Phật Môn Ác Thê

Chương 147 - Chết Dưới Hoa Mẫu Đơn

Mọi người vừa nghe được Minh thiếu gia Bắc gia, cả Hội trường lại lần nữa ồ lên.

“Thì ra là Minh thiếu gia ắc gia, Đúc sư cấp mười. Thảo nào lại dám cùng Ngục Tuyền lão tổ tranh Đồng mệnh chú phù lục!”

“Ớ? Không phải là Luyện đan sư cấp mười sao?”

“Các ngươi nhầm hết rồi! Là Tài phùng sư cấp mười chứ! Chính mắt ta thấy y làm ra một kiện linh phẩm, hơn nữa còn là thượng phẩm y bào!”

“Nhưng ta cũng chính mắt nhìn thấy y tạo ra linh bảo thượng phẩm trường kiếm!”

Có người cũng không thua kém thêm vào một câu: “Ta cũng chính mắt nhìn thấy y luyện được ra đan dược cấp mười!”

“Không phải chứ? Minh thiếu gia không chỉ là Đúc sư cấp mười mà còn là Tài phùng sư và Luyện đan sư cấp mười? Có nhầm không vậy?”

Mọi người: “…”

Với thực lực như vậy, chẳng thể trách vì sao Minh thiếu gia Bắc gia lại dám tranh đoạt với Ngục Tuyền lão tổ. Tại Tu Chân giới, chỉ cần Đúc sư cấp mười hoặc Tài phùng sư cấp mười hoặc Luyện đan sư cấp mười là đã có thể ngồi ngang hàng với Ngự thú sư cấp chín. Huống chi là Đúc sư, Tài phùng sư, Luyện đan sư và Ngự thú sư đều hiếm gặp như nhau, nhất là cấp thứ mười, cho dù đào hết cả Tu Chân giới cũng chưa chắc tìm ra được năm người! Đắc tội bọn họ thì đừng hòng có được đan dược, trang bị, pháp khí hay là yêu thú cao cấp!

Hiện giờ Minh thiếu gia Bắc gia tranh đoạt Đồng mệnh chú phù lục với Ngục Tuyền lão tổ, sau này Ngục Tuyền lão tổ sẽ lệnh cho đệ tử của mình không được khế ước yêu thú cao cấp cho những người liên quan đến Minh thiếu gia Bắc gia. Thế nhưng, cũng có nghĩa là Bắc gia cũng sẽ không luyện đan luyện khí cho ngươi, mà nhỡ như Minh thiếu gia có mối quan hệ tốt với các Đúc sư, Tài phùng sư, Luyện đan sư cấp mười khác thì bên Ngục Tuyền lão tổ cũng không tốt hơn là bao.

Mọi người lại tiếp tục nghị luận

“Đạo lữ của Minh thiếu gia Bắc gia là Tịch Thiên tiểu sư phụ. Hiện giờ Tịch Thiên tiểu sư phụ bị người hủy linh căn, đã trở thành người thường, thời gian sống dài lắm cũng chỉ khoảng một trăm năm. Khó trách Minh thiếu gia lại sốt ruột như vậy, xem ra chuyện giành Đồng mệnh chú phù lục là bắt buộc!”

“Đạo lữ của Minh thiếu gia quả thật rất cần Đồng mệnh chú phù lục!”

“Minh thiếu gia đối xử với đạo lữ của y thật tốt!”

Yêu quái lão tổ ở cách vách hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Thì ra là tên tiểu tử thối chạy trốn hôm đó!”

Còn sương phòng đối diện lại im lặng chẳng tiếng động! Âm Tế Thiên thấy bên đó không có phản ứng, cũng không có kiêu ngạo hét giá nữa, bèn nói: “Ta rất vừa ý!” Cái lão Ngục Tuyền kia làm như mình có giá lắm, tự cho tất cả mọi người đều phải xoay quanh hắn ấy!

