Phật Môn Ác Thê

Chương 144 - Hội Trường Đấu Giá

Trước khi ra khỏi cửa lớn Bắc Dực Đồng đã giúp Âm Tế Thiên đội đấu lạp lên đầu. Bắc Sinh Bắc Duy và năm tên hộ vệ thường ngày đi theo Bắc Minh cũng nhanh chóng lấy đấu lạp đội lên. Âm Tế Thiên kéo tấm màn màu trắng của đấu lạp xuống, rồi liếc mắt nhìn nhóm người phía sau hỏi: “Vì sao không thấy Bắc Đẩu?”

Động tác đội đấu lạp của Bắc Dực Đồng khẽ khựng lại, kế tiếp buông màn xuống và thản nhiên nói: “Hắn đễn chỗ tổng quản lĩnh phạt!”

Âm Tế Thiên lại tò mò hỏi: “Hắn làm sai gì sao?”

“Không tôn kính chủ tử, hơn nữa còn ăn nói lỗ mãng, phải phạt!” Bắc Dực Đồng không muốn có ý định nói tiếp chuyện Bắc Đấu cho nên lôi kéo Âm Tế Thiên đi hướng cửa lớn. Âm Tế Thiên vừa mới bước chân ra khỏi đã bị dòng người đông đúc bên ngoài Bắc gia làm cho trợn mắt há hốc mồm. Cảnh tượng trước mặt quả thực còn náo nhiệt hơn cả lễ Cầu Duyên, vai đụng vai, mũi chân người này chạm gót chân người kia, kỳ lạ nhất là còn có vô số tà tu đi qua đi lại.

“Không phải Thú Triều đã qua rồi sao? Vì sao vẫn còn nhiều người như vậy?”

Bắc Dực Đồng giải thích: “Vốn sau khi Thú Triều kết thúc, các tu sĩ ở Đông Tây Nam Bắc bộ sẽ trở lại môn phái của mình nhưng không biết là ai đề nghị, bảo rằng hiếm khi các tu sĩ khắp nơi đều tụ tập lại một chỗ cho nên liền đem những thứ hay ho có được trong Thú Triều lấy về Nam bộ bán đấu giá. Mọi người cũng không cần vì thứ mình muốn mà chạy đôn chạy đáo!”

“Đề nghị này quả thật không tồi!”

Bắc Dực Đồng cười lạnh một cái: “Không biết người đề nghị chuyện này trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.”

(Ý chỉ là có âm mưu mà không biết được)

Âm Tế Thiên nhướng mày: “Ngươi thấy chuyện này kỳ quái sao?”

“Ta đoán sự tình sẽ không đơn giản như vậy thôi! Hiện tại không chỉ trong Bắc hoàng thành mà ngay cả các thành trấn phụ cận đều đầy người của ba bộ khác vào ở!”

Âm Tế Thiên hình như nghĩ ra cái gì, mắt sáng lên: “Thế thì sư phụ của ta cũng ở Nam bộ à?”

“Còn phải xem xem sư phụ ngươi có ý định mua hay bán món gì không!”

Âm Tế Thiên lại ủ rũ: “Hắn nghèo như vậy còn mua bán cái gì. Đến ngay cả phù chú và pháp khí đưa cho ta cũng là lấy trên xác người chết!”

Càng nói càng cảm thấy mất mặt! Xem ra muốn tìm Hư Không để hỏi rõ ràng sự tình thì phải đợi một thời gian nữa rồi. Bất quá, may mắn là chuyện này đối với hắn cũng chẳng gấp gáp gì, trì hoãn lại một chút cũng không khác là mấy. Tiếng cười khẽ của Bắc Dực Đồng từ sau màn che truyền ra: “Người xuất gia đối với những vật ngoài thân không quá coi trọng, tất nhiên cũng sẽ không để ý đến linh thạch, mấy thứ phù chú.” Nhóc nắm chặt tay Âm Tế Thiên: “Nếu Tịch Thiên muốn cái gì, cứ nói với ta. Chỉ cần ta có thể lấy được nhất định sẽ lấy cho ngươi. Dù sao ta cũng chưa chính thức tặng sính lễ cho ngươi, cũng chưa tổ chức cho ngươi một hôn lễ thật long trọng…”

