Phật Môn Ác Thê

Chương 132 - Năng Lực Mới

Trong cánh rừng thanh tĩnh, bốn phía không người không yêu thú, trên một cây đại thụ rất lớn, bỗng dưng xuất hiện thân ảnh của ba nam tử.

Âm Tế Thiên ngã ra thân cây phía sau, nhẹ thở một hơi, nói: “Rốt cuộc trốn được rồi!”

Lúc nãy, thiếu chút nữa hắn đã túm lấy Bắc Minh sử dụng thuấn di rời khỏi nơi tụ tập của bọn tà tu.

Âm Tế Thiên đưa mắt sang nhìn Bắc Minh và Hiên Viên Duật đang loay hoay thu hồi pháp bảo.

Hắn có thể khẳng định một điều rằng, hai tên nam nhân này cũng chẳng phải hiền lành gì cho cam!

Thừa dịp lực chú ý của mọi người tập trung trên Yêu quái lão tổ, một tên thì cầm ra pháp bảo ẩn thân, một tên khác thì cầm ra pháp khí phi hành, kéo theo hắn chạy vụt khỏi nơi đó.

Độ phối hợp của bọn họ vô cùng cao, cho dù mười năm không gặp mặt, nhưng không cần nói một lời, cũng cực kỳ ăn ý mà làm tốt mọi việc, có thể thấy được, trước kia bọn họ thường xuyên hợp tác kiểu này.

Hiên Viên Duật thở phào nói: “May mắn Yêu quái lão tổ đột nhiên không khỏe, bằng không chúng ta thật sự đã bị bọn họ mang về ổ rồi!”

Âm Tế Thiên nghe thấy Hiên Viên Duật nói, khiến hắn không khỏi nhớ lại chuyện ban nãy.

Lúc ấy, hắn nhìn chằm chằm Yêu quái lão tổ, trong đầu không ngừng mặc niệm, chỉ cần ả ra tay, hắn liền túm lấy Bắc Minh rời đi.

Tuy nhiên ngay thời điểm ấy, hắn cảm giác được bản thân đang thả ra một lực * thần rất mạnh, sau đó chui vào trong thân thể Yêu quái lão tổ. Kế tiếp, hắn nhìn thấy một không gian u tối, trừ điều ấy ra, còn có một số pháp bảo quý trọng. Căn cứ theo ký ức của Tịch Thiên, rất có khả năng nơi đó là Thức Hải của Yêu quái lão tổ.

Thức Hải đối với tu sĩ thì như là đan điền, là nơi để tu luyện Nguyên Thần, cũng là nơi bắt nguồn của Thần Thức. Nếu bị người ta đánh tan Thức Hải, tu sĩ ấy sẽ lập tức mất mạng.

Bởi vì biết tính nghiêm trọng này, nên hắn đã dùng cỗ lực * thần mạnh mẽ kia, hung hăng đánh vào Thức Hải của Yêu quái lão tổ.

Nguyên nhân Yêu quái lão tổ đột nhiên đau đớn, chắc chắn là do hắn đả thương Thức Hải của ả.

Bất quá, dù sao Yêu quái lão tổ cũng là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, dựa vào năng lực vừa mới nhảy ra, thì không thể đả thương ả được bao nhiêu.

Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, liền rũ mi mắt xuống, che lại sợ hãi xen lẫn vui mừng bên trong đó.

Xem ra, năng lực mới của hắn rất lợi hại!

“Ừm! Chúng ta vẫn nên nhanh chóng báo cho phụ thân và mọi người, bằng không chưa tính bọn họ đi về tay không, xem chừng còn có khả năng cùng bọn tà tu xích mích!” Bắc Minh lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán.

Hiên Viên Duật nhìn sắc mặt Bắc Minh tái nhợt, thuận miệng nói: “Thân thể ngươi hiện giờ xem ra thật yếu đuối!”

Âm Tế Thiên nghe thấy lời này của y, liền hồi phục * thần, hung hăng trừng y một cái.

Nhớ ngày đó, nếu không phải Huyền Ngọc đạo trưởng đem Hồi Nguyên Đan cho Hiên Viên Duật, thân thể Bắc Minh có thể yếu đến như vậy sao?

Hiên Viên Duật chuyển ảnh mắt ra xa xa: “Ta biết là ta nợ ngươi, rồi có một ngày, ta sẽ tìm được linh đan diệu dược chữa cho ngươi!”

Bắc Minh lạnh giọng cự tuyệt: “Không cần!”

Đúng lúc này, một đám tu sĩ bay vụt ngang đỉnh đầu bọn họ.

Ba người trốn trên cây đại thụ, ngước mặt lên nhìn, thì thấy nào là Bắc gia, Thuần Trần phái, Vạn Phật Tự cùng với người trong vài môn phái khác, bèn gấp gáp chặn bọn họ lại.