Bắc Sinh nhịn không được phụt cười ra tiếng. Bắc Minh thấy bộ dạng Âm Tế Thiên đang vì mình mà đắc ý dào dạt, khóe miệng không kìm được lại nở nụ cười yếu ớt. Nếu là trước kia, y sẽ cực kỳ không thích bản thân biểu lộ tài năng ra bên ngoài, hơn nữa còn rất ghét mang tài năng đem ra khoe khoang, giống như ghét mẫu thân của y vậy! Nhưng ở trước mặt Tịch Thiên, y lại muốn thể hiện phần hoàn hảo của mình ra, để hắn luôn chỉ nhìn mỗi Bắc Minh y.

Người điều khiển buổi đấu giá khó xử mà rút khăn ra lau mồ hôi, tình hình quá căng thẳng khiến gã chẳng biết nên làm như thế nào. Gã nên làm theo luật hay là nên chờ Ngục tuyền lão tổ tiếp tục ra giá? Các tu sĩ trong hội trường lại càng không dám lên tiếng thúc giục gã mau chóng.

Âm Tế Thiên không đợi được người điều khiển lên tiếng, mày nhăn lại: “Không phải ông ta đang tính toán chi li từng đồng từng cắt đó chứ? Thân là một Ngự thú sư cấp chín cũng đâu có nghèo nàn gì đâu! Có một viên linh thạch tuyệt phẩm thôi sao lại im lặng lâu như vậy?”

Bắc Minh vừa ngồi điều tức vừa nói: “Đó là ông ta cảm thấy bị mất mặt cho nên mới tức giận như vậy. Hiện giờ cố tình kéo dài thời gian cũng chẳng do ngần ngại giá cả đâu!”

“Ngươi đừng có nói! Tập trung điều tức đi!”

Âm Tế Thiên thấy trên trán Bắc Minh đã lấm tấm mồ hôi, bèn lấy khăn tay trong ống tay áo Bắc Minh ra lau lau. Tuy Bắc Minh nhắm mắt dưỡng thần nhưng nghe được lời quan tâm của hắn thì nở nụ cườ nhợt nhạt.

“Nếu như ngươi tới gần thêm một chút, ta sẽ thoải mái hơn!”

Âm Tế Thiên chợt nhớ tới lúc còn trong tượng đá y cũng đã từng nói câu này, liền cúi đầu nhìn vào mắt y, thân thể cũng kề sát lại: “Như thế này còn chưa đủ gần sao?”

“Chưa đủ!” Khóe miệng Bắc Minh dần dần cong lên thành nụ cười tà mị mà mắt thường không thể nào nhìn thấy được.

“Vậy gần như thế nào mới khiến ngươi thấy tốt hơn?”

Bắc Minh chậm rãi mở mắt, y đột nhiên ho nhẹ một cái nói: “Tốt nhất là gần như hôm qua ấy!”

Hôm qua? Âm Tế Thiên sửng sốt, lập tức hiểu ra ý tứ của Bắc Minh! Lúc này khuôn mặt nghiêm túc vụt một cái trở nên hồng rực lên giống như quả táo chín, khiến người ta chỉ muốn cắn đầy một miệng.

“Bắc Minh!” Âm Tế Thiên cắn răng tức giận: “Đêm nay ngươi cứ nằm dưới đất đi!”

“Đừng!” Bắc Minh lập tức kéo Âm Tế Thiên vào trong ngực, hôn lên vành tai hắn, nói: “Kỳ thực như vậy cũng rất tốt!”

Âm Tế Thiên hừ lạnh một tiếng không thèm nhìn y, để tránh y được đằng chân lân đằng đầu. Bắc Minh thấy hắn không thèm quay đầu nhìn mình, đáy mắt tối sầm lại, dựa trán vào vai hắn, ấm ức nói: “Tịch Thiên, ta đau ngực!”

Âm Tế Thiên vừa nghe liền sợ y đột nhiên phát bệnh như khi ở Vạn Yêu Sâm Lâm, khẩn trương quay đầu, ai ngờ môi vụt một cái, bị bắt làm tù binh. Biết mình bị mắc mưu, Âm tế Thiên không khỏi tức giận: “Bắc…” Bắc Minh nhanh chóng siết vòng tay lại, thừa cơ dùng đầu lưỡi cạy mở răng hắn rồi tiến thẳng vào trong, cùng vật nhỏ mềm mại kia triền miên quấn quýt.

