Phật Môn Ác Thê

Chương 156 - Nó Chỉ Nghe Lời Ngươi

Âm Tế Thiên lẳng lặng nằm trên ngực Bắc Minh, nghe tiếng tim đập thình thịch đều đều. Bắc Minh thật sự muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa sao? Thế nhưng, chỉ cần nghĩ tới hai đại nam nhân cùng nhau bái đường thành thân đã khiến da gà da vịt của hắn nổi hết lên. Bất quá, việc Bắc Tiềm nói hắn là nam sủng cũng làm cho hắn rất tức giận!

Âm Tế Thiên nghiến răng đáp: “Được!”

Má nó!

Cúc hoa cũng bị bạo rồi. Thành thân với một nam nhân thì có hề gì!

Bắc Minh vừa nghe thế, lập tức đôi môi mỏng trắng bệch tràn ra tiếng cười sung sướng! Âm Tế Thiên ngẩng đầu, ngắm đôi mắt Bắc Minh từ từ khép lại, khóe miệng đang nhếch cao cũng dần dần dãn ra. Rất nhanh sau đó y liền chìm vào giấc ngủ, vô cùng an tường.

Hắn ngẩn người, Bắc Minh bây giờ giống hệt hôm bọn họ cùng đi dạo phố nọ, y đột nhiên phát bệnh trong cửa hàng, lúc đó, sắc mặt của y trắng tựa người chết. Âm Tế Thiên nhẹ nhàng xoa mặt Bắc Minh. Khi trượt đến đôi gò má lạnh băng, phảng phất cứ như có điện giật, hắn không khỏi vội vã rụt tay lại. Âm Tế Thiên kinh hãi, vội vàng chạy ra khỏi phòng, muốn tìm người xem bệnh cho Bắc Minh! Nhưng mới mở cửa liền nhìn thấy Bắc Đẩu cung kính đứng canh bên ngoài. Bắc Đẩu vừa thấy Âm Tế Thiên đi ra, lập tức thi lễ với hắn: “Bắc Đẩu kiến quá Thiếu phu nhân!”

Âm Tế Thiên nhìn gương mặt tái nhợt và bộ dạng đứng không vững của gã, bất chợt nhớ lại lời Bắc Minh, rằng gã phải đến chỗ tổng quản lĩnh phạt.

Bắc Đẩu không đợi Âm Tế Thiên lên tiếng đã lập tức nói: “Ta nghe nói thiếu gia thân thể khó chịu, liền đem đan dược thường ngày thiếu gia dùng đến!” Gã đưa lọ thuốc cho Âm Tế Thiên, dặn dò: “Chỉ cần cho thiếu gia ngậm trong miệng là được.”

Âm Tế Thiên nhận lấy, thản nhiên đáp: “Ta biết rồi!” Hắn đưa tay định đóng cửa phòng thì chợt nghe Bắc Đẩu vội vã kêu lên: “Thiếu phu nhân!”

Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn hắn: “Còn có chuyện gì sao?”

Gương mặt Bắc Đẩu đỏ ửng lên, ngắc ngứ một lúc lâu mới nói: “Thiếu phu nhân! Trước kia thuộc hạ đã đắc tội ngài mong thiếu phu nhân tha lỗi!”

Âm Tế Thiên cũng không nói có tha lỗi hay không, mà chỉ nhìn gã chằm chằm. Bắc Đẩu tiếp tục: “Thiếu phu nhân, nếu như ngài đã biết khi không khỏe thân thể thiếu gia sẽ co rút thành trẻ con, thì Bắc Đẩu không thể không nói câu này. Tuy rằng khi co rút thành trẻ con, thân thể thiếu gia không khác mấy với người bình thường, thế nhưng nếu biến đổi liên tục, khi biến trở lại thành Minh thiếu gia, tình trạng thân thể của ngài ấy sẽ càng thêm suy yếu!”

Âm Tế Thiên nhăn mày, hình như đúng là có chuyện này. Hôm nay khi Bắc Dực Đồng biến trở lại thành Bắc Minh, thân thể quả thật yếu đi rất nhiều.

Âm Tế Thiên lấy lại * thần, nhìn Bắc Đẩu, có chút ghen tỵ: “Ngươi hiểu rõ Bắc Minh thật đấy!”