Bắc Vũ Hoành nhìn thấy Bắc Minh và Âm Tế Thiên trên cây đại thụ, biểu tình nghiêm túc cũng trở nên dịu đi.

Ông khống chế pháp khí bay tới, lo lắng hỏi: “Các ngươi vẫn tốt chứ?”

“Chúng ta thừa dịp hỗn loạn, trốn ra!” Hiên Viên Duật giải thích.

Huyền Ngọc đạo trưởng cũng cùng bay lại đây, đầu tiên là xem xét Hiên Viên Duật có bị thương hay không, sau đó mới nhìn sang Bắc Minh, há miệng nhưng thủy chung không hỏi ra được thành lời.

Âm Tế Thiên chú ý tới ánh mắt của Huyền Ngọc đạo trưởng, đáy lòng lạnh lẽo mà cười ra tiếng.

Hắn không phải Bắc Minh, nhưng nhìn hành động của Huyền Ngọc đạo trưởng, trái tim cũng không khỏi băng giá.

Mặc kệ nói như thế nào, Bắc Minh cũng là con trai của bà ta, tuy nhiên khi bà ta bay tới đây, thì trước tiên lại xem xét Hiên Viên Duật có bị thương hay không.

Bắc Vũ Hoành thấy sắc mặt Bắc Minh tái nhợt, liền liếc mắt sang Huyền Ngọc đạo trưởng, thở dài một hơi, rồi nói với Bắc Minh: “Có chuyện gì, chúng ta cứ đi về trước hãy nói sau.”

Ông hướng Huyền Ngọc đạo trưởng nói vài câu từ biệt, tiếp theo đó mang Bắc Minh và Âm Tế Thiên bay lên không trung, cảm tạ các môn phái khác, rồi trở về nơi tụ tập của Bắc gia.

Mọi người vừa đặt chân xuống đất, Bắc Vũ Phong liền chạy tới trước mặt Âm Tế Thiên, lớn tiếng rống: “Các ngươi không ở chỗ Thú Triều mà chạy đi đâu hả?”

“Tiểu thúc……”

Bắc Minh vừa kêu hai chữ tiểu thúc, thì bị Bắc Vũ Phong ngắt lời: “Minh nhi, thân thể của ngươi không khỏe, tốt nhất không nên nhiều thời”.

Hắn nói chuyện với Bắc Minh rất ôn hòa, thái độ so Bắc Vũ Hoành còn muốn quan tâm hơn, nhưng mà khi chuyển hướng sang Âm Tế Thiên, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quả thực so lệ quỷ dưới địa ngục còn muốn ác độc hơn: “Chẳng lẽ ngươi không biết thân thể Minh nhi không tốt sao? Vì cớ gì còn mang nó đi lung tung?”

“……”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt, thật sự là đãi ngộ khác biệt!

“Bắc Vũ phong, ngươi có ý tứ gì?”

Tịch Thiện cũng cùng Bắc gia trở về, nghe thấy Bắc Vũ Phong đem mọi chuyện đổ lên người Âm Tế Thiên, lập tức bất mãn vọt lên: “Ngươi không biết Tịch Thiên đã mất hết tu vi à, sao đệ ấy có thể mang cháu của ngươi chạy lung tung? Đừng có giận không chỗ trút, liền đẩy hết lên người Tịch Thiên.”

Bắc Vũ Hoành nhanh chóng lên tiếng can ngăn: “Tịch Thiện sư phụ, lệnh đệ cũng vì lo lắng cho thân thể Minh nhi, nên mới nôn nóng trách lầm Tịch Thiên, thỉnh Tịch Thiện sư phụ chớ trách!”

Tịch Thiện lạnh lùng hừ một tiếng, biết tâm tình Bắc Vũ Phong quả thật không tốt, cũng chẳng có ý định tiếp tục truy cứu thái độ của Bắc Vũ Phong.

Bắc Vũ Phong cũng cùng hừ một tiếng, sau đó quay đầu ôn hòa nói với Bắc Minh: “Minh nhi, ngươi nên biết quy củ Bắc gia, ai mà đột nhiên rời khỏi hoạt động Thú Triều, thì phải nhận lấy trừng phạt, ngặt nỗi ngươi và……”

Hắn liếc sang Tịch Thiên: “Thân thể ngươi và hắn chẳng khác gì người thường, các trưởng lão cũng thông cảm bỏ qua, chuyện trên đường rời đi sẽ không truy cứu, thế nhưng phần thưởng của hoạt động Thú Triều thì không có phần các ngươi!”

Bắc Minh nhìn các trưởng lão đang đứng một bên, gật gật đầu.

Dù sao, y tới tham gia Thú Triều, cũng không phải vì phần thưởng!

Bắc Vũ Phong vỗ vỗ lưng Bắc Minh: “Ngươi đi nghỉ tạm một hồi đi, sau đó chúng ta lại nói chuyện tiếp!”

