Bắc Minh đăm đăm mà nhìn Âm Tế Thiên đang cười đến có chút đắc ý, mâu quang hơi hơi chợt lóe, sau đó, chẳng biết y nghĩ gì mà gật gật đầu.
Âm Tế Thiên chậm rãi thu hồi tươi cười, đối mặt với ánh mắt tràn đầy dung túng, có chút mất tự nhiên mà quay đầu sang hướng khác.
Nè nè!
Lão tử là nam nhân, ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn lão tử là có ý gì?
Trong lòng Âm Tế Thiên phi thường không được tự nhiên, hơn nữa, còn thấy có chút kì quái.
Bắc gia trong Tu Chân giới chính là gia tộc số một số hai, thân là thiếu gia trực hệ, nếu như muốn kết hôn sinh con, nhất định sẽ có đội ngũ xếp thành một hàng dài chờ hắn chọn lựa, huống chi bộ dạng hắn bất phàm, tu vi lại càng…
Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, mi tâm lại nhăn nhíu, tu vi của Bắc Minh hắn cũng không rõ ràng, trong trí nhớ, đã từng nghe qua Nam bộ Bắc gia Bắc Minh, tuy rằng không nhiều lắm nhưng chỉ một ít tin tức cũng làm người ta bàn tán say sưa.
Vào mười năm trước, Bắc Minh và Hiên Viên Duật – đệ tử Thuần Trần phái, đều được ngợi khen là tuyệt thế thiên tài, năm đó bọn họ còn chưa đầy hai mươi tuổi, tu vi cũng đạt tới đỉnh kỳ Kim Đan, mấy ngàn năm qua không người nào có thể so sánh kịp. Nhưng mà, không biết phát sinh cớ gì, hai tên thiên tài đột nhiên ít xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mười năm qua, chưa từng nghe thấy hai người này tấn chức cảnh giới. Dần dần, ánh mắt thế nhân đều chuyển đến trên người đệ tử Phật gia Tịch Thiên và đệ tử Quỷ Tu phái Thôn Phách.
Âm Tế Thiên chớp chớp mắt, chẳng lẽ kẻ được khen là thiên tài Bắc Minh kia không phải là người trước mặt? Ở Bắc gia còn có một người khác gọi là Bắc Minh?
Không quản thế nào, lấy thân phận và dung mạo của Bắc Minh, tuyệt đối không cần tìm nam nhân kết hôn. Đương nhiên, trong cái thế giới mà nam tu nhiều hơn nữ tu như thế này, nam tu sĩ cùng nam tu sĩ kết thành đạo lữ song tu cũng không phải là chuyện lạ lẫm gì, bất quá có ai từng nghe hòa thượng còn chưa hoàn tục có thể kết hôn chứ?
Quả thật làm cho toàn bộ giới tu chân cười đến rụng răng!
Lúc ấy thế nào tự đời các trưởng lão cùng tịch lễ có thể đồng ý việc hôn nhân này? Bọn họ không sợ vạn phật giới tu chân trở thành trò cười sao?
Âm Tế Thiên càng nghĩ, đáy lòng lại càng thêm nghi hoặc.
“Minh thiếu gia!”
Lúc này, một tiếng gọi đánh gãy suy nghĩ của Âm Tế Thiên, vừa nâng mắt, thì thấy hai bà mối lo lắng chạy tới: “Thật tốt quá! Rốt cục tìm được thiếu phu nhân!”
Âm Tế Thiên nghe được ba chữ Thiếu phu nhân, khóe miệng giật giật, định mở miệng sửa lời các nàng, nghĩ lại cảm thấy cái này không quan trọng, dù sao hắn cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi Bắc gia, bọn họ thích cái gì thì gọi cái đó, không cần tốn công đi sửa lời bọn họ.
Bà mối nhìn về phía Bắc Minh vội hỏi: “Minh thiếu gia, Hoành trưởng lão bọn họ đã ở đại sảnh chờ khá lâu rồi”
Lúc nói đến chữ “bọn họ”, ngữ khí không khỏi nhấn mạnh thêm vài phần. Bắc Minh liền có thể nghe ra ý tứ trong đó: “Bao nhiêu người?”
Bà mối không yên lòng liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên, vội vàng vươn lên ba ngón tay.
Bắc Minh nheo mắt, lộ ra tia không vui, lôi kéo Âm Tế Thiên đi đến hướng đại sảnh.
Âm Tế Thiên biết mình không thể chạy khỏi Bắc gia, đành nhẫn nhịn bị Bắc Minh kéo đi.
Lúc bọn hắn đi đến đại viện, Bắc Minh đột nhiên ngừng lại, nghiêm túc nhìn Âm Tế Thiên: “Đợi! Đừng sợ”
Âm Tế Thiên kì quái liếc y một cái.
Hắn vì sao phải sợ?
–