Bắc Tiềm khinh miệt liếc Âm Tế Thiên rồi hướng Niếp Đĩnh cười nói: “Đúng! Hắn là nam…”
Âm Tế Thiên và Bắc Dực Đồng vừa nghe được chữ “nam”, đáy mắt liền trở nên lạnh lẽo.
“Không sai, hắn chính là đạo lữ của Bắc Minh!” Từ phía sau theo tới, Bắc Vũ Phong nhanh chóng ngắt lời Bắc Tiềm.
Bắc Dực Đồng khẽ nhếch mày, có vẻ kinh ngạc.
Rốt cục vừa rồi Tịch Thiên đã làm gì thúc thúc, mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, lại có thể khiến thúc thúc thay hắn đỡ lời.
Bắc Vũ Hoành thì có chút khó tin, người em trai trước giờ luôn bất mãn với Tịch Thiên, chỉ sau một đêm, cư nhiên lại đứng ra nói giúp cho Tịch Thiên.
Đối với hành động của Bắc Vũ Phong, Âm Tế Thiên cũng hết sức kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ Bắc Vũ Phong thực sự cho rằng mình là Ngự thú sư cấp chín?
Lại nói, khi Bắc Vũ Phong tới tìm hắn, ban đầu hắn không có ý định bày ra năng lực để Bắc Vũ Phong thay đổi cách nhìn về mình. Hơn nữa, Hỏa Hồ cũng không phải hắn gọi đi ra, mà là nó tự ý làm thế.
Mặt ngoài thoạt nhìn như Hỏa Hồ đang muốn cảnh cáo Bắc Vũ Phong, hắn có năng lực khế ước yêu thú cấp cao hơn nữa, thế nhưng, mục đích thực sự của nó là đang che chở Bắc Vũ Phong, không để Bắc Vũ Phong đắc tội hắn.
Bởi vậy mới làm Bắc Vũ Phong hiểu lầm hắn là Ngự thú sư cấp chín!
Bắc Tiềm rất bất mãn việc Bắc Vũ Phong ngắt lời mình, không khỏi trừng Bắc Vũ Phong một cái!
Bắc Tiềm vốn định thừa dịp có người ngoài, lăng nhục Âm Tế Thiên một phen.
Cứ như vậy, vừa có thể bức Âm Tế Thiên rời khỏi Bắc gia, lại vừa giúp những Ngự thú sư cấp chín này tính sổ với Âm Tế Thiên, cuối cùng họ sẽ trả ơn gã bằng cách giúp gã khế ước lại với những con yêu thú bị chặt đứt liên hệ * thần kia.
Từ trong khuôn mặt diễm lệ của Âm Tế Thiên, Ôn Ngọc bỗng giật mình hoàn hồn, phẫn hận vọt tới, chỉ thẳng vào Âm Tế Thiên cả giận nói: “Chính là hắn, chính hắn đả thương lão tổ!”
Âm Tế Thiên chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, bèn đưa mắt nhìn Bắc Dực Đồng!
Bắc Dực Đồng dùng thuật truyền âm mật nói với Âm Tế Thiên: “Có người nói với Ôn Ngọc rằng hắn tận mắt trông thấy lúc ngươi đỡ Ngục Tuyền lão tổ dậy, liền đánh lén lão ta, từ đó mới dẫn đến việc tu vi Ngục Tuyền lão tổ phá hủy!”
Âm Tế Thiên không khỏi ngưng trọng trong lòng.
Thảo nào Ôn Ngọc dẫn người tìm tới cửa nhanh như thế, thì ra là có người thấy hắn đánh lén Ngục Tuyền lão tổ!
Nhưng rõ rằng, hắn thừa dịp đỡ Ngục Tuyền lão tổ dậy mới ra tay, tuyệt nhiên không để lại chút dấu vết nào, làm sao có người thấy hắn đả thương Ngục Tuyền lão tổ cho được.
Nếu quả thật có người nhìn thấy, vậy tình huống trước mắt là sao nữa đây?
Niếp Đĩnh trầm giọng trách mắng: “Ôn Ngọc, không được vô lễ!”
Ôn Ngọc giận dữ trừng Âm Tế Thiên!
Bắc Dực Đồng nói: “Theo ta được biết, Ngục Tuyền lão tổ đã là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thân là người bình thường như Tịch Thiên làm sao có năng lực đả thương được Ngục Tuyền lão tổ. Huống hồ, Ngục Tuyền lão tổ mặc trên người chính là y bào thượng phẩm, Tịch Thiên không có khả năng mảy may thương tổn tới lão tổ, cho dù là lúc linh căn của Tịch Thiên chưa bị hủy, chỉ dựa vào Trúc Cơ đỉnh kỳ, làm gì bản lĩnh lớn tới nỗi có thể đả thương được Độ Kiếp kỳ tu sĩ!”