Bắc Minh không thích úp úp mở mở, liền hỏi: “Là chuyện gì?”

Bắc Vũ Phong than một tiếng, nói: “Bắc hoàng thành sợ là muốn nổi gió!”

Bắc Minh vụt nheo lại mắt, tựa hồ đã rõ ràng ý tứ của hắn, cũng không nói thêm cái gì, xoay người hỏi Âm Tế Thiên: “Ngươi muốn nghỉ ngơi không?”

Âm Tế Thiên lắc đầu:“Không cần! Ta muốn ôn chuyện cùng sư phụ và sư huynh!”

“Được! Khi nào mệt thì sang gốc đại thụ bên kia tìm ta!”

Bắc Minh cùng đám Bắc Đẩu vừa rời khỏi, Âm Tế Thiên lập tức hướng Tịch Thiện hỏi: “Sư huynh, sư phụ đâu?”

Từ lúc Bắc Vũ Hoành tìm đến bọn họ, liền không thấy bóng dáng Hư Không!

“Sư phụ?” Tịch Thiện sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, nhưng cũng không thấy sư phụ nhà mình, gã ngơ ngác hỏi Âm Tế Thiên: “Đúng ha, sư phụ đâu?”

Khó trách gã cảm thấy xung quanh sao bỗng dưng an tĩnh như thế, nguyên lai thiếu mất Hư Không!

Bắc Vũ Hoành, Bắc Vũ Phong cùng người trong Bắc gia: “……”

Khóe mắt Âm Tế Thiên giật giật: “Không phải huynh vẫn đi theo bên người sư phụ hay sao?”

“Phải ah!” Tịch Thiện nghĩ nghĩ, hồi lâu vẫn không nhớ ra được Hư Không biến mất từ lúc nào.

Đệ tử phía sau tốt bụng nhắc nhở một câu: “Bẩm sư bá tổ và sư thúc tổ, sau khi Hư Không trưởng lão nhận được tin của Hoành trưởng lão, liền lao khỏi nơi tụ tập của Vạn Phật Tự, rồi bay thẳng tới chỗ bọn tà tu luôn!”

Mọi người:“……”

Tịch Thiện ha ha cười: “Đúng! Hẳn là sư phụ không thấy từ lúc ấy!”

Khi đó gã vì lo lắng chuyện sư đệ, cho nên không có chú ý tới sư phụ rời đi hồi nào!

Âm Tế Thiên xoa xoa trán: “Nói cách khác, hiện tại sư phụ đang ở chỗ bọn tà tu?”

Thật không biết nơi đó bây giờ đang loạn thành cái gì!

Hắn đang định hỏi Hư Không vì sao lại gả hắn đến Bắc gia, nay xem ra, chỉ có thể chờ Hư Không trở về rồi nói!

“Tịch Thiên! Ngươi thật nghe lời su phụ, để tóc dài?”

Tịch Thiện nhíu mi, đưa tay giật tóc Âm Tế Thiên hòng kéo xuống.

Âm Tế Thiên nhanh chóng ngăn cản: “Sư huynh, ngươi đừng kéo! Đau!”

Kỳ thật hắn lo là lo cây trâm kia kìa, sợ nó bị Tịch Thiện làm rớt ra mất.

Tịch Thiện thở dài: “Mà thôi! Nếu sư phụ đã đồng ý ngươi để tóc dài, ta cũng không nói thêm gì nữa!”

Sau đó, gã cười đầy xấu xa: “Sư đệ, ta nói cho ngươi nghe, ta và sư phụ đã giúp ngươi báo thù!”

Âm Tế Thiên đối với câu này của gã rất là nghi hoặc: “Báo cái gì thù?”

“Chính là Huyền Bạch trưởng lão kia đó!” Tịch Thiện chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, liền nén không nổi tiếng cười, há mồm cười ha hả.

Người trong Bắc gia nghe thấy Tịch Thiện nhắc tới Huyền Bạch trưởng lão, ai ai cũng mau chóng dựng lỗ tai lên!

Âm Tế Thiên hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi báo thù như thế nào?”

Tịch Thiện che cái bụng bị đau do cười quá nhiều, nói: “Ta và sư phụ giả vờ không cẩn thận đạp lão ta rớt vào đống phân yêu thú! Còn nữa, là phân của Hỏa Viêm Thú, chỉ chớp mắt một cái, toàn thân lão ta đều mọc đầy mụn nước! Ta dám cam đoan, ba tháng tới lão ta không dám đi ra ngoài!”

Người trong Bắc gia nghe tới đây, đều nhịn không được mà cười ra tiếng.

Âm Tế Thiên lắc lắc đầu, trong lòng thật sự là bó tay với hai thầy trò bọn họ.

Hắn thật sự nhìn như thế nào cũng thấy Hư Không và Tịch Thiện giống hòa thượng chỗ nào.

Bình Luận (0)
Comment