Âm Tế Thiên đợi cho đến khi cửa phòng đóng lại hoàn toàn, mới thu hồi đường nhìn. Rồi đột nhiên đáy mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Có phải nếu ta muốn biết ai là người đã hủy linh căn của mình thì chỉ cần nhìn vào Phản Quang Kính, nó sẽ lập tức hiện ra không?”
Hiên Viên Duật thấy Âm Tế Thiên bất ngờ nhắc tới chuyện Phản Quang Kính, không khỏi sửng sốt: “Cái này còn tùy thuộc vào ngươi. Nếu ngươi muốn biết ngươi đã bị hủy linh căn như thế nào, Phản Quang Kính sẽ tái diễn lại hoàn cảnh khi đó. Còn nếu ngươi muốn biết ai đã hủy linh căn của mình thì Phản Quang Kính sẽ chỉ hiện lên bộ dạng của người kia mà thôi”.
Âm Tế Thiên híp mắt lại, lúc ấy hắn một lòng nghĩ tới ai đã hủy đi linh căn của Tịch Thiên, do đó Phản Quang Kính mới hiện lên bộ dạng của Thôn Phách? Hiên Viên Duật dường như đoán được cái gì, mặt ngẩn ra: “Đừng nói là ngươi đã nhìn thấy được người hủy linh căn của mình nha?”
Tất nhiên Âm Tế Thiên sẽ không kể chuyện này ra với y, bèn giả bộ đùa cợt: “Ngươi nghĩ xem ta có đủ khả năng để điều khiển Phản Quang Kính không? Chỉ là ta có cho người khác mượn nó, nên thuận tiện hỏi giùm thôi. À mà những gì xuất hiện trên Phản Quang Kính kia, có khi nào sai sự thật không?”. Hắn cũng không muốn báo thù nhầm người.
Hiên Viên Duật buồn cười nói: “Phản Quang Kính là tiên vật, ngươi cảm thấy nó sẽ sai sao?”
Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày. Như vậy thì xem ra, đúng là Thôn Phách đã hủy linh căn của Tịch Thiên rồi. Hiên Viên Duật thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Ta vẫn câu nói kia, không thể xem trước quá nhiều thiên cơ, mặc dù ngươi chỉ là cho người khác mượn nhưng vẫn sẽ bị liên lụy”.
Âm Tế Thiên cũng không để ý lắm, trừ việc muốn biết ai đã hủy linh căn của Tịch Thiên ra, thì chẳng còn gì khiến hắn cảm thấy hứng thú.
“Nói chuyện của Bắc Minh đi! Ngươi có biện pháp chữa khỏi cho Bắc Minh sao?”
Hiên Viên Duật nhướng mày: “Không phải bảo chúng ta một bên uống trà một bên thảo luận chuyện này à? Hiện giờ trà còn chưa bưng lên, ngươi cần gì phải nóng vội. Cũng không phải vừa nói ra miệng, liền có thể ngay lập tức chữa khỏi cho Minh sư đệ.”
Tất nhiên Âm Tế Thiên biết điều đó, bởi vậy hắn không phải sốt ruột chuyện này, mà hắn lo là hiện tại năm tên tà tu lão tổ cũng đang ở đây kìa. Tuy nhiên nhìn thần thái của bọn họ thì chắc hẳn chưa hay biết việc làm của Hư Không, bằng không ban nãy vừa trông thấy hắn, đã sớm nhào tới trói hắn đem đi rồi. Cho nên hắn muốn thừa dịp bọn họ chưa phát hiện, nhanh nhanh rời khỏi nơi này, càng sớm càng tốt. Âm Tế Thiên thản nhiên nói: “Ta không thích nói chuyện lúc uống trà!”
Hiên Viên Duật nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên tia không kiên nhẫn, đành nói: “Vậy thảo luận chuyện của Minh sư đệ trước đi. Chắc hẳn ngươi cũng đã biết, trong Thượng Cổ Bí Cảnh chứa đựng vô vàn bảo vật quý hiếm mà ta không thể nào đếm hết.”
