Phật Môn Ác Thê

Chương 197 - Dùng Sơ Trâm Để Đánh Dấu Chủ Quyền

Âm Tế Thiên không hề hay biết Bắc Minh đứng chỗ cửa sổ đại sảnh quan sát hai người bọn họ, hắn đang không ngừng mân mê những chiếc trâm mà Thanh Liên đưa tới. Thanh Liên nhìn đường nét hoa văn điêu khắc trên đó, ánh mắt hơi tối lại, hắn bưng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, cười nói: “Xem ra, Âm đạo hữu rất quan tâm tới Minh thiếu gia.”

Âm Tế Thiên bị người nói trúng tâm tư, không khỏi ngại ngùng, mặt có chút xấu hổ: “Khiến Thanh Liên đạo hữu chê cười rồi!”

Thanh Liên cười lắc đầu: “Không! Ta lại rất hâm mộ Minh thiếu gia. Y được Âm đạo hữu quan tâm để ý như vậy, quả thật có phúc khí!”

Âm Tế Thiên cười cười, hắn quen biết Thanh Liên cũng chẳng có bao lâu, không tiện nói quá nhiều về mình và Bắc Minh. Thanh Liên thấy Âm Tế Thiên đặt trâm trở vào hộp, hỏi: “Âm đạo hữu, chắc mấy chiếc trâm này không có chỗ nào chưa vừa ý nhỉ?”

“Đúng vậy!”

Thanh Liên đứng dậy nói: “Nếu thế thì ta cũng không tiện ở lại lâu hơn, còn rất nhiều việc ở Hoa gia đang chờ ta về xử lý. Ngày mai ta sẽ đem số còn lại tới, cả vòng ngọc và ngọc trụy nữa!”

“Vậy cảm ơn Thanh Liên đạo hữu!” Âm Tế Thiên cũng đứng dậy theo, sau đó nói với Bắc Thận: “Bắc Thận, thay ta tiễn Thanh Liên đạo hữu!”

“Dạ!” Bắc Thận tiến lên làm một động tác mời. Đợi Thanh Liên rời khỏi sân rồi, Âm Tế Thiên hí hửng ôm chiếc hộp màu đỏ chạy vào đại sảnh, hắn ngồi xuống bên cạnh Bắc Minh cười nói: “Ngươi đoán xem bên trong này là cái gì?”

Bắc Đẩu lặng lẽ thay Âm Tế Thiên lau mồ hôi lạnh.

Thiếu phu nhân! Ngài không thấy sắc mặt của thiếu gia hiện giờ rất khó coi sao? Sao còn dùng mấy cái trâm kia kích thích Thiếu gia?

Bắc Minh trầm mặc, lạnh lùng nói: “Là quản sự Hoa gia tặng cho ngươi?”

Âm Tế Thiên tức giận lườm y một cái: “Mắc mớ gì quản sự Hoa gia lại tặng đồ cho ta. Cái này do ta đặt làm mà!”

Sắc mặt Bắc Minh nháy mắt biến chuyển, y chợt nhớ lời hôm qua Âm Tế Thiên đã nói, không khỏi sửng sốt nhìn chiếc hộp màu đỏ, hỏi: “Đây là đồ vật mà ngươi nói muốn tặng cho ta?”

Âm Tế Thiên cao hứng gật đầu: “Đúng vậy!”

Bắc Đẩu trợn trắng mắt, chủ tử nhà gã uống một đám dấm chua uổng phí rồi! Bắc Minh giả bộ không biết trong hộp là cái gì, hỏi: “Trong đó có cái gì vậy?”

Âm Tế Thiên tủm tỉm cười nói: “Ngươi đoán đi!”

Bắc Minh muốn mau mau nhìn thấy mấy chiếc trâm kia nên nói thẳng: “Là trâm cài tóc!”

Âm Tế Thiên tức giận liếc y một cái: “Không thú vị gì cả! Sao ngươi đoán trúng phóc vậy!”

Bắc Minh chỉ cười không nói. Âm Tế Thiên mở nắp hộp. Đầu tiên là nhìn màu sắc bộ quần áo Bắc Minh đang mặc trên người, trừ vạt áo và ống tay áo màu đỏ, còn lại đều là màu trắng. Hắn cúi đầu nhìn đám trâm cài tóc trong hộp, sau đó lấy ra một chiếc sơ trâm màu trắng in hoa văn đỏ: “Hôm nay dùng cái này là hợp nhất!”