Bắc Đẩu cười khẽ: “Bắc Đẩu không muốn lại nhìn thấy thiếu gia nằm liệt trên giường giống mấy tháng trước! Khi đó thiếu gia quả thực sống không bằng chết, cho nên, Bắc Đẩu hi vọng Thiếu phu nhân đối tốt với thiếu gia hơn, cũng đừng phụ tâm ý của thiếu gia!”

“Được.” Âm Tế Thiên dứt lời liền đóng cửa phòng, trở lại giường, cho Bắc Minh uống thuốc.

Sau khi trông thấy sắc mặt Bắc Minh dần tốt hơn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cởi bớt y phục nằm xuống bên cạnh y.

Khi hắn tỉnh dậy, sắc trời đã sáng rõ. Âm Tế Thiên xoa xoa hai mắt còn nhập nhèm, đột nhiên nhớ tới Bắc Minh, vội quay sang nhìn thì bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng người nào. Hắn vươn tay sờ sờ, chăn đệm đã chuyển lạnh.

Hắn nghi hoặc mặc quần áo mang giày bước xuống giường, vừa ra ngoài bình phong liền dụng phải Bắc Minh đã biến thành Bắc Dực Đồng đang đẩy cửa phòng đi vào. Bắc Dực Đồng nhìn thấy Âm Tế Thiên, ánh mắt và khóe miệng vụt treo lên một tia vui mừng không giấu diếm.

Âm Tế Thiên cũng cười theo: “Có chuyện gì mà vui vẻ thế!”

Bắc Dực Đồng vừa nghe, vội vàng thu liễm tươi cười, nhưng chỉ trong chốc lát, trên khuôn mặt lại lộ ra vui vẻ: “Ta chải tóc cho ngươi.” Bắc Dực Đồng lôi kéo Âm Tế Thiên ngồi xuống bàn trang điểm.

Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn vẻ tươi cười của nhóc qua chiếc gương đồng. Bất quá, hắn cũng không định hỏi lại, để tránh làm hỏng tâm trạng của Bắc Dực Đồng!

Tiểu thí hài vừa chải đầu vừa nói: “Tịch Thiên, ta cắt một chút tóc của ngươi được không?”

Âm Tế Thiên mỉm cười: “Không phải là ngươi lại muốn làm vòng tay đó chứ?”

Bắc Dực Đồng thẳng thắn lên tiếng: “Ừ!”

Nếu là chuyện này thì tất nhiên Âm Tế Thiên sẽ không từ chối: “Vậy ngươi cắt đi.”

Nụ cười ở trên môi Bắc Dực Đồng lại càng toe toét. Nhóc lấy kéo từ trong Nhẫn không gian ra, cắt đi một đoạn tóc đẹp nhất.

Thế nhưng, sau lưng Âm Tế Thiên lại vang lên tiếng kim loại ma xát nhau đến chói tai. Âm Tế Thiên nhăn mày, cái này thật sự không giống tiếng tóc bị cắt. Hắn nhìn qua gương đồng, thấy Bắc Dực Đồng cũng đang nhăn mày, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Có không đúng sao?”

Bắc Dực Đồng nhìn hắn, rầu rĩ đáp: “Không phải!”

Nhóc đưa cây kéo tới trước mặt Âm Tế Thiên: “Ngươi xem”.

Âm Tế Thiên hoang mang nhìn sang, liền thấy cây kéo vốn sắc bén đã bị cắt vô số vết nho nhỏ mảnh như sợi tóc. Hắn kinh ngạc nhìn Bắc Dực Đồng: “Này… là chuyện gì xảy ra?”

Bắc Dực Đồng đem đoạn tóc mà mình vừa định cắt đưa ra phía trước: “Đây là đoạn tóc ta định cắt!”

Âm Tế Thiên nghẹn họng nhìn những sợi tóc chẳng hề tổn hao.

Bắc Dực Đồng nhăn mày, đáy mắt hiện lên bất an: “Tóc của ngươi thật quỷ dị! Không chỉ làm đứt tay người khác còn làm sứt mẻ cả kéo vàng thượng phẩm linh bảo.”

Hôm qua lúc từ hội đấu giá về, biết được Âm Tế Thiên đang ở trong phòng đột nhiên biến mất, Bắc Minh liền thử dùng chiếc vòng tay làm từ tóc Âm Tế Thiên dò tìm.