Phó bản số 2 lên sàn (/
)/ <3 Âm Tế Thiên nhíu mày: “Ý ngươi là…” “Không sai! Không quá hai tháng sẽ có một Thượng Cổ Bí Cảnh xuất hiện, đến lúc đó…” “Khoan đã!” Âm Tế Thiên lập tức ngắt lời y: “Tại sao ta chưa hề nghe qua chuyện này?”. Nếu thật có chuyện này, nhất định Bắc gia đã sớm lan truyền rộng rãi rồi! Hiên Viên Duật mỉm cười, lấy từ trong Nhẫn không gian ra một cái pháp bảo bát quái hình hoa sen màu đỏ, hai cực nam châm bên trên đó đang không ngừng xoay tròn: “Đây là Liên Hoa Bát Quái Nghi do ta tự chế, chuyên dùng để dò xét Bí cảnh. Năm đó, nhờ có nó nên ta và Minh sư đệ mới có cơ hội ra vào hơn mười cái Bí cảnh lớn nhỏ. Bằng không thì Minh sư đệ cũng sẽ không có nhiều linh thạch tuyệt phẩm để tranh giành Đồng mệnh chú phù lục với Ngục Tuyền lão tổ. Thậm chí còn dư thừa để mua những thứ khác.” Hôm qua vừa độ kiếp xong, liền nghe thấy các đệ tử trong môn phái bàn tán chuyện Bắc Minh cạnh tranh Đồng mệnh chú phù lục Ngục Tuyền lão tổ khiến Thuần Trần phái cũng bị liên lụy theo. Âm Tế Thiên: “…” Hóa ra hai người bọn họ có sở thích thám hiểm, lần trước thì tượng đá, giờ lại là Thượng Cổ Bí Cảnh. Hiên Viên Duật chỉ vào đồ án bát quái nằm hai bên trái phải trong đóa hoa sen: “Bình thường thì chúng nó chỉ là nụ hoa, nhưng đến khi xuất hiện Bí cảnh thì đóa hoa hé nở, lộ ra kim bát quái.” Hắn chỉ vào hai cái kim đang xoay tròn nói: “Chúng xoay càng nhanh, chứng tỏ Bí cảnh càng nguy hiểm. Nếu ta đoán không sai, đây có thể là một Đại Thượng Cổ Bí Cảnh. Nếu muốn đi vào đó, tu vi cũng phải trên mức Luyện Hư kỳ, thế nhưng Minh sư đệ mới chỉ tầng cao nhất của Kim Đan kỳ, nhất định Bắc gia sẽ không cho y mạo hiểm.” Âm Tế Thiên im lặng. Tầng cao nhất của Kim Đan kỳ và Luyện Hư kỳ cách nhau tới hai đại cảnh giới, khẳng định Bắc gia sẽ không để một người vừa là Luyện đan sư cấp mười, Tài phùng sư cấp mười lại còn kiêm thêm Đúc sư cấp mười như Bắc Minh đi vào Bí cảnh. Đừng nói là Bắc Minh, đến cả mình chắc cũng bị ngăn cản. Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên bay vèo qua vài bóng người, ngay sau đó liền truyền đến tiếng rống đầy giận dữ của Yêu quái lão tổ: “Hòa thượng thối, hôm nay bổn tọa tạm bỏ qua cho ngươi. Trở về nói cho con lừa ngốc Hư Không kia biết, nhất định bổn tọa sẽ thanh toán dứt điểm món nợ này!!!” Âm Tế Thiên yên lặng quay đầu, vô tội nhìn Hiên Viên Duật: “Yêu quái lão tổ nói chuyện với ta à?” Nghe giọng điệu của nàng, chắc bọn họ đã biết được việc Hư Không làm hôm qua. Hiên Viên Duật buồn cười nói: “Chắc là nói với ngươi đó. Ở đây chỉ có hai người, ta thì không phải hòa thượng rồi, ngoại trừ ngươi ra sẽ chẳng còn ai khác hơn”. “Thật may là bọn họ có việc gấp phải rời đi!” Âm Tế Thiên nhướng mày, hiếu kỳ hỏi: “Nhưng chuyện gì khiến họ hấp tấp đến vậy?” Hiên Viên Duật ngồi ghé trên thành cửa sổ: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là bọn họ vội vã đi xác nhận chuyện xuất hiện Ngự thú sư cấp mười!” Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ngự thú sư cấp mười!?” “Ừm! Chưởng môn của ta vừa nhận được viên yêu đan cấp mười mà Hoa gia trả lại, rõ ràng nó phát ra ánh sáng màu đỏ đen. Nếu không có gì bất ngờ thì chắc giờ này Hoa gia đã sớm lan truyền tin tức rồi.” Âm Tế Thiên thầm giật mình, chẳng nhẽ có liên quan đến buổi thí nghiệm ban nãy? Tuy nhiên hắn còn chưa kịp suy nghĩ liền nghe thấy tiếng gõ cửa, sau khi được sự đồng ý của bọn họ, tiểu nhị bưng khay bước vào. Âm Tế Thiên thì nhìn nước trà nhìn điểm tâm trong khay, còn Hiên Viên Duật thì đi sang đây ngồi xuống. Tiểu nhị đi đến trước bàn, liếc hai người trước mắt, sau đó nặng nề mà đặt cái khay xuống. “Cạch” một cái, Hiên Viên Duật và Âm Tế Thiên đều giật mình. “Thật sự xin lỗi, tiểu nhân lỡ tay khiến hai vị hoảng sợ. Mong khách quan đừng trách!” Tiểu nhị dùng giọng điệu vừa bình thản vừa máy móc nói, chẳng có chút thành ý gì trong đó. Âm Tế Thiên chẳng quá để ý, dù sao hắn uống trà xong cũng liền rời đi rồi. Nhưng Hiên Viên Duật lại nhăn mày kiếm, đang định trách cứ thì thấy tiểu nhị bê trà và điểm tâm lên bàn, sau đó rót một chén cho Âm Tế Thiên, đầy mặt nịnh nọt nói: “Khách quan cứ từ từ thưởng dụng! Nước trà mới lấy từ trong nồi ra cho nên xin cẩn thận kẻo bỏng miệng!” Âm Tế Thiên mỉm cười. Hiên Viên Duật thấy tiểu nhị đặt bình trà xuống bàn, không khỏi sửng sốt: “Ngươi không rót trà cho ta sao?” Sắc mặt tiểu nhị trầm xuống: “Ngươi có tay có chân, không tự rót được à!” Hiên Viên Duật ngớ người, sau đó nghi hoặc mà quan sát tiểu nhị, nghĩ thế nào cũng không ra mình đã đắc tội tên này lúc nào. Nhưng khi tiểu nhị nhìn qua Âm Tế Thiên, lập tức sắc mặt thay đổi thành tươi cười, chộp lấy đôi đũa Hiên Viên Duật đang định cầm, giúp Âm Tế Thiên gắp một miếng điểm tâm: “Khách quan, đây là điểm tâm được đặc chế từ linh quả. Ngài ăn nhiều một chút sẽ rất giúp ích cho cơ thể!” Tới lượt sắc mặt Hiên Viên Duật trầm xuống: “Ngươi lấy đũa của ta, vậy ta dùng cái gì?” Tiểu nhị cũng chẳng buồn nhìn y: “Thì dùng tay bốc!” Âm Tế Thiên cảm thấy tiểu nhị này đối với mình rất ân cần, trong lòng không khỏi đề phòng, lẳng lặng dùng khứu giác ngửi qua nước trà và điểm tâm, xác nhận không có mùi vị gì khác thường mới nhấc chén trà lên uống. Hiên Viên Duật giận dữ nói: “Gọi trưởng quầy