Đại sảnh chính của Bắc gia.
Đệ tử Lăng gia và đệ tử Bắc gia đứng thành hai bên, đều đồng loạt mắt to trừng mắt nhỏ về phía đối phương, không khí càng lúc càng căng thẳng, chỉ có nước chưa rút kiếm ra chém nhau mà thôi. Dần dần, thái dương đệ tử Bắc gia chảy mồ hôi không ngớt, giống như trên đầu bị cả một quả núi đè nặng, khuôn mặt của họ trông thật dữ tợn, đến cả đứng cũng phải cố hết sức.
Đệ tử Lăng gia thấy phía đối phương bị uy áp do tu sĩ cao giai của Lăng gia đè tới đứng không muốn nổi, không khỏi mỉm cười châm chọc. Đúng lúc này, hơn mười vị trưởng lão của Bắc gia chậm rãi đi vào đại sảnh chính, ngồi xuống vị trí chủ thượng. Không khí nháy mắt cũng theo đó thay đổi, đệ tử Bắc gia đều thở phào một hơi, hai chân bủn rủn nhưng vẫn cố gắng đứng vững.
Đệ tử Bắc gia thấy các trưởng lão nhà mình thì lập tức tươi cười mừng rỡ, tuy nhiên khi bắt gặp Âm Tế Thiên cũng theo phía sau, tức khắc nét cười nhạt đi rõ rệt. Nhờ các vị trưởng lão đến mới có thể vớt vát được chút mặt mũi, nhưng cớ gì Âm Tế Thiên cũng đi theo ra đây? Còn ngại Bắc gia bọn họ chưa đủ mất mặt chắc? Đã không có linh căn thì thôi, lại còn khiến Thiếu gia vì hắn mà đắc tội Ngự thú sư cấp chín. Quả đúng là tai họa của Bắc gia.
Đệ tử Bắc gia chỉ cần nghĩ tới việc Bắc Minh vì Âm Tế Thiên mà đắc tội Ngục Tuyền lão tổ, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi. Bọn họ phẫn hận trừng Âm Tế Thiên, nếu bây giờ có thể mở miệng chen ngang, bọn họ đã sớm cản hắn lại, không cho hắn ra khỏi Minh Thăng viện để tránh rước thêm xấu hổ?
Bắc Vũ Phong cùng một vài vị trưởng lão trông thấy bọn người Chấp Pháp trưởng lão ra đến, cũng nhè nhẹ thở phào một hơi. Uy áp của tu sĩ cao giai quả thật không dễ chịu chút nào, chỉ kém chút nữa đã khiến bọn họ bất tỉnh.
Chấp Pháp trưởng lão vừa nhìn thấy gia chủ Lăng gia lập tức tươi cười: “Ngọn gió nào đã thổi gia chủ Lăng gia đến đây vậy?”
Gia chủ Lăng gia Lăng Uy Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta nghe nói Bắc gia xuất hiện một Ngự thú sư cấp mười, vì tò mò nên mới tới đây.”
Chấp Pháp trưởng lão hỏi: “Sao gia chủ Lăng gia lại khẳng định Bắc gia xuất hiện một Ngự thú sư cấp mười? Chẳng nhẽ ngài không sợ kia chỉ là tin thất thiệt, khiến ngài đi một chuyến uổng công à?”
Tầm nhìn của Lăng Uy Dương đảo qua các trưởng lão một lượt rồi cuối cùng dừng lại ở trên người Âm Tế Thiên đang đứng dấu mình sau đám người, đôi mắt ông ta hơi nheo lại, cười đầy thâm ý nói: “Khả năng bói toán của Bách Lý chân nhân rất chuẩn xác, việc nhìn sai quẻ hầu như không có. Hôm nay ta đến Bắc gia, cũng cảm thấy chuyến đi này không tệ!” Ông ta không nhìn Âm Tế Thiên nữa mà quay sang Chấp Pháp trưởng lão: “Đúng rồi! Lúc đến Bắc gia, ta có đặc biệt mang theo một món lễ vật, ban nãy đã giao cho Vạn tổng quản của Thú Viên rồi!”
Các trưởng lão đồng loạt nhìn về phía Bắc Vạn Trọng đang đứng cạnh Bắc Vũ Phong. Bắc Vạn Trọng lập tức nói: “Là … Là một con yêu thú cấp mười!”
