Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 96


Hai mắt Trương Linh Tố mơ hồ, giờ khắc này Tư Mã Yên nắm chặt tay nàng, kiên định giống như lúc trước gặp phải phỉ nhân ở đại mạc.
Hồng y của người kia tung bay, mang theo thị vệ của phủ Công chúa bôn ba tìm huynh trưởng vì nàng, cho dù mỗi lần đều là tay không mà về, nhưng luôn nhớ mang về những thứ thú vị để làm cho Tư Mã Yên vui vẻ.
Vừa ở thành Cô Tang chính là một tháng, Tư Mã Yên kinh hãi nhận ra, phát hiện rằng trong lòng sinh ra lưu luyến đối với vị Công chúa Lương quốc cưỡi ngựa hồng y tung bay kia.
Làm sao mà một nử tử giống như rất bá đạo, lại giống như lại rất chân thành như vậy?
Đối thực?
Nghĩ đến từ này, Tư Mã Yên kinh hãi rất nhiều, đáy lòng thế nhưng dâng lên một chút thản nhiên vui mừng – vị Công chúa Lương quốc này, rốt cuộc là đã dùng biện pháp gì, liền có thể nhanh chóng phá vỡ đi tâm tư bình tĩnh như mặt hồ của nàng, làm cho nàng không tự chủ được nhớ rõ nụ cười của người kia, sự kiêu ngạo của người kia, sự chân thật của người kia, mọi thứ...của người kia.
"Không tốt!"
Khi Trần thị vệ trên ngươi tràn đầy máu tươi kinh hô chạy về phủ Công chúa, Tư Mã Yên kinh hãi tìm hiểu, mới biết Trương Linh Tố gặp phải phỉ nhân ở đại mạc, nay bị vây bắt khó có thể thoát thân, thị vệ đi theo liều lĩnh chạy về báo tin, chỉ vì mong có thể mang càng nhiều thị vệ phủ Công chúa đến cứu viện.
Nếu như kinh động Hoàng đế Lương quốc, là chết, nếu như không cứu được Công chúa trở về, cũng là chết -- lúc này đây, chỉ có thể liều chết chiến đấu!
"Chư vị Tướng quân chờ một chút, có thể mang dân nữ cùng đi không?" Tư Mã Yên ngăn cản chiến mã của thị vệ, kiên định ngẩng mặt, vẫn không nhúc nhích nhìn bọn họ, "Nếu như Công chúa có tổn hại, dân nữ lập tức lấy tính mạng tướng thường! Nếu như chư vị Tướng quân chịu tin ta, dân nữ muốn hiến một kế sách, có lẽ có thể bảo vệ Công chúa bình yên!"
"Ngươi..."
"Cầu Tướng quân cho phép dân nữ đồng hành!"
Tâm thần của bọn thị vệ đã sớm hoảng loạn, thấy nàng nói rất kiên định, lúc này đem Tư Mã Yên lên lưng ngựa, mang theo nàng chạy về phía đại mạc.
Không ngờ, một trận chiến này, Tư Mã Yên giống như Gia Cát tái sinh, dùng kì kế chu toàn mọi chuyện, từng cái đánh tan phòng tuyến của sa phỉ, dùng gần ba mươi người, liền đem sa phỉ này đánh cho tan tác bốn phía.
"Công chúa! Công chúa!"
Tư Mã Yên nhảy xuống ngựa, nhanh chóng chạy về phía vị nử tử mặc hồng y đang bị thương.
Trương Linh Tố kinh ngạc một chút, kinh ngạc nhìn nàng mang theo nước mắt gắt gao ôm lấy chính mình, trái tim, bỗng dưng rung động, còn chưa kịp phản ứng, thanh âm của Tư Mã Yên đã vang lên ở bên tai.
"Không cần ngươi tìm ca ca, cũng không muốn ngươi tìm ca ca, chỉ cần hảo hảo còn sống, hảo hảo còn sống!"
"Bổn cung làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?" Trương Linh Tố cười trộm một tiếng, đáy lòng lại sớm vui mừng đến cực hạn.
"Ngươi..." Thấy vẻ mặt nàng không quan tâm đến, Tư Mã Yên liền đẩy thân thể của nàng ra, xoay người muốn đi.
"Yên nhi!" Trương Linh Tố nắm chặt lấy tay của nàng, lắc lắc, nói, "Nếu như ngươi không nắm tay ta đi, ta chỉ sợ đi không được mấy bước, liền sẽ ngã xuống đất không dậy nổi...Vết thương trên người thật sự đau quá."