“Dừng!” Âm Tế Thiên nhanh chóng ngắt lời nhóc: “Sính lễ thì ta nhận, còn hôn lễ gì gì đó thì miễn đi!” Tuy hai người đã ấy ấy vầy vầy … thế nhưng hắn vẫn chưa thực sự tưởng tượng ra chuyện hai nam nhân thành hôn. Bắc Dực Đồng dừng bước, ngước đầu nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi không muốn chuyện chúng ta là đạo lữ bị nhiều người biết sao?”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt: “Ta nghĩ toàn bộ Tu Chân giới không ai không biết hòa thượng Tịch Thiên của Vạn Phật tự gả cho Minh thiếu gia của Bắc gia. Hiện giờ ngươi làm hôn lễ long trọng chỉ là thừa mà thôi!”

Bắc Dực Đồng cũng không phản bác lời hắn nói nhưng không có nghĩa nhóc dễ dàng buông tha chuyện tổ chức lễ cưới. Chuyện nhóc đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi. Âm Tế Thiên thấy nhóc im re, liền thầm nghĩ có phải lời mình nói khiến nhóc không vui hay không: “Sao chẳng nói gì nữa?”. Bắc Dực Đồng kéo tay hắn lên hôn nhẹ: “Ta chỉ đang nghĩ xem nên chuẩn bị sính lễ như thế nào mới có thể làm ngươi vừa lòng!”

Lời nhóc nói khiến Âm Tế Thiên lại lần nữa nhớ tới giấc mơ đêm qua, không khỏi thốt thành câu: “Tốt nhất là có thể đánh sâu vào linh hồn, đời đời kiếp kiếp đều không thể cắt đứt!”

Nghe vậy Bắc Dực Đồng ngẩn cả người, đột nhiên ngực nhóc bỗng đau đớn dữ dội. Âm Tế Thiên thấy Bắc Dực Đồng ôm ngực không động đậy liền hốt hoảng hỏi: “Làm sao? Có phải thân thể không thoải mái không?”

Bắc Dực Đồng ôm ghì lấy chiếc cổ Âm Tế Thiên, đầu ngả lên vai hắn rồi thì thầm, hết lần này lần khác gọi tên hắn: “Tịch Thiên… Tịch Thiên… Tịch Thiên…” Tựa như cứ một lần thốt lên sẽ khiến ngực nhóc thoải mái hơn. Âm Tế Thiên nhận ra nhóc bất an, mặc dù không biết vì sao nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc, cố ý trêu đùa: “Đừng tưởng rằng hiện tại ngươi đang trong bộ dạng trẻ con thì có thể làm nũng nhé!”

Bắc Dực Đồng không ngừng cọ đi cọ lại trên người hắn, đến lúc thoải mái rồi vẫn nằm úp lên vai Âm Tế Thiên, không muốn xuống. Đây là lần đầu tiên y gặp phải sự cố sau khi biến thành Bắc Dực Đồng.

“Ta biết tặng sính lễ gì cho ngươi rồi!”

Âm Tế Thiên cảm thấy dường như nhóc đã nghĩ thông được gì đó, thân thể cương cứng cũng dần thả lỏng. Hắn a lên một tiếng rồi cười hỏi: “Ngươi muốn tặng sính lễ gì?”

Bắc Dực Đồng không trả lời mà trượt người xuống, sau đó kéo tay Âm Tế Thiên đi về phía Hội trường đấu giá. Hội trường đấu giá của Bắc gia rất rộng lớn, được chia làm bốn tầng, có thể chứa được hơn mười vạn người, từng được khen là Hội trường đấu giá đệ nhất Tu Chân giới. Hội trường đấu giá hoạt động vào buổi sáng, chiều và tối. Người nào muốn tham gia đấu giá, bắt buột phải có vé của Bắc gia mới được tiến vào Hội trường.

Lúc Âm Tế Thiên đi vào Hội trường đấu giá thì giờ hoạt động buổi sáng vừa mới chấm dứt, đang chuẩn bị cho buổi chiều. Hiện tại người ra ra vào vào Hội trường đấu giá không dứt, bất quá không có người nào dám làm ồn. Bởi đa số những người ở đây toàn là Hợp Thể kỳ và Độ Kiếp kỳ, nếu muốn gây chuyện, cũng nên suy nghĩ cẩn thận năng lực của mình ra sao đã.

“Vé vào Hội trường, giá thấp nhất là một viên linh thạch trung phẩm. Ai muốn vào thì qua bên này, qua bên này!!!!”