Niếp Đĩnh nghi hoặc nhìn về phía Bắc Dực Đồng: “Vị này là…”
Bắc Vũ Phong lập tức cười nói: “Nó là tiểu nhi tử của ta!”
Ở Bắc gia, người biết Bắc Minh là Bắc Dực Đồng rất ít, ngay cả Bắc Tiềm cũng không biết chân tướng.
Niếp Đĩnh cười nói: “Thì ra là tiểu nhi tử của Hoành trưởng lão, thảo nào trông rất giống Thiếu gia Bắc Minh! Nhắc đến thiếu gia Bắc Minh, thiên phú của y cũng khiến ta rất bội phục. Nghe nói y đã là Đúc sư cấp mười, Tài phùng sư cấp mười, Luyện đan sư cấp mười, với tài năng như thế, ta tin rằng phu nhân của y bản lĩnh hẳn cũng không kém.”
Người trong đại sảnh nghe Niếp Đĩnh nói thế, đều âm thầm nhìn Âm Tế Thiên đầy chế nhạo.
Không ai ở đây mà không biết hắn bị hủy linh căn, trở thành người thường.
Nếu đã trở thành người thường thì có năng lực gì đáng để nói tới!
Mọi người không khỏi bội phục Niếp Đĩnh, công phu mỉa mai người khác cũng thực quá cao.
Sắc mặt Bắc Vũ Phong trầm xuống.
Bắc Dực Đồng nhíu đôi mày nhỏ, đang muốn phản bác liền thấy Niếp Đĩnh tiếp tục nói: “Tư chất của Minh Thiếu phu nhân quả thực rất tốt, nếu có thể thu làm đồ đệ, bồi dưỡng một phen, nói không chừng sau này còn có thể trở thành Ngự thứ sư cấp chín!”
Lúc này, tất cả mọi người đều bị lời của gã dọa sợ!
Thực sự không nghe ra được là Niếp Đĩnh đang nói thật lòng hay là lời khách sáo!
Âm Tế Thiên nghi hoặc nhíu mày, đây là cái kiểu chuyển hướng quái đản nào vậy?
Không phải gã đến tìm mình là để tính sổ chuyện Ngục Tuyền lão tổ hay sao?
Thế nào lại biến thành thu đồ đệ rồi?
Bắc Tiềm cả kinh, muốn mở miệng hỏi xem đây là chuyện gì, đã bị Ôn Ngọc giành trước: “Niếp sư huynh, không phải chúng ta đến tìm Tịch Thiên tính sổ sao? Thế nào lại biến thành thu đồ đệ rồi?”
Toàn bộ mọi người cũng tò mò nhìn Niếp Đĩnh.
Niếp Đĩnh nghiêm mặt nhìn Ôn Ngọc trách mắng: “Bớt nói bậy! Ta nói đến tìm Minh Thiếu phu nhân tính sổ khi nào? Còn có, người khác hô Minh Thiếu phu nhân đả thương sư phụ thì chính là Minh Thiếu phu nhân đả thương sư phụ à? Nếu một ngày, có người nói ta giết hại đồng môn, ngươi cũng tin lời người ta sao?”
Ôn Ngọc hoảng hốt: “Đương nhiên là không, thế nhưng, hắn…”
Niếp Đĩnh cả giận: “Tai nghe là giả, mắt thấy mới thật, lúc đó ngươi đứng cạnh một bên, tại sao ngươi không thấy Minh Thiếu phu nhân đả thương sư phụ? Mà người khác đứng xa như vậy, lại có thể thấy rõ Minh Thiếu phu nhân đả thương sư phụ? Người nói Minh Thiếu phu nhân đả thương sư phụ, rõ ràng là muốn phá hỏng quan hệ giữa chúng ta và Bắc gia, ngay cả điểm đó ngươi cũng không nghĩ ra! Qua chuyện này, ngươi nên sáng mắt một chút, về sau không được nghe người khác nói gì là tin cái đó! Nhớ kỹ cần dùng đầu suy nghĩ cho kĩ vào! Được rồi, ở đây không có chuyện của ngươi! Lui qua một bên đi!”
Ôn Ngọc bị mắng đến không thể phản bác, chẳng biết làm gì hơn là trừng mắt nhìn Âm Tế Thiên, tức giận ngậm miệng!
Niếp Đĩnh lập tức hướng Bắc Vũ Hoành cười nói: “Tiểu bối không hiểu chuyện, xin Hoành trưởng lão đừng trách!”
Năm vị ngự thú sư cấp chín còn lại đều nghi hoặc nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Bắc Vũ Hoành và Bắc Dực Đồng nhìn nhau, thực lòng không đoán ra được ý đồ của Niếp Đĩnh.