“Ưm…”

Âm Tế Thiên từ chống cự đến chậm rãi thuận theo, dần dần hai tay vô thức vòng quanh cổ Bắc Minh, nhiệt tình hôn trả lại người đang ôm hắn. Chỉ chốc lát sau, tiếng thở dốc dồn dập truyền ra khỏi sương phòng. Bắc Duy nhìn hai người kia quấn quít mà bối rối mặt đỏ tai hồng.

Đến tận khi nhân nhi trong lòng mềm nhũn dựa vào ngực mình, Bắc Minh mới chậm rãi buông Âm Tế Thiên ra, khẽ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng. Âm Tế Thiên thở dốc, liếc mắt nhìn trán y đầy mồ hôi, tức giận nói: “Ngươi thật không muốn sống nữa!”

Bắc Minh ôm siết lấy Âm Tế Thiên, nhắm hai mắt lại, suy yếu nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!”.

Âm Tế Thiên trừng mắt liếc y một cái không thèm nói chuyện nữa, tránh cho thân thể y không thể trụ được đến khi buổi đấu giá chấm dứt. Đúng lúc này Yêu quái lão tổ ở sương phòng cách vách đột nhiên lên tiếng: “Ngục Tuyền lão tổ, nếu bổn tọa rời khỏi cuộc cạnh tranh này thì ngươi cũng nên cho ta chút mặt mũi. Giúp ta khế ước với yêu thú cấp chín kia đi!”

Nàng nói lời này giống như nhờ cậy Ngục Tuyền lão tổ cho nàng chút mặt mũi giúp nàng khế ước với yêu chú cấp chín. Nhưng trên thực tế là đang muốn thêm khí thế cho Ngục Tuyền lão tổ, để tất cả mọi người ở đây biết rằng, ngay cả tu sĩ cảnh giới Đại Thừa cũng muốn Ngục Tuyền lão tổ hỗ trợ khế ước yêu thú cấp chín!

Mà U Vực lão tổ ở sương phòng cách vách cũng nói: “Yêu quái lão tổ, sao ngươi dám khẳng định rằng ngươi sẽ mua được con yêu thú cấp chín kia? Nhỡ ta mua được thì sao? Đến lúc đó, thỉnh Ngục Tuyền lão tổ cũng để mắt tới bổn tọa một chút, giúp bổn tọa khế ước với yêu thú cấp chín”

Lúc này, sương phòng đối diện truyền ra tiếng cười khàn khàn: “Được! Được!”

Âm Tế Thiên nghe thấy vài phần đắc ý trong tiếng cười của Ngục Tuyền lão tổ thì hừ lạnh một tiếng. Bắc Minh nghe thấy thế hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì!” Âm Tế Thiên nhìn sương phòng đối diện, chậm rãi nhếch miệng, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén. Lúc này Ngục Tuyền nói thêm: “Nếu Bắc Minh tiểu hữu nhất định muốn giành với lão phu Đồng mệnh chú phù lục thì lão phu cũng không khách khí nữa. Hiện tại trên người lão phu đang mang theo một ngàn viên linh thạch tuyệt phẩm. Nếu Bắc Minh tiểu hữu có thể ra giá cao hơn vậy Đồng mệnh chú phù lục là của ngươi!”

Toàn hội trường lại ồ lên! Một ngàn viên linh thạch tuyệt phẩm có thể mua được cả một cái trấn nhỏ! Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày. Hắn cùng lắm chỉ có năm… À không, là bốn chín viên linh thạch tuyệt phẩm. Không biết Bắc Minh có nhiều linh thạch tuyệt phẩm như vậy không.

Bắc Minh chậm rãi mở mắt, cúi đầu hôn lên trán Âm Tế Thiên. Sau đó ngẩng đầu nhìn sương phòng đối diện nói: “Như vậy ta trả giá một ngàn một trăm viên linh thạch tuyệt phẩm!”