Tư Mã Yên quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy sớm mềm nhũn rồi, gắt gao cầm lại tay của nàng, "Nếu thành một khối tử thi, cũng đừng trách ta đem ngươi ném ở đây!"
"Cho nên bổn cung muốn nhanh chóng hồi phủ trị thương!"
Trương Linh Tố mới nói xong, liền lôi kéo Tư Mã Yên một đường chạy nhanh tới trước mặt thị vệ, lúc này hạ lệnh, "Nhanh chóng xuống ngựa!"
"Dạ!"
Thị vệ xuống ngựa, Trương Linh Tố đã phi thân lên ngựa, đẩy bàn đạp ra, hướng Tư Mã Yên vươn tay ra, "Đến, lên ngựa!"
"Này..." Tư Mã Yên chần chờ một lát, chung quy cũng nâng chân đạp lên bàn đạp, vươn tay đặt vào lòng bàn tay Trương Linh Tố, liền bị kéo lên lưng ngựa, ngồi vào trong lòng Trương Linh Tố.
"Giá!"
Trương Linh Tố tà mị mỉm cười, phóng ngựa chạy như bay, bọn thị vệ còn không kịp phản ứng, đã cách bọn họ một đường rất xa.
"Ngươi còn bị thương..."
"Một ngày vết thương của bổn cung chưa lành, ngươi liền một ngày không được khời khỏi thành Cô Tang!" Trương Linh Tố bá đạo nói xong, quay đầu nhìn nhìn bọn thị vệ mang theo những thị vệ bị thương, đang chuẩn bị giục ngựa đuổi theo.
"Điện hạ nói chuyện rất bá đạo..."
"Còn có một chuyện, bổn cung chuẩn bị sẽ bá đạo đến cùng!"
Trương Linh Tố mới nói xong, đột nhiên đem đôi môi hung hăng áp lên môi Tư Mã Yên -- lưng ngựa xóc nảy, một lần va chạm này, Tư Mã Yên theo bản năng muốn né tránh, lại bị con ngựa xóc nảy khiến cho càng dùng sức áp vào đôi môi Trương Linh Tố.
Trong nháy mắt đôi má hai người hồng thấu, tim đập phá lệ lợi hại, cho tới bây giờ cũng không biết thì ra hôn môi sẽ làm bản thân mặt đỏ tai hồng như vậy, kìm lòng không được muốn vuốt ve thần cánh hoa của nhau.
Đầu lưỡi của Trương Linh Tố cạy mở đôi môi của Tư Mã Yên, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của Tư Mã Yên, khiêu khích tâm tư của Tư Mã Yên càng thêm hỗn độn.
Khó có thể tự kiềm chế mà câu chặt thắt lưng Trương Linh Tố, cũng khó có thể tự kiềm chế mà cuốn lấy lưỡi của nàng, rốt cuộc Tư Mã Yên thừa nhận, thì ra nữ tử cùng nữ tử thân mật, cư nhiên là say lòng người như vậy.
Trương Linh Tố cười trộm thoáng mở mắt ra, nhìn đôi má giai nhân trước mắt hồng thấu, cho nàng một nụ hôn sâu càng thêm hít thở không thông.
Hồng y phất phới, vó ngựa chạy như bay, giờ khắc này, quên đi đại mạc rộng lớn, cũng quên đi mặt trời chói chan nóng rực.
Chỉ nhớ rõ, gương mặt lúc trước, nụ hôn lúc trước, sự động tình lúc trước.
Kia chính là khơi đầu của những ký ức đẹp nhất ở thành Cô Tang, cũng là khơi đầu của tính khí càng thêm tà mị bá đạo của Trương Linh Tố, mọi ký ức đều giống như một cảnh mơ tuyệt vời, một màn lại một màn tái hiện nơi đáy lòng, ấm áp đến khiến trong lòng người chua xót khó hiểu.
"Tố Tố, ngươi còn nhớ lúc trước dưới mái hiên phủ Công chúa, ngươi đối với ta làm cái gì?" Tư Mã Yên nâng gương mặt Trương Linh Tố lên, mang theo hai vết đỏ ửng, nói đến chuyện phá hư nhất mà Tố Tố đã làm lúc trước.
Khóe miệng Trương Linh Tố cong lên, bỗng nhiên gối lên đầu gối Tư Mã Yên, cách xiêm y của nàng, đột nhiên hôn lên ngực Tư Mã Yên.