Nhưng thử đi thử lại mấy lần vẫn không thể tìm được, cho nên Bắc Minh nghĩ rằng: Chắc chắn là bọn Bắc Tiềm dấu Tịch Thiên, bằng không thì do tóc Tịch Thiên lại mọc ra lần nữa, chứ sao vòng tay của nhóc lại không tìm được Âm Tế Thiên? Từ đó nhóc mới nghĩ đến dùng tóc mới của Tịch Thiên làm một cái vòng tay khác.

Thế nhưng nhóc không ngờ lại phát sinh sự tình kì lạ như vậy, nhưng cũng vì chuyện này khiến nhóc nhớ tới mình cần nhanh chóng luyện đan dược cho Tịch Thiên.

Âm Tế Thiên nhăn mày, cầm kéo lên cắt thử. Xoạch một cái, đoạn tóc rơi xuống.

Bắc Dực Đồng nhìn đoạn tóc trong lòng bàn tay Âm Tế Thiên, nhướng mày: “Xem ra, nó chỉ nghe lời ngươi!”

Âm Tế Thiên đem tóc đưa cho Bắc Dực Đồng: “Chỗ tóc này rất kỳ lạ, ngươi còn muốn dùng nó làm vòng tay sao?”

Bắc Dực Đồng thử thử, xác định có thể tìm được chủ nhân của nó, mới đáp: “Đương nhiên!”Âm Tế Thiên cũng không hỏi nữa, ngắm Bắc Dực Đồng thay hắn chải một kiểu tóc đơn giản. Rồi hai người đi ra ngoài, chuẩn bị đến đại thính dùng điểm tâm.

Dọc theo đường đi, hắn trông thấy người hầu trong viện và các đệ tử cứ vội vội vàng vàng, vẻ mặt sung sướng, tựa như đang chuẩn bị nghênh đón chuyện vui gì đó.

Âm Tế Thiên tò mò: “Trong phủ có việc vui sao?”

Vú Liễu cùng vú Trương đứng bên cạnh nghe thấy liền mỉm cười: “Viện Hoành trưởng lão có việc vui! Là đại hỉ!”

Âm Tế Thiên vừa nghe vú Liễu nói vậy thì lại càng tò mò: “Việc vui gì?”

Vú Liễu cùng vú Trương chỉ cười cười không nói gì thêm, làm Âm Tế Thiên lại càng khó hiểu, hắn để cho hai người đi làm việc của mình. Âm Tế Thiên nhìn sang phía Bắc Dực Đồng, chỉ thấy tiểu thí hài nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng là đại hỉ.”

“…” Âm Tế Thiên thấy bọn họ nhất định là có việc gì đó gạt mình.

Nếu không thể hỏi được bọn họ, đành phải đợi gặp bọn Bắc Sinh hỏi sau vậy!

Âm Tế Thiên đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy Bắc Thận giao cho hạ nhân hai tờ danh sách những đồ vật cần mua, thậm chí còn dặn dò rằng trong bảy ngày phải mua hết những thứ có trong giấy. Bắc Thận dặn dò xong rồi, chợt thấy Âm Tế Thiên và Bắc Dực Đồng đang tiến vào, vừa cười vừa vội chạy ra đón

“Thiếu phu nhân! Tiểu nhân đã dặn đầu bếp làm cho ngài một chén thuốc bổ để ngài bồi bổ thân mình, đợi đến đại hỉ cả gương mặt đều hồng hào.”

Âm Tế Thiên hoang mang nhìn Bắc Thận. Đại hỉ và mặt hắn hồng hào thì có liên quan gì đến nhau? Âm Tế Thiên còn chưa kịp hỏi ra miệng, một người hầu đã chạy đến: “Tiểu nhân kiến quá tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân!”

Bắc Thận hỏi: “Có chuyện gì?”

Người hầu nói rằng: “Phong trưởng lão muốn gặp thiếu phu nhân!”

Phong trưởng lão? Bắc Vũ Phong? Âm Tế Thiên lập tức đoán ra mục đích mà Bắc Vũ Phong muốn gặp hắn, khóe miệng khẽ cong lên!

Bình Luận (0)
Comment