Âm Tế Thiên vừa nghe một viên linh thạch trung phẩm mới được vào Hội trường liền không khỏi nhỏ giọng nói: “Khó trách sao Bắc gia lại nhiều tiền như vậy!”

Hắn liếc mắt nhìn đám người ra vào Hội trường đấu giá, ít nhất cũng phải một ngàn người. Nếu mỗi người đều trả một viên linh thạch trung phẩm, thì chẳng khác nào được cả ngàn viên, linh thạch cũng quá dễ kiếm! Bắc Dực Đồng nói: “Giá này là thấp nhất rồi, linh thạch trung phẩm chỉ có thể đứng ở góc phòng!”

Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Vậy chỗ tốt nhất giá bao nhiêu?”

“Tính theo thượng phẩm linh thạch, tóm lại, muốn có chỗ ngồi tốt thì phải cạnh tranh, ai trả giá cao hơn liền của người đó!”

“Không hổ là Hội trường đấu giá, đến chỗ ngồi cũng đấu giá. Vậy chúng ta ngồi đâu?”

Lúc này một trong năm tên hộ vệ đứng sau gọi người lại, chìa lệnh bài ra. Gã kia vừa thấy lệnh bài, lập tức cười lấy lòng sai người đưa bọn họ lên tầng cao nhất! Âm Tế Thiên mới bước vào hội trường liền líu lưỡi vì độ hoa lệ bên trong, bất kể là trần nhà hay là sàn gạch, cả tường rồi đến tay vịn cầu thang đều được khảm những viên dạ minh châu thật lớn, khiến cho cả Hội trường tuy không có đèn nhưng vẫn được chiếu sáng rực rỡ y như ban ngày. Trừ nội thất bên trong, thì điểm đặc biệt nữa là thị nữ ở đây cứ như là tiên nữ, dung nhan xinh đẹp mỹ miều, bay hết nơi này rót trà rồi bay đến nơi kia dâng bánh. Âm Tế Thiên cảm thấy nơi này không giống như nơi đấu giá mà ngược lại giống Thiên Đình hơn.

“Thiếu gia! Thỉnh đi bên này!”

Tiểu quản sự dẫn đường đưa bọn họ lên lầu bốn, đi qua mỗi sương phòng đều có thể nhìn ra được ai đang ngồi trong đó.

“Hôm nay bổn tọa nhất định phải chộp được con yêu thú cấp chín kia về!”

Âm Tế Thiên và Bắc Dực Đồng nghe thấy tiếng nói quen thuộc kia, liền quay đầu nhìn người đang ngồi trong phòng. Quả nhiên đúng là Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ, còn có sáu gã mặc áo đen đứng phía sau hầu, nhìn qua chắc là thủ hạ của bọn họ.

“Lão Quỷ! Ngươi muốn tranh con yêu thú kia với ta sao?”

Yêu quái lão tổ không thuận theo mà liếc mắt nhìn Quỷ quái lão tổ mội cái.

“Phu nhân! Ta đây chộp nó không phải để tặng cho ngươi hay sao?” Quỷ quái lão tổ lập tức hôn một cái lên má Yêu quái lão tổ.

“Nghe thế còn được!”

“Aizzz… Từ xa xa bổn tọa đã nghe thấy tiếng hai người các ngươi chim chuột()

rồi!” Một tiếng nói bất mãn đột nhiên chen vào giữa Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ.

(Là ân ân ái ái đó)

Âm Tế Thiên và Bắc Dực Đồng nhìn qua liền thấy U vực lão tổ và Tà hàng lão tổ đi từ dưới cầu thang lên, sau đó đứng trước phòng của bọn Yêu quái lão tổ. Yêu quái lão tổ đề phòng nhìn bọn họ: “Sao các ngươi lại đến đây?”

“Đương nhiên là cướp bảo bối về tay rồi!”

U vực lão tổ cũng không nói thêm gì với bọn họ, quay đầu cùng Tà hàng lão tổ rời đi. Sau đó dừng lại ở sương phòng cách bọn Yêu quái lão tổ một gian.

Lúc này tiểu quản sự đứng ở giữa sương phòng của Yêu quái lão tổ và U vực lão tổ nói: “Thiếu gia, đây là sương phòng của ngài!”

Bình Luận (0)
Comment