Âm Tế Thiên quay đầu lại, liền nhìn thấy trước cửa có một đứa nhỏ giống Bắc Dực Đồng như đúc……
Hắn không khỏi sửng sốt, sao lại có hai tiểu thí hài?
Rồi hắn chợt nhớ lại lời Hiên Viên Duật đã nói ‘Chúng ta chẳng rõ nó là cái gì, có khả năng là tiên khí cũng có khả năng là thần khí, còn có thể là một cổ vật. Tóm lại nó có thể biến hóa đa đoan, nhượng chúng ta không thể nào biết được hình thể thật sự của nó’. Chẳng lẽ, một trong hai tiểu thí hài chính là cái thứ có tên gọi Tế Thiên kia?
Tuy nhiên, Hiên Viên Duật không có nói nó có thể biến thành hình người và cũng không có nói nó chẳng thể biến thành hình người!
“Hai người các ngươi…”
Âm Tế Thiên day day cái trán thầm nghĩ, đừng nói là hai đứa nó đều tự nhận mình là thật nha?
Bắc Dực Đồng mà ban nãy hái thảo dược bỗng tiến lên kéo lấy tay phải Âm Tế Thiên, không nói gì cả, chỉ nắm chặt tay hắn, sau đó nhìn chằm chằm đứa trẻ giống y đúc nó đang đứng ở cửa. Ai ngờ, Bắc Dực Đồng đứng ở cửa cũng đi tới nắm chặt lấy tay còn lại của Âm Tế Thiên, kế tiếp cũng nhìn chằm chằm Bắc Dực Đồng bên kia. Hai tiểu thí hài chẳng nói một câu, cứ trừng nhau như vậy. Âm Tế Thiên hết nhìn Bắc Dực Đồng bên trái lại nhìn Bắc Dực Đồng bên phải, hai tiểu thí hài không chỉ giống nhau về ngoại hình mà ngay cả quần áo, tóc tai cũng đều y chang.
Theo lý mà nói thì Bắc Dực Đồng hái thảo dược sẽ là hàng thật, chẳng phải nó vẫn luôn muốn kéo dài sự sống cho hắn hay sao? Nhưng nếu như nó là hàng thật, thì lúc hắn bị Hiên Viên Duật mang đi sao nó lại không đi tìm, mà lại còn ở trong này hái thảo dược một mình? Có phải nó cũng chẳng quan tâm gì đến hắn không?
Mặt khác, Bắc Dực Đồng vừa mới chạy vào có thể là vì đi tìm mình, cho nên cũng có khả năng là thật! Âm Tế Thiên cảm thấy thái dương khẽ giựt giựt, hắn thở dài một hơi, thành thực nói: “Ta thật sự không phân biệt được ai là thật ai là giả, mà cũng có khả năng cả hai đều là giả. Nhưng dù thế nào đi nữa thì bây giờ ta cũng chẳng có hứng thú phân biệt xem hai người các ngươi ai thật ai giả. Hiện tại, ta chỉ muốn biết, vì sao tiểu thí hài lại xuất hiện ở đây?”
Hai tiểu thí hài vẫn nhìn chằm chằm đối phương, không hề lên tiếng giải thích. Âm Tế Thiên kéo hai đứa ra đứng trước mặt mình, đầu tiên quay sang hỏi Bắc Dực Đồng phía bên phải: “Có biết rằng, nơi này rất nguy hiểm không?”
Sau đó hắn lại nhìn sang Bắc Dực Đồng phía bên trái: “Vậy mà ngươi dám chạy theo đến đây! Hoành trưởng lão có biết chuyện này không?”. Hai tiểu thí hài nghe thế thì đồng thời nhíu cái mày nhỏ! Âm Tế Thiên thấy động tác của hai đứa giống nhau y đúc thì lại càng thêm khó phân biệt! Xem ra, Bắc Dực Đồng giả rất hiểu rõ tâm tư của Bắc Dực Đồng thật.
Âm Tế Thiên đoán, nếu như Bắc Dực Đồng giả là từ đồ vật biến thành thì chắc sẽ không có khung xương hoặc ruột gan phèo phổi! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hí hửng, âm thầm dùng thấu thị
() quan sát hai tiểu thí hài. Kỳ quái là từ vị trí khung xương cho đến ruột gan phèo phổi cũng lớn nhỏ y như nhau, chẳng khác chút nào! Hắn đúng thật là quá coi thường Bắc Dực Đồng giả!
(Là thị giác xuyên thấu)
Âm Tế Thiên thở dài: “Không muốn nói sao? Cũng được, dù sao ta cũng không là gì của ngươi, chẳng quản được ngươi!”
Vừa nói xong thì hắn chợt nghe thấy nhịp tim của một đứa trong đó đập nhanh hơn hai nhịp. Ngay lập tức, hai tiểu thí hài trăm miệng một lời sốt sắn nói: “Không phải như thế!”
Âm Tế Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn hai đứa: “Không phải như thế? Vậy ra làm sao? Với lại ngươi cũng chẳng cần phải giải thích, ta bây giờ cảm thấy rất phiền, không muốn quản ngươi nữa!”
“Ngươi làm sao vậy?” Hai tiểu thí hài lại trăm miệng một lời quan tâm hỏi.
Âm Tế Thiên xoay người, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống. Hai tiểu thí hài cũng theo sát phía sau, đứng trước mặt hắn, tỏ vẻ sẽ lắng nghe. Âm Tế Thiên dựa người vào vách tường, vờ tức giận nói: “Mới ban nãy, Hiên Viên Duật đá anh ngươi rớt khỏi pháp khí, sau đó bắt ta đi. Lúc đầu ta còn tưởng y sẽ mang ta bay thẳng vào bên trong tượng đá, không ngờ y… y … ta…”
Hắn cố tình không nói hết lời, để cho bọn nhỏ tha hồ tưởng tượng. Thần tình của hai tiểu thí hài giống nhau như đúc, nghe thấy chuyện sau đó giữa hắn và Hiên Viên Duật thì sắc mặt lập tức trầm xuống, vừa đen vừa lạnh, ánh mắt tràn đầy giận dữ, có vẻ muốn ngay tức khắc giết chết Hiên Viên Duật.
“Aizzz… không nói nữa!” Âm Tế Thiên nổi giận đập tay lên tảng đá. Hắn dùng thính giác nghe được, nhịp tim của Bắc Dực Đồng bên phải đang không ngừng kích động. Còn Bắc Dực Đồng bên trái thì ngoài mặt rất giận dữ nhưng nhịp tim lại vô cùng bình tĩnh. Âm Tế Thiên tiếp tục thở dài: “Hết cách, vẫn phải phân biệt xem hai người các ngươi ai là thật ai là giả thì ta mới có thể mang về được!”
Hắn nghiêm túc nhìn hai tiểu thí hài, sau đó đưa tay chỉ vào Bắc Dực Đồng bên trái: “Ngươi lại đây!”
Bắc Dực Đồng bên trái đưa mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc, còn Bắc Dực Đồng bên phải thì lộ ra một tia sắc bén. Bắc Dực Đồng bên trái hỏi: “Làm sao?”
“Ta cảm thấy ngươi là tiểu thí hài thật, bởi vì ta nhìn ra ngươi rất quan tâm ta. Hơn nữa lúc ta nhắc tới Hiên Viên Duật thì ngươi xem ra rất phẫn nộ.
“Tịch Thiên!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Dực Đồng bên phải hiện lên vẻ sốt ruột. Âm Tế Thiên liếc nhìn nó một cái, lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi mới giả bộ lo lắng thì quá muộn rồi!”
Bắc Dực Đồng bên trái không chút nghi ngờ mà đi tới bên cạnh Âm Tế Thiên. Bắc Dực Đồng bên phải cũng theo sát, nó không cho phép tên kia thừa cơ hội. Âm Tế Thiên ôm lấy đứa bên trái nói: “Nếu ta đã chắc chắn ngươi là tiểu thí hài thì…”. Hắn đột nhiên ép Bắc Dực Đồng bên trái nằm sấp úp trên đùi mình, sau đó đánh thật mạnh lên mông nó: “Nói! Vì sao lại trộm chạy theo đến đây?”. Nó kêu ré lên một tiếng nhưng không trả lời.
Bắc Dực Đồng đứng ở bên cạnh thì đầy mặt kinh ngạc nhìn Âm Tế Thiên, dường như nó không ngờ tới Âm Tế Thiên lại ra tay đánh người. Âm Tế Thiên lại một lần nữa đánh lên mông tiểu thí hài trên đùi mình, cả giận nói: “Vậy mà ngươi cũng dám trốn tới đây, có biết mọi người sẽ lo lắng không?”
Bắc Dực Đồng trên đùi kêu lên một tiếng, vẫn không chịu trả lời.
“Được! Ngươi thật là bướng bỉnh! Có gan trộm tới đây mà không có gan nhận sai!”
Âm Tế Thiên lại đánh thêm một cái lên mông tiểu thí hài trên đùi. Bắc Dực Đồng đứng ở bên cạnh chỉ cho là hắn nhẹ nhàng trừng phạt, vỗ nhẹ vài cái lên mà thôi. Nhưng kỳ thực, Âm Tế Thiên tập trung khí lực vào lòng bàn tay, không chút lưu tình đánh tên Bắc Dực Đồng trên đùi này. Đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn đánh nhưng không có cởi quần ra, hòng để người khác nhìn vào nghĩ là hắn đánh không dùng quá nhiều lực.
Nhưng đánh đến cái thứ ba thì Bắc Dực Đồng trên đùi không nhịn được nữa, kêu ré lên: “Đau quá!” Trên trán nó toát ra đầy mồ hôi, đôi môi cũng tái nhợt. Âm Tế Thiên lạnh lùng nói: “Đau thì ngươi mới nhớ được!”. Sau đó hắn lại đánh thêm một cái thật mạnh nữa: “Xem ngươi còn dám trốn đi như vầy nữa không!”.
Ngay đến lúc Âm Tế thiên định đánh đến cái thứ năm thì Bắc Dực Đồng vốn nằm ở trên đùi kia nhảy lên, chạy cách hắn hơn ba thước, ôm cái mông đau, tức giận nói: “Ngươi đâu có là gì của ta mà muốn đánh ta?”.
Sắc mặt Âm Tế Thiên đầy lạnh lẽo: “Ta thay anh ngươi dạy dỗ ngươi!”.
Bắc Dực Đồng đứng ở bên cạnh đang kinh ngạc cũng trở lại bình thường, sắc mặt trầm xuống nhìn Bắc Dực Đồng ở đối diện nói: “Ngươi còn giả bộ nữa không?”.
Bắc Dực Đồng đứng cách ba thước kia nghe thấy thế thì biết mình lỡ miệng nói hớ, hung hăng trừng Âm Tế Thiên: “Có phải ngươi đã sớm biết ta là giả hay không?”.
Âm Tế Thiên vờ tỏ ra khiếp sợ: “Sao có thể chứ? Ngươi là giả?”.
Bắc Dực Đồng giả lạnh lùng hừ một cái: “Nếu chẳng phải ngươi biết ta là giả thì sao ngươi có thể đánh mạnh như vậy?”.
Âm Tế Thiên nhướng mày: “Ta vừa mới nói đó, phải đánh đau thì ngươi mới nhớ đời!”
“Ta ứ thèm tin lời ngươi!” Bắc Dực Đồng giả giận giữ nói: “Ngươi nói đi, vì sao ngươi biết ta là giả? Bao nhiêu năm rồi, trừ chủ tử của ta ra thì người khác căn bản không thể…”.
Nó vừa nói đến đó thì đột ngột dừng lại, khó tin trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm chu sa chí giữa mày Âm Tế Thiên. Bắc Dực Đồng giả có chút hoảng loạn lắc lắc đầu, miệng thì thào nói: “Làm sao có thể là ngài, vẻ ngoài không giống, khí tức cũng chẳng phải…”.
Rồi dường như nó nhớ ra cái gì, trợn to hai mắt, lấy tốc độ như tên bắn biến mất khỏi tầm mắt của bọn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên và Bắc Dực Đồng ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều đầy vẻ nghi hoặc, không biết vì sao Bắc Dực Đồng giả lại đột nhiên bỏ chạy. Bắc Dực Đồng lấy lại * thần, đột nhiên nhào về phía Âm Tế Thiên, khuôn mặt tràn đầy giận dữ: “Hiên Viên Duật rốt cục đã làm gì ngươi?”.