Mọi người lần thứ hai ồ lên! Không hổ là thiếu gia của đại gia tộc, thế như chỉ một câu là đã lấy ra một ngàn một trăm viên linh thạch tuyệt phẩm. Người điều khiển trân trối nhìn sương phòng chính giữa lầu bốn. Nếu không có tiểu quản lý ở bên cạnh nhắc nhở, gã đã quên mất mình còn đang đứng trong Hội trường đấu giá.

Người điều khiển thanh chóng lấy lại * thần, nhìn trưởng lão đúng ở một góc, thấy bọn họ không tỏ ý gì bèn lập tức hô lên: “Hiện nay Đồng mệnh chú phù lục đã ra giá đến một ngàn một trăm viên linh thạch tuyệt phẩm. Có người nào ra giá cao hơn hay không?”

Không một ai lên tiếng! Yêu quái lão tổ thấy Ngục Tuyền lão tổ không ra giá thêm thì bắt đầu rục rịch muốn giành lấy Đồng mệnh chú phù lục. Nhưng mà linh thạch mang theo trên người không nhiều, hơn nữa mục đích chủ yếu của nàng là yêu thú cấp chín chứ không phải là cái phù lục kia. Cho nên đành phải từ bỏ.

Người điều khiển thấy không có ai trả lời đành phải hô tiếp: “Một ngàn một trăm viên linh thạch tuyệt phẩm lần một!”

Gã hô lên xong liền nhìn sang các vị trưởng lão, thấy các ngài bất đắc dĩ gật gật đầu mới lại hô tiếp: “Một ngàn một trăm viên linh thạch tuyệt phẩm lần hai!” Người điều khiển lại nhìn phòng của Ngục Tuyền lão tổ thấy không có ai lên tiếng đành phải cứng rắn hô: “Một ngàn một trăm viên linh thạch tuyệt phẩm lần ba!”

Gã vung tay đập búa lên bàn, chính thức chấm dứt màn đấu giá của Đồng mệnh chú phù lục: “Chúc mừng Minh thiếu gia Bắc gia đã mua lại được Đồng mệnh chú phù lục với giá một ngàn một trăm viên linh thạch tuyệt phẩm!”

Bắc Minh liền nói với người ở sương phòng đối diện: “Ngục Tuyền tiền bối, đa tạ!”

Miệng Âm Tế Thiên nhếch lên nụ cười mỉa mai. Hắn muốn xem thử phản ứng của đối phương ra sao, bèn nhanh chóng sử dụng thính giác dò xét sương phòng đối diện. Lúc này, bên trong vang lên một tiếng hừ lạnh, rồi nghe thấy Ngục Tuyền lão tổ nói: “Tên tiểu tử thối dám khiến lão phu mất mặt!”

“Lão tổ, ngài đứng tức giận. Ta thấy bọn Yêu quái lão tổ cũng có ý muốn giao hảo với bên chúng ta. Chúng ta có thể mượn tay bọn họ đoạt lại Đồng mệnh chú phù lục!”

Âm Tế Thiên híp híp mắt, nghe thấy giọng nói trong trẻo trước đó luôn ra giá giùm Ngục Tuyền. Ngục Tuyền lão tổ có chút chần chừ: “Những… tên tự cho mình là đúng kia, có thể nghe lời ta sao?”

“Chỉ cần lão tổ hứa hẹn sau này sẽ giúp bọn họ khế ước với yêu thú cấp chín, khẳng định bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Bất quá lão tổ cần phải cho bọn họ một chút ngon ngọt trước đã!”

“Ngon ngọt như thế nào?”

“Lát nữa không phải sẽ có một con yêu thú cấp chín sao? Trước khi giúp bọn họ khế ước với nó, người ra điều kiện với bọn họ là được!”

Ngục Tuyên lão tổ trầm tư một lúc rồi nói: “Cũng tốt!”

Âm Tế Thiên nghe tới đó thì khóe miệng nhếch lên, đáy mắt hiện lên vẻ lãnh lệ!

Bình Luận (0)
Comment