Mọi người không khỏi kinh ngạc. Không ngờ Lăng Uy Dương lại hào phóng như vậy, cho dù Lăng gia không có Ngự thú sư cấp mười đi chăng nữa thì cũng có thể giết con thú đó để lấy Yêu đan hoặc là dùng các bộ phận trên người nó để đấu giá, chắc chắn kiếm được ít nhất cũng mấy trăm viên linh thạch tuyệt phẩm. Thế mà cư nhiên đem nó đi tặng cho người khác, hơn nữa còn là gia tộc không đội trời chung với mình.
Chấp Pháp trưởng lão lấy lại * thần, cười nói: “Gia chủ Lăng gia thật là khẳng khái hào phóng, vừa đến đã tặng bọn ta một con Yêu thú cấp mười, thật không khỏi kinh ngạc!”
“Có thể tận mắt nhìn thấy Ngự thú sư cấp mười thì một con yêu thú nhỏ nhoi có đáng là gì!”
Nhóm trưởng lão Bắc gia nghe Lăng Uy Dương dùng từ ‘có đáng là gì’ để nói về một con Yêu thú cấp mười thì sắc mặt khẽ biến. Câu này chẳng khác gì vả mặt bọn họ nói bọn họ quê mùa dốt nát chưa được nhìn thấy Yêu thú cấp mười. Chấp Pháp trưởng lão vẫn mỉm cười, liếc thấy trên bàn của Lăng Uy Dương không có nước trà cũng không có trái cây, đáy mắt trầm xuống: “Bắc Hạ! Khách quý đến nhà, sao lại không biết bưng trà rót nước? Thật không biết phân biệt tôn ti trật tự!”
Bắc Hạ vội nói: “Tiểu nhân đi chuẩn bị ngay!”
Lăng Uy Dương cũng chẳng để ý tới chuyện Bắc gia có chuẩn bị trà bánh cho mình hay không, ánh mắt lại đảo qua Âm Tế Thiên một lần nữa, nói: “Chấp Pháp trưởng lão, chuyện trà nước xin thôi miễn! Bọn ta chỉ cần nhìn thấy Ngự thú sư cấp mười là sẽ đi ngay!”
Đệ tử Bắc gia đầy mặt nghi hoặc. Lăng Uy Dương cứ mở miệng là nhắc tới Ngự thú sư cấp mười, chẳng nhẽ Bắc gia thật sự có kẻ như vậy sao? Mà nếu có, cớ gì bọn họ là người Bắc gia mà không hay biết? Lúc này, Bắc Hạ mới vừa rời khỏi đại sảnh để chuẩn bị trà nước lại bỗng dưng quay ngược trở vào.
“Trưởng lão! Thuần Trần phái, Thiên Tiêu điện, Lạc Vân tông cùng với các vị chưởng môn của các đại môn phái đến bái phỏng. Còn có cả các vị tà tu lão tổ nữa. Bọn họ đều nói rằng muốn gặp mặt Ngự thú sư cấp mười!”
Trưởng lão Bắc gia nghe thấy thế đều giật mình, không ngờ chuyện này lại lan truyền nhanh đến như vậy. Chấp Pháp trưởng lão lạnh nhạt liếc sang Lăng Uy Dương, thầm nghĩ có lẽ chính ông ta đã phát tán tin tức Bắc gia có Ngự thú sư cấp mười, bằng không cớ gì ông ta vừa tới Bắc gia thì người của các môn phái khác cũng lần lượt nhau kéo đến đây? Còn có, chính bọn họ cũng chẳng dám khẳng định Âm Tế Thiên là Ngự thú sư cấp mười, tuy nhiên Lăng Uy Dương lại tự tin dẫn người tới Bắc gia đòi gặp mặt, thậm chí còn dùng Yêu thú cấp mười làm lễ vật tặng Bắc gia? Có thể thấy được, trong này chắc chắn có âm mưu gì đó.
“Để bọn họ vào!”
“Dạ!”
Hư Không nghe thấy năm vị tà tu lão tổ cũng tới liền lặng lẽ lủi vào trong đám đệ tử Bắc gia để tránh bọn họ phát hiện ra mình. Bắc Hạ rời đi không lâu thì đã dẫn vào hơn cả ngàn người. Người hầu của Đại sảnh chính bận đến túi bụi để chuẩn bị trà nước cho khách tới.
Các chưởng môn của các đại môn phái đều nói ngắn gọn, bày tỏ bọn họ muốn gặp mặt Ngự thú sư cấp mười.
“Này…” Chấp Pháp trưởng lão khó xử nhìn qua Bắc Vũ Hoành.