Bắc Minh nhìn chiếc sơ trâm có hình cánh quạt kia, trong mắt hiện lên ý cười, cẩn thận cầm lấy nó ngắm nghía, lập tức sắc mặt khẽ biến. Y chỉ vào dòng chữ được khảm trên đó, hỏi: “Cái này là cái gì?”

Âm Tế Thiên mở to đôi mắt vô tội, nói: “Là chữ! Chẳng nhẽ ngươi không biết chữ sao?”

“Vật của riêng Tịch Thiên!”

Bọn Bắc Đẩu đứng ở đằng sau dùng giọng nói không lớn không nhỏ thì thầm, lập tức cười lớn: “Chủ tử! Từ những chữ trên trâm kia, có thể thấy được Thiếu phu nhân rất để ý đến ngài!”

Bắc Minh nghe nói thế, sắc mặt cũng dịu hơn nhiều. Thế nhưng, phải mang mấy chiếc trâm này đi khắp nơi sao? Hắn nhìn chiếc hộp trong tay Âm Tế Thiên, hỏi: “Bên trong đó toàn là trâm cài tóc sao?”

“Đúng vậy! Màu gì kiểu gì cũng có, tất cả đều phù hợp với y bào của ngươi!”

Bắc Đẩu lại phụt cười ra tiếng! Chỉ mới nghĩ tới bộ dáng Chủ tử về sau phải mang những chiếc trâm này ra đường, gã đã không nhịn được cười. Khóe miệng Bắc Minh giật nhẹ một cái: “Tất cả số trâm trong đó đều giống vậy sao? Đều khắc dòng chữ như thế này?”

Âm Tế Thiên trừng Bắc Đẩu đang lén cười trộm, nói: “Đương nhiên là không phải!”

Bắc Minh nhẹ nhàng thở ra. Y quyết định về sau sẽ không bao giờ mặc bộ đồ này nữa, tránh cho phải mang chiếc sơ trâm kia. Âm Tế Thiên hưng phấn đứng lên, ngồi cùng một cái ghế với Bắc Minh, sau đó lấy từ trong hộp ra một chiếc trâm cũng có hình quạt, nhưng là sơ trâm màu trắng hoa văn đen: “Đây là cây trâm dùng khi ngươi mặc y bào của Bắc gia!”

Bắc Minh vừa nhìn, tức khắc cả người đều cứng lại. Bắc Đẩu lần thứ hai hảo tâm đọc lên giúp Bắc Minh: “Ta là nam nhân của Tịch Thiên!”

Bắc Minh vụt quay đầu, lạnh lùng liếc gã một cái. Bắc Đẩu vội vàng ngậm miệng. Bắc Minh tự an ủi mình, một năm cũng chẳng có mấy lần mặc y bào của Bắc gia!

(Ý ảnh, chỉ có ảnh mới được nói câu kia thôi)

“Còn cái kia!”

Âm Tế Thiên lại lấy ra một cái khác. Lần này là một chiếc trâm rất đặc biệt, không giống với hai cái trước chỉ có hình quạt, mà trên thân nó khảm đầy những lá trúc xanh. Bất quá ở giữa vẫn có khắc chữ, là màu vàng.

“Ta thích nhất cái này, tiếc một nỗi lá xanh xứng hoàng ngọc, cho nên chữ không được rõ lắm!”

Bắc Minh thầm nghĩ: Không rõ ràng mới tốt! Y nghiêm túc nhìn mấy chữ màu vàng: “Minh yêu Tịch Thiên nhất!” Y hơi ngẩn ra, sau đó cắn răng nói: “Quả thật không rõ lắm!”

Chết tiệt!

Cái phải thấy rõ thì lại không rõ, cái không cần thì lại hiện lên rõ ràng như thế! Bắc Minh nhìn chằm chằm chiếc trâm, trong lòng bất giác mềm nhũn. Y quyết định làm thêm vài bộ y bào màu xanh, mỗi ngày đổi một bộ, như vậy ngày nào cũng có thể dùng chiếc trâm này. Đáng tiếc là chữ trên trâm không rõ ràng lắm. Bắc Minh nhìn chiếc trâm khảm lá trúc, vừa yêu vừa tức.

Sau đó, Âm Tế