Phật Môn Ác Thê

Chương 161 - Là Ngươi Làm Đúng Không?

Lực * thần của Bắc Tiềm không thể đi vào thân thể yêu thú, không khỏi khiến sắc mặt gã ngày càng khó coi, chẳng hiểu tại sao lại có chuyện kỳ quái như vậy, y hệt hôm qua, lúc khế ước thú đột nhiên cắt đứt liên hệ * thần với bọn họ vậy.

Trong lòng Bắc Tiềm vừa sợ vừa nghi, rồi gã chợt nhớ ra rằng trước khi Âm Tế Thiên quay lưng rời đi hắn có nói ‘Từ nay về sau, nếu các ngươi muốn khế ước yêu thú thì phải ba quỳ chín lạy với chúng nó trước mặt mấy vạn người, bằng không… đừng mong khế ước được bất cứ con yêu thú nào’.

Bắc Tiềm vụt ngẩng đầu, nhìn Âm Tế Thiên với vẻ mặt hoảng loạn. Hôm qua gã căn bản không để ý đến những gì Tịch Thiên nói, chỉ nghĩ là hắn hù dọa mình một chút thôi. Bắc Tiềm cho rằng, một người bình thường làm sao có đủ bản lĩnh để yêu thú cắt đứt liên hệ * thần với người khế ước chứ, lại càng không thể dựa vào một câu nói là đã khiến bọn họ từ nay về sau không lập khế ước được nữa. Rồi thì Bắc Minh dắt các trưởng lão trực hệ kéo đến gây sự, làm gã cùng các trưởng lão chi thứ phải đánh nhau với đám yêu thú, pháp bảo của Bắc Minh cả một đêm. Cho đến lúc Niếp Đĩnh tới đây, Bắc Vũ Hoành mới chịu thu hồi pháp bảo giải thoát cho bọn họ, khi đó bọn họ đã sớm đem lời của Tịch Thiên vứt xa chín tầng mây.

Nhưng làm sao có thể? Một phàm nhân bình thường sao lại có thể có bản lĩnh lớn như vậy? Bắc Tiềm vụt nheo mắt, nhìn Âm Tế Thiên lớn tiếng hỏi: “Ngươi… là ngươi làm đúng không?”

Mọi người đều bày ra vẻ mặt khó hiểu, không rõ lời của Bắc Tiềm là có ý gì. Âm Tế Thiên giả bộ không hiểu: “Tiềm trưởng lão, ngươi đang nói gì vậy?”

“Là ngươi làm ta không thể…”

Bắc Tiềm như nghĩ ra cái gì, chợt ngậm miệng lại.

Không được! Mình chẳng thể nói ra chuyện mình không thể khế ước yêu thú, bằng không, hậu quả thật khó lường. Đáy mắt Âm Tế Thiên xẹt qua ý cười nhưng trên mặt lại mang vẻ khó hiểu: “Xin Tiềm trưởng lão nói rõ ràng một chút, ta khiến ngươi không thể làm cái gì?”

“Ngươi…” Bắc Tiềm nhất thời nghẹn họng! Chẳng lẽ mình thực sự phải ba quỳ chín lạy đám yêu thú trước mặt mấy vạn người mới có thể khế ước chúng nó? Nếu đúng như thế, chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ hay sao?

Không! Gã tuyệt đối sẽ không quỳ lạy yêu thú!

Âm Tế Thiên cũng “không làm khó” Bắc Tiềm nữa, nhắc khéo: “Tiềm trưởng lão, Niếp tiền bối đang đợi ngài khế ước yêu thú đó! Ngài đừng kéo dài thời gian thêm chi nữa!”

Tầm nhìn của mọi người lại dồn về phía Bắc Tiềm. Bắc Tiềm trừng đỏ cả hai mắt, hận không thể thiên đao vạn quả Âm Tế Thiên! Cuối cùng, Bắc Tiềm đành thu hồi lực * thần, nhìn quanh đại sảnh một vòng, mới quay sang Niếp Đĩnh, cắn răng nói dối: “Niếp đạo hữu, yêu thú không để ta khế ước nó!”

Tất nhiên Bắc Tiềm không thể nói mình không thể khế ước yêu thú, chẳng biết làm gì khác là đổ lỗi lên yêu thú.

Niếp Đĩnh sửng sốt: “Sao nó lại có thể không cho ngươi khế ước cơ chứ?” Niếp Đĩnh suy nghĩ một chút, tức giận: “Tiềm trưởng lão, ý ngươi là ta không thể ma hợp được con yêu thú này à?” Chuyện có liên quan đến mặt mũi và thể diện của mình, Niếp Đĩnh tuyệt đối không thể để người khác hủy đi thanh danh bản thân!

Mắt Bắc Tiềm không khỏi toát lên vẻ hoảng sợ: “Niếp đạo hữu, ta tuyệt đối không có ý đó, chỉ là… chỉ là…”

Bắc Tiềm biết Niếp Đĩnh đã ma hợp được yêu thú này, nhưng gã vừa không thể nói ra lý do thực sự, lại vừa chẳng tìm được cái cớ nào khác để che giấu chuyện gã không thể khế ước yêu thú.

Các trưởng lão chi thứ cũng sốt ruột thay cho Bắc Tiềm, lần này nếu đắc tội Niếp Đĩnh, chỉ sợ về sau không thể tìm được Ngự thú sư nào khác giúp bọn họ khế ước yêu thú cao cấp. Trừ phi Bắc Vạn Trọng trở thành Ngự thú sư cấp chín, nhưng việc này quá xa vời. Muốn tăng cấp Ngự thú sư cũng chẳng đơn giản như tu sĩ bình thường mà chỉ cần chăm chỉ tu luyện là có thể thăng cấp được.

Không chỉ cần lực * thần để ma hợp yêu thú mà còn phải tìm được bí quyết thăng cấp, quan trọng hơn là phải xem lực tương tác trong cơ thể mình có đủ để thăng cấp cảnh giới hay không, bằng không thì chỉ mãi dừng lại ở một giai đoạn.

Các trưởng lão trực hệ biết Bắc Tiềm muốn lấy lòng mấy vị Ngự thú sư cấp chín, thế nhưng gã lại không khế ước yêu thú được, trong lòng họ vừa mừng vừa nghi, càng nhiều hơn là mong Bắc Tiềm cứ thế mà đắc tội với đám người kia.

“Chỉ là gì?” Niếp Đĩnh dần mất kiên nhẫn: “Tiềm trưởng lão, từ lúc ta ma hợp yêu thú đến giờ, cũng đã qua một chén trà rồi, nếu là người khác họ đã sớm khế ước xong xuôi. Rốt cuộc ngài còn muốn kéo dài đến khi nào?”

Trong lòng Bắc Tiềm lại càng thêm sốt ruột. Gã thật sự rất muốn nhường yêu thú cho người khác, xem xem người đó có khế ước được hay không. Thế nhưng nó là yêu thú cấp chín ah, hơn nữa, nó cũng đã đi theo gã rất nhiều năm. Làm sao gã có thể chắp tay nhường cho kẻ khác khế ước cơ chứ. Nếu người khác không khế ước được, vậy thì tốt, nhưng nếu khế ước thành công, chẳng phải gã hai tay nhường cho người ta một món hời lớn sao! Kết quả nư vậy, làm sao mà gã cam tâm.

Bắc Tiềm không thể làm gì khác hơn, kiên trì nói lại một lần: “Niếp đạo hữu, quả thực yêu thú này không cho ta khế ước nó, ta chẳng thể khế ước được!”

Niếp Đĩnh tức giận trừng mắt nhìn Bắc Tiềm, hắn chưa từng nghe qua chuyện yêu thú đã ma hợp lại không cho tu sĩ khế ước, trừ phi hắn chưa thuần phục được nó. Hắn đưa tay sờ lên đỉnh đầu của con yêu thú, kiểm tra một lần nữa xem mình đã ma hợp thành công chưa, sau đó đưa mắt về những sư đệ đồng môn, ý muốn bọn họ cũng đến xem xem. Năm vị ngự thú sư cấp chín thay phiên nhau kiểm tra, đồng nhất rằng yêu thú đã được thuần phục.

Niếp Đĩnh nhìn về phía Bắc Tiềm: “Tiềm trưởng lão, ta cùng các sự đệ đã xác định, yêu thú này đã được ta thuần phục rồi, tuyệt đối không có chuyện không để ngài khế ước nó! Ngài hãy thử lại một lần nữa đi.”

Bắc Vũ Hoành nhìn vẻ mặt khổ sở của Bắc Tiềm, khóe môi xẹt qua ý cười như có như không. Còn Bắc Vũ Phong rốt cuộc cũng hiểu tại sao Âm Tế Thiên muốn Niếp Đĩnh khế ước yêu thú cho Bắc Tiềm, thì ra là tính kế gã ta! Với tình hình hiện tại như vậy, mặc kệ Bắc Tiềm có khế ước yêu thú được hay không đều đã đắc tội Niếp Đĩnh! Bắc Vũ Phong thầm vỗ tay hoan hô trong lòng, đáng đời! Nếu không phải do Bắc Tiềm, mình và các trưởng lão trực hệ cũng không bị liên lụy thế này.

Bắc Tiềm kiên trì thử lại lần nữa, rồi lắc đầu nói với Niếp Đĩnh: “Vẫn không thể khế ước!”

“Ngươi…”

Niếp Đĩnh đoán rằng Bắc Tiềm cố ý không khế ước yêu thú để gây sự với hắn. Hắn càng nghĩ càng tức giận, nhưng lại không thể phát tác ở Bắc gia, chẳng thể làm gì khác là hướng Bắc Vũ Hoành nói: “Hoành trưởng lão, ta đột nhiên nhớ ra là còn có chuyện quan trọng cần phải làm, không thể ở lâu, về chuyện thu đồ đệ, lần sau hãy nói!”

Không đợi Bắc Vũ Hoành trả lời, hắn tức giận phất tay áo, xoay người rời đi.

“Niếp đạo hữu! Niếp đạo hữu!” Bắc Tiềm thu hồi con yêu thú cấp chín kia, rồi vội vội vàng vàng đuổi theo.

Các trưởng lão chi thứ cũng đi theo sát phía sau, còn các trưởng lão trực hệ thì đứng trong đại sảnh mỉa mai nhìn đám người phe chi thứ cứ như một đám chó vẫy đuôi chạy theo lấy lòng Niếp Đĩnh.

Bắc Tiềm đuổi tới nơi: “Niếp đạo hữu, không phải do ta cố tình không khế ước, mà quả thật con yêu thú không để cho ta khế ước nó!”

Niếp Đĩnh hừ lạnh một tiếng, bước chân lại càng nhanh hơn, không muốn nghe Bắc Tiềm nhiều lời! Bắc Tiềm thấy mọi người vây xem ngày càng nhiều, để duy trì hình tượng trưởng lão Bắc gia uy nghiêm, đành chẳng thể tiếp tục đuổi theo dây dưa cùng Niếp Đĩnh, trơ mắt nhìn đám Ngự thú sư cấp chín rời đi. Các trưởng lão chi thứ chạy đến trước mặt Bắc Tiềm, nghi hoặc hỏi:

“Tiềm trưởng lão, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Tiềm trưởng lão, ngươi có biết ngươi làm như thế là sẽ đắc tội với tất cả các Ngự thú sư cấp chín hay không hả?”

“Tiềm trưởng lão, vì sao ngươi cố tình không khế ước con yêu thú cấp chín kia?”

Sắc mặt Bắc Tiềm càng lúc càng đen, rồi vụt vung tay dụng lực dựng lên kết giới, che chắn xung quanh gã cùng đám trưởng lão chi thứ, không để người ngoài nghe thấy. Ánh mắt của Bắc Tiềm lạnh lùng đảo qua hơn hai mươi vị trưởng lão, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi cho là ta cố ý không khế ước yêu thú cấp chín để hạ nhục bọn Niếp Đĩnh sao? Ta nói cho các ngươi biết, không chỉ có ta không thể, mà cả các ngươi cũng như vậy.”

“Cái gì?” Tất cả các trưởng lão cả kinh, hoảng hốt hỏi: “Tiềm trưởng lão, ngươi nói như thế là có ý gì?”

“Đúng vậy! Tiềm trưởng lão, sao ngươi lại nói ngay cả chúng ta cũng không thế khế ước yêu thú?”

Bắc Tiềm đỏ cả hai mắt: “Các ngươi còn nhớ chuyện hôm qua chứ?”

Bắc Tiềm thấy tất cả các trưởng lão đều gật đầu, tiếp tục nói: “Chắc các ngươi không quên lời Tịch Thiên nói trước khi bỏ đi chứ?”

Tất cả các trưởng lão nghĩ đến lời Tịch Thiên nói trước khi bỏ đi, sắc mặt đại biến: “Ý của Tiềm trưởng lão là, ngươi không thế khế ước yêu thú được, là do Tịch Thiên sao?”

Đáy mắt Bắc Tiềm hiện lên hàn quang: “Ta biết chuyện này hết sức khó tin, nhưng quả thực ta không thể khế ước yêu thú được. Chẳng phải hôm qua, lúc hắn vừa nói xong, yêu thú của chúng ta cũng đồng loạt chui từ túi thú chạy ra ngoài, lại cắt đứt liên hệ * thần với chúng ta sao? Ta không thể không cho rằng việc này cùng Tịch Thiên có can hệ tới nhau!”

“Làm sao có thể!” Tất cả các trưởng lão nhìn Bắc Tiềm với vẻ khó tin.

Bắc Tiềm trầm mặt: “Về phần sự tình có đúng hay không, các vị trưởng lão cũng có thể đi thử một lần, xem xem mình có còn khế ước yêu thú được nữa hay không.”

Có mấy vị trưởng lão lo lắng: “Nếu thực sự chúng ta không thể khế ước được yêu thú…”

Bắc Tiềm lập tức lạnh giọng ngắt lời bọn họ: “Trước về thử đi, rồi hãy tính đến chuyện sau này!”

Bình Luận (0)
Comment