Tịch Thiên không chủ động đứng ra, lão lại không tiện chỉ vào Tịch Thiên mà nói hắn chính là Ngự thú sư cấp mười.
Bắc Vũ Hoành cũng lực bất tòng tâm. Tịch Thiên đã chịu theo chân bọn họ tới Đại sảnh chính rồi, còn về phần hắn có muốn đứng ra hay không thì tùy thuộc vào hắn cả. Nếu như hắn không muốn, ép buộc hắn chỉ tổ khiến hắn chán ghét, lỡ như hắn có chết cũng không thừa nhận mình là Ngự thú sư cấp mười, thế chẳng phải khiến Bắc gia trở thành trò cười sao?
Lăng Uy Dương thấy bọn họ mắt đi mày lại, mãi mà không đưa ra câu trả lời! Dần dần kiên nhẫn của Lăng Uy Dương cũng mất, thản nhiên mở miệng nói: “Đừng bảo là các trưởng lão Bắc gia cũng không biết Ngự thú sư cấp mười là ai đó chứ?”
Các đại chưởng môn, trưởng lão và năm vị tà tu lão tổ đều sửng sốt. Lập tức, Yêu quái lão tổ cả giận nói: “Không biết Ngự thú sư cấp mười là ai mà các ngươi dám thả ra tin tức nói người đó ở trong Bắc gia? Hiện giờ chúng ta tới Bắc gia thì các ngươi nói rằng không biết, có phải cố tình đùa bỡn chúng ta hay không?”
Lăng Uy Dương nói: “Yêu quái lão tổ, ngài đừng nóng giận. Người truyền tin ra chưa chắc đã là người Bắc gia! Hơn nữa Bắc gia không biết trong nhà có Ngự thú sư cấp mười âu cũng đúng lý hợp tình. Dù sao Bách Lý chân nhân đâu thể tùy tiện gặp ai cũng nói!”
Yêu quái lão tổ nhìn về phía Lăng Uy Dương: “Nghe ý tứ của gia chủ Lăng gia thì Bách Lý chân nhân có nói Ngự thú sư cấp mười là ai cho ngài biết?”
Lăng Uy Dương khoát tay áo: “Bách Lý chân nhân không miêu tả tỉ mỉ chuyện là như thế nào, chỉ bảo người này ở giữa mày có một viên chu sa chí. Sau đó ta lại nghe thấy tin Ngự thú sư cấp mười đó ở trong Bắc gia, liền bỏ hết chuyện trong nhà để tới đây!”
Nghe đến đó, đệ tử Bắc gia đều khó tin đổ dồn mắt về phía một người. Trừ bỏ cái tên phế vật ở Minh Thăng viện có nốt chu sa chí giữa mày thì còn ai vào đây. Các trưởng lão phe chi thứ cũng trừng lớn mắt, sao Ngự thú sư cấp mười có thể là Tịch Thiên được chứ? Thế nhưng nếu không đúng, vậy chuyện xảy ra ở Minh Thăng viện ban nãy, phải giải thích như thế nào?
Chẳng lẽ khiến Yêu thú thoát khỏi thú túi, khiến bọn nó chặt đứt liên hệ * thần rồi còn làm bọn họ không thể khế ước với yêu thú khác đều là năng lực của Ngự thú sư cấp mười? Bắc Tiềm cảm thấy lời Lăng Uy Dương vừa nói như tát một phát vào mặt gã. Trước đó gã vì lấy lòng Ngự thú sư cấp chín mà đi đắc tội với Ngự thú sư cấp mười? Trên đời này còn có ai ngu hơn gã không?
Âm Tế Thiên nghe vậy, không khỏi nhíu chặt mày. Bắc Minh che Âm Tế Thiên trong ngực, híp mắt nhìn chằm chằm Lăng Uy Dương. Dĩ nhiên, Huyền Ngọc trưởng lão đứng trong đám người Thuần Trần phái cũng khó có thể tin mà ngó thiếu niên ở trong ngực con trai mình.
Một nửa đại sảnh lập tức trở nên im phăng phắc. Người không biết chuyện thì đều liếc nhìn xung quanh, tìm xem xem trong đại sảnh có ai có chu sa chí giữa mày hay không.
Yêu quái lão tổ dường như nghĩ ta cái gì không dám tin mà kêu lên: “Đó không phải là bạn lữ của Minh thiếu gia sao? Chính là đệ tử Tịch Thiên của con lừa ngốc Hư Không ở Vạn Phật tự?”