của các ngươi lên đây!” “Chưởng quầy không tiếp khách, muốn tìm người tiếp khách thì cứ đến Lô đỉnh viện!” Hiên Viên Duật trợn mắt trừng tên tiểu nhị một cái, rồi đứng người dậy đi ra cửa. Âm Tế Thiên liếc thấy Hiên Viên Duật khuất bóng, mới lia đôi mắt sắc lẻm về phía tiểu nhị: “Ngươi là ai?” Hắn cảm thấy tên tiểu nhị này rất kỳ lạ! Tiểu nhị tà tà mỉm cười: “Không phải chúng ta đã gặp nhau rồi sao, cớ gì ngươi lại quên ta nhanh như vậy? Đừng nói là có người mới nên quên người cũ nha?” Lập tức Âm Tế Thiên biết tiểu nhị này là ai ngay, đáy mắt toát lên lạnh lẽo, hô: “Thôn Phách!” Đồng thời hắn đột nhiên vung tay lên, phong nhận theo đó mà bắn ra ngoài! Dường như Thôn Phách đã sớm đoán ra được động tác của hắn, ngay khi Âm Tế Thiên mới nhúc nhích thì y đã né sang một bên. “Ầm” một tiếng, phong nhận đánh thẳng vào vách tường. Âm Tế Thiên híp mắt nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy Thôn Phách đang đứng trên nóc nhà đối diện, cố tình khiêu khích mà ngoắc ngoắc mình. Trong nháy mắt, Âm Tế Thiên vụt biến mất, rồi chợt xuất hiện ngay bên cạnh Thôn Phách, lại đánh ra một phong nhận khác. Lúc này Thôn Phách bị đánh thành hai nửa, sau đó ‘bùm’ một cái hóa thành mảnh phù chú màu vàng. Sắc mặt Âm Tế Thiên đông lạnh, ánh mắt sắc bén đảo quanh bốn phía, bắt gặp Thôn Phách đang đứng cách đó hai mươi trượng ngoắc hắn. “Tịch Thiên!” Khi Hiên Viên Duật quay trở lại, trong phòng ngoại trừ vách tường bị đánh nát thì chẳng thấy bóng dáng Âm Tế Thiên đâu nữa. Lúc này, Âm Tế Thiên đang ráo riết đuổi theo thân ảnh của Thôn Phách, thế nhưng mỗi khi phong nhận của hắn đánh tới, thì Thôn Phách đều biến thành Cao cấp thế thân phù, mãi đến khi đuổi tới cửa lớn Bắc gia. Âm Tế Thiên nhìn hai chữ ‘Bắc phủ’, cố gắng nén tức giận xuống, mày nhướng lên. Vì sao Thôn Phách lại chạy tới Bắc gia? Âm Tế Thiên nhảy xuống nóc nhà, do dự đi về hướng cửa lớn, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh xem có thấy bóng dáng Thôn Phách hay không. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Chấp Pháp trưởng lão cùng các trưởng lão khác cưỡi pháp khí đáp xuống đất, đứng ở sân trống cách hắn không xa. Bách trưởng lão vội vàng hỏi: “Chấp Pháp trưởng lão, người có nghe được tin tức gì từ Bách Lý chân nhân không?” Các trưởng lão nghe thấy, cũng đồng loạt đi tới. Chấp Pháp trưởng lão vừa đi vừa nhỏ giọng kể: “Ta nghe nói người nọ ở giữa mày có một viên chu…” Ông vừa mới nói đã bắt gặp Âm Tế Thiên đứng cách đó không xa, tiếng nói đột nhiên khựng lại, giống như nhìn thấy cái gì đó khiến cho người ta sợ hãi, mắt trợn lên, khó tin nói: “Sa… chí!!!!!!!”