"Nơi này vĩnh viễn đều chỉ có thể lưu giữ bổn cung..."
Cùng một câu nói, nhưng lại không có sự kiên định như lúc trước.
Tư Mã Yên ôm lấy gương mặt của nàng, cười đến kiên định, "Ta muốn Tố Tố lại nói với ta một lần nữa."
"Nơi này..." Trương Linh Tố vừa định nói ra khỏi miệng, lại phát hiện thanh âm run lên, không thể dùng ngữ khí bá đạo liều lĩnh lúc trước để nói ra cùng một câu như vậy.
Dù sao, nay nàng làm sao còn có tư cách để nói như vậy nữa?
"Tố Tố, nói lại một lần nữa, được không?" Thanh âm cầu xin của Tư Mã Yên làm cho Trương Linh Tố đau lòng đến lợi hại, nhưng mà lời này chung quy là khó có thể nói ra khỏi miệng.
"Ta..."
"Tề vương điện hạ sao người lại ở đây?"
Ngoài điện đột nhiên vang lên thanh âm của cung nữ, không đợi Tư Mã Yên kịp phản ứng, cửa điện đã bị Trừng nhi đẩy mở ra.
"Các ngươi đều lui ra!"
Trừng nhi tức giận quát lớn, nhóm cung nữ hoảng sợ lui xuống, chỉ thấy nàng xoay người đem cửa điện đóng kín, sắc mặt có chút khó coi, đứng tại chỗ không nhúc nhích mà nhìn hai người thân mật ngồi trên giường.
"Phù Trừng?" Trương Linh Tố kinh ngạc vô cùng, từ trên giường nhỏ đứng lên, theo bản năng chuẩn bị liều chết tấn công.
Tư Mã Yên cuống quít ngăn chận bàn tay của Trương Linh Tố, đứng dậy chắn trước người Trương Linh Tố, gấp giọng nói: "Trừng nhi, ngươi nghe tiểu cô cô nói hết đã!"
"Tiểu cô cô, ngươi còn muốn nói cái gì đây? Người ở phía sau ngươi, từng mấy lần muốn lấy tính mạng của ta, nếu như ở Nghiệp Thành không phải nàng làm khó dễ, ta cùng với Thanh..." Trừng nhi cố nén tức giận trong lòng, tới gần từng bước, đột nhiên cất tiếng cười to nói, "Trách không được tiểu cô cô ngươi không trách ta hoang đường, cũng không có thắc mắc..."
"Tố Tố cũng không biết ngươi là thân nhân của ta, nếu như nàng biết, tuyệt đối sẽ không xuống tay với ngươi!" Tư Mã Yên vội vàng nói xong, quay đầu liếc nhìn Trương Linh Tố một cái, "Tố Tố, ngươi nói có phải hay không?"
Trương Linh Tố cắn chặt răng, lắc đầu nói: "Cho dù biết là thân nhân của Yên nhi ngươi, ở Nghiệp Thành, ta cũng sẽ xuống tay, bởi vì, nếu Trừng Công chúa không chết, ta liền không có đường trốn."
"Tốt lắm!" Trừng nhi không khỏi vỗ tay cười lớn, lại cười đến lãnh liệt, "Thục phi Đại Tần, quả nhiên là một người đặc biệt!" Nói xong, đôi mắt lạnh như băng của Trừng nhi dừng ở trên mặt Tư Mã Yên, rõ ràng mang theo thê lương, "Tiểu cô cô, ngươi thật sự đã hứa hẹn với nàng cả đời nhất thế?"
Tư Mã Yên biết hôm nay trong lòng Trừng nhi thống khổ thật sâu, không dám nói đến vấn đề này, liền nói ngay: "Trừng nhi, ân oán của ngươi cùng Tố Tố không thể để sang ngày khác lại bàn sao? Nay..."
"Nay trong Tấn cung này cũng không phải là chỗ bình yên, có phải hay không?" Trừng nhi tự giễu cười cười, xoay người đi, thanh âm run run, dường như đang kiềm nén rất nhiều tức giận, "Tiểu cô cô, sau hừng đông, ta sẽ thỉnh chỉ Bắc thượng, đi Cừu Trì quốc gặp mẫu phi, từ nay về sau...Liền không trở về Kiến Khang nữa..."
"Nhưng mà..." Tư Mã Yên cả kinh, tiến lên nắm chặt ống tay áo của Trừng nhi, "Nếu như ngươi không trở về, chính là phạm vào tội khi quân..."
"Hổ dữ không ăn thịt con, phụ hoàng đã rất có lỗi với mẫu phi, không lẽ nào còn có thể vượt qua Trường Giang, lấy đầu của ta?" Nói xong, đôi mắt lạnh như băng của Trừng nhi hung hăng oan hận liếc nhìn Trương Linh Tố một cái, "Cùng người yêu thương sinh tử cách biệt, sự thống khổ kia, thật sự là rất khổ...Hôm nay ta lưu ngươi lại, cũng không phải là ta không giết được ngươi, mà là không muốn tiểu cô cô cũng thống khổ giống ta...Ta chỉ khuyên ngươi một câu, chớ lại làm xằng làm bậy, nếu không, cho dù là ông trời không thu ngươi, ngươi cũng không xứng với tâm tình mà tiểu cô cô đối đãi với ngươi!"
Trương Linh Tố nghe được trái tim băng giá, "Lời này của Công chúa điện hạ, ta..."
"Trừng Công chúa đã chết ở trong tay ngươi, đây là nghiệt của ngươi! Nếu như ngươi còn muốn hại chết Tề vương Tấn quốc, liền cứ dùng cách xưng hô như vậy để gọi bổn cung!" Trừng nhi nói xong, tức giận phất tay áo, "Tiểu cô cô bảo trọng, ngày sau nếu như Trương Linh Tố lại có hành động gây rối gì, cho dù là ở trước mắt ngươi, ta cũng sẽ tự tay lấy đi tính mạng của nàng!"
Bị thương một lần, là ngốc, lại bị thương một lần, là ngu, nếu như lại bị thương thêm một lần nữa, chỉ sợ cũng không còn tính mạng để báo thù!
"Trương Linh Tố, hôm nay tha cho ngươi, không nhất định là ngày sau cũng sẽ tha cho ngươi, tự giải quyết cho tốt đi!" Phù Trừng bỏ lại những lời này, phẫn nộ rời khỏi cung điện.
"Nàng...Nàng như thế nào sẽ là..." Tần cùng Tấn xưa nay thủy hỏa bất dung, Phù Trừng là nữ tử, không chết ở trong loạn quân cũng đã làm cho người ta kinh ngạc, nay lại thành Tề vương Tư Mã Trừng, làm cho người ta trăm tư không thể giải.
"Chân tướng trong đó, ngày sau ta sẽ nhất nhất nói cho ngươi, hiện tại ta chỉ có thể nói, nàng quả thật là chất nữ ruột thịt của ta, ta là tiểu cô cô của nàng, ta không hy vọng ân oán giữa hai người các ngươi không thể giải được." Tư Mã Yên nói xong, hôn lên gương mặt xanh mét của Trương Linh Tố một cái, "Tân Hoàng hậu không phải là nhân vật đơn giản, nếu như Trừng nhi không thể nắm được quyền to, ngày sau Thái tử đăng cơ, chúng ta có thể cũng sẽ bị mẫu tử bọn họ bức đến tuyệt lộ. So với ngồi chờ chết, không bằng liên thủ tranh đấu cho tương lai." Thanh âm lại nhu vài phần, "Tố Tố, nếu như Trừng nhi có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, chúng ta mới có tương lai, nếu không, sẽ có một ngày, ta lại trở thành quân cờ để hoàng huynh lay động lòng người khác, gả cho một người ta không thương."
Trương Linh Tố không khỏi nhíu chặt mi, "Giữa ta và nàng, làm sao có thể dễ dàng mỉm cười xoá bỏ ân cừu?"
"Nếu như ngươi dụng tâm bảo hộ nàng chu toàn, trả lại nàng một mạng, chỉ cần dụng tâm giúp đỡ, nhất định sẽ có tốt kết quả."
"Trả lại nàng một mạng?"
"Giang Bắc chiến thế hỗn loạn, ngoài Tiên Ti Mộ Dung thị còn có vài thế lực khác, hơn nữa những kẻ này có dã tâm muốn nuốt Tần quốc, tiểu quốc Cừu Trì, sớm muộn sẽ bị cuốn vào chiến hỏa." Tư Mã Yên nghiêm túc nói xong, nắm chặt tay nàng, "Cho nên, nếu ngươi có thể cứu nàng, cho dù nàng là tảng đá, cuối cùng sẽ mềm xuống."
"Hảo, Yên nhi, ta đáp ứng ngươi."
"Ngươi còn phải đáp ứng ta một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Đưa ta cùng Bắc thượng."

Bình Luận (0)
Comment