mà nhìn hắn, làm sao có lạnh lùng và chần chờ như lúc nhìn mình?
"Thương Lang*, đã khống chế được thành Kiến Khang sao?" Tư Mã Diệp mở miệng liền hỏi, tựa hồ đã quên Trừng nhi đang đứng bên cạnh.
(*Từ này có nghĩ là sói xám)
Tư Mã Thương Lang đắc ý vỗ vỗ ngực, nói: "Phụ hoàng yên tâm, mọi chuyện đã nằm trong tầm khống chế, những năm qua nhi thần thao luyện, không có phụ sự chờ mong của phụ hoàng! Nay mẫu hậu cùng hoàng tỷ đều đã bình yên vào thành, lập tức có thể đoàn tụ cùng phụ hoàng ở trong cung!"
Nay một nhà hắn đoàn tụ, lại chần chờ không tiếp nhận nàng cũng là cốt nhục của hắn, thậm chí ngay cả mẫu phi cũng không nhắc tới nửa lời!
Trừng nhi nắm chặt hai nắm tay, thân mình lạnh run, nhịn không được hai hàng nhiệt lệ lăn xuống hai má.
Tạ Tửu Tửu vươn tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng nói: "Trừng nhi không khóc, tiểu cô cô đã nhận thức ngươi là thân nhân, liền sẽ không bỏ mặc ngươi."
Trừng nhi nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tạ Tửu Tửu, nghẹn ngào muốn nói lại thôi, cuối cùng chính là gật đầu một cái thật mạnh.
Sinh phụ không tiếp nhận liền thôi, có được một người thân như tiểu cô cô cũng tốt.
Nay cung biến đã thành công, lấy cớ thảo luận tình hình binh mã Bắc thượng, như vậy tiểu cô cô có thể tranh thủ giúp nàng một chút , đến lúc đó đi đến Cừu Trì, đoàn tụ cùng mẫu phi, liền không bao giờ quay lại thành Kiến Khang lạnh lùng này nữa, quản một nhà bọn họ đoàn tụ hay không đoàn tụ!
"Tiểu cô cô? Trừng nhi?" Tư Mã Thương Lang tò mò nhìn nhìn Tạ Tửu Tửu cùng Trừng nhi, "Phụ hoàng, con biết có một tiểu cô cô, nhưng mà Trừng đệ đệ này làm sao liền xuất hiện? Nhìn thân thể của hắn, thật sự là có chút gầy yếu, không phải là tiểu cô cô từ trong dân gian tìm được một thư sinh đến giả vờ sao?"
Trừng nhi cắn răng nhìn Tư Mã Diệp, nói: "Ta chỉ khẩn cầu Hoàng thượng ban thưởng cho ta một ngàn kỵ binh, để ta có thể bình yên Bắc thượng Cừu Trì, gặp gỡ mẫu phi."
"Ha ha, tính tình của Trừng đệ đệ cũng thật nóng nảy!" Tư Mã Thương Lang mang theo một chút châm biếm nói xong, liền vươn tay chụp lên đầu vai Trừng nhi, tàn nhẫn dùng sức, chấn động đến làm cho Trừng nhi âm thầm cắn răng cố nén, "Thân mình này cũng coi như rắn chắc!"
"Lan Thanh...Nàng..." Tư Mã Diệp chần chờ nhìn vào gương mặt Trừng nhi, nếu nói người này không phải là nhi tử của hắn, nhưng thần vận tương tự kia, làm sao có thể nói là không phải?
"Năm đó sau khi Lan Thanh tẩu tẩu sinh hạ Trừng nhi, bị buộc nhập Tần cung hầu hạ Phù Kiên, thật sự là thân bất do kỷ. Trước khi ra đi, nhắc nhở nha hoàn bên người đem Trừng nhi cẩn thận đưa ra khỏi Cừu Trì, nuôi nấng lớn lên." Tạ Tửu Tửu nhìn thấu rốt cuộc Tư Mã Diệp đang chần chờ chuyện gì, lúc này buông lời nói dối, nói xong, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Tạ Uyên, "Việc này, phu quân đã điều tra rõ ràng, nếu như ca ca không tin, có thể hỏi phu quân một chút."
Nếu như ngươi còn áy náy, liền để Trừng nhi được nhận thức người thân, nói dối thân phận thật sự củaTrừng nhi!
Tạ Uyên cùng Tạ Tửu Tửu gần nhau nhiều năm, làm sao lại không biết tâm ý của nàng trong giờ khắc này? Nghe được nàng vẫn gọi mình là "Phu quân", trong lòng ấm áp, biết giữa nàng và hắn, nếu như có thể bảo trụ bí mật này, liền còn có khả năng tiếp tục ở chung.
Nếu lúc trước đã lừa nàng, không ngại ngay cả Tử Triệt huynh cũng lừa một lần, là cốt nhục của hắn, cần gì phải rối rắm là Hoàng tử, hay là Công chúa?
"Không sai." Tạ Uyên thản nhiên nói ra hai chữ, liền cúi đầu xuống.
Tư Mã Diệp áy náy thở dài một tiếng, vướn mắc tích tụ trong lồng ngực rốt cuộc buông ra, có chút ấm áp nhìn Trừng nhi, nói: "Phụ hoàng cho phép ngươi mang binh nghênh đón Lan Thanh, những điều thua thiệt mẫu tử các ngươi, ngày sau phụ hoàng nhất định sẽ hảo hảo bù đắp."
Trừng nhi chua xót cười cười, sự nhận thức muộn màn này lại làm cho lòng của nàng đau đến cực hạn, không hề gọi hắn là phụ hoàng, chính là cúi đầu lên tiếng đáp ứng, nghiêng mặt liếc nhìn Tạ Tửu Tửu một cái.
Lúc trước nói rằng cải trang thành Hoàng tử, chỉ là vì danh chính ngôn thuận ngồi trên long ỷ, bằng không cho dù là đoạt cung thành công, thân nữ nhi này cũng khó có thể làm cho quần thần kính phục.
Nay nếu như sinh phụ chưa chết, long vị cũng coi như có được một cách danh chính ngôn thuận, thân phận Công chúa này, rốt cuộc phải nói dối bao lâu?
Tạ Tửu Tửu vỗ vỗ tay nàng, nói: "Trừng nhi, còn nhiều thời gian, tối nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, không bằng theo cô cô hồi cung nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại điểm binh Bắc thượng?"

Bình Luận (0)
Comment