Bắc Tiềm cười ra tiếng: “Niếp Đĩnh đạo hữu, ngài thực sự muốn thu đồ đệ thì cũng nên thu một người có lực tương tác chứ? Thế nhưng, hắn…”
Rồi cười lạnh một tiếng: “Bắc gia đã từng dùng yêu đan cấp tám cho hắn khảo nghiệm qua, quả thật yêu đan kia chẳng có bất kỳ phản ứng nào, xem ra trên người hắn không hề có lực tương tác. Nếu ngài thực sự thu hắn làm đồ đệ, chính là làm xấu mặt ngài thêm thôi! Hơn nữa, hắn đã là đồ đệ của Hư Không đại sư, như thế không ổn đâu!”
Bắc Vũ Phong nghe Bắc Tiềm nói vậy liền xùy một tiếng, định mở miệng phản bác!
Đột nhiên túi thú khẽ động, tựa hồ đang nhắc nhở hắn không nên nhúng tay vào chuyện này, Bắc Vũ Phong chẳng thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại.
Niếp Đĩnh cười: “Tiềm trưởng lão, ngươi nói sai rồi! Nhớ năm đó khi ta khảo nghiệm lực tương tác, yêu đan cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào, nhưng bây giờ, chẳng phải ta đã là Ngự thú sư cấp chín hay sao? Có lẽ, còn cần trãi qua sự huấn luyện của ta, Minh Thiếu phu nhân mới có thể bộc lộ được tài năng!”
Bắc Tiềm và tất cả trưởng lão: “…”
Sắc mặt Ôn Ngọc xấu xí khó coi cực kỳ!
Niếp Đĩnh tiếp tục nói: “Kỳ thực từ lúc đến Biên Thành ta đã xem trọng tư chất của Minh Thiếu phu nhân, chỉ là bận rộn quá nhiều việc, mãi đến hôm nay mới có thể tới Bắc gia gặp Minh Thiếu phu nhân. Về phần Minh Thiếu phu nhân đã có sư phụ, ta cũng biết. Nhưng, Minh Thiếu phu nhân bái Hư Không đại sư là thầy để tu luyện, còn bái ta làm thầy để ngự thú, hai người không cùng chung lĩnh vực, ta tin rằng Hư Không đại sư cũng rất vui lòng khi đồ đệ của mình có thể học thêm một chút tài cán!”
Âm Tế Thiên lại càng nhăn chặt mày.
Mặc dù Niếp Đĩnh nói rất có lý, nhưng lại làm người khác nghĩ gã đang có âm mưu gì đó!
Rõ ràng lúc hắn và Bắc Minh tranh giành Đồng mệnh chú phù lục với Ngục Tuyền lão tổ, Niếp Đĩnh không hề có ý định thu hắn làm đồ đệ.
Bắc Vũ Hoành cười nói: “Xem ra đây là phúc phận của Tịch Thiên, bất quá, việc này còn cần thương lượng với Hư Không đại sư, có phải không?”
Niếp Đĩnh cười: “Đây là đương nhiên! Bất quá, ta cũng muốn được sự đồng ý của Minh Thiếu phu nhân?”
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Âm Tế Thiên.
Ánh mắt Bắc Tiềm lạnh lẽo.
Tuy Bắc Tiềm chẳng rõ tại sao Niếp Đĩnh lại đột nhiên coi trọng tư chất Tịch Thiên, thế nhưng tuyệt đối không thể để Tịch Thiên trở thành đồ đệ của Niếp Đĩnh, bằng không sau này gã đừng hòng khế ước được yêu thú cao cấp.
Bắc Dực Đồng nắm tay Âm Tế Thiên thật chặt, sau đó, dùng thuật truyền âm mật nói: “Không được đáp ứng hắn!”
Nếu như Tịch Thiên đáp ứng bái Niếp Đĩnh làm sư phụ, nhất định phải đi theo Niếp Đĩnh, sau này nhóc muốn gặp Tịch Thiên cũng rất khó.
Huống hồ, nhóc nghĩ … Niếp Đĩnh hẳn là không có ý tốt.
Âm Tế Thiên rút tay khỏi, rồi khoát lên vai tiểu thí hài vỗ vỗ, ý bảo tiểu thí hài không nên nóng vội.
Hắn nhanh chóng liếc sang Bắc Tiềm, khóe miệng cong cong, đắy mắt đầy vẻ tính toán, rồi cười với Niếp Đĩnh: “Niếp tiền bối đã là Ngự thú sư cấp chín, nếu được nhận ngài làm sư phụ, quả là phúc phần mà ta tu mấy kiếp mới có được.”
Niếp Đĩnh nghe hắn nói lời này, cười thỏa mãn!
“Thế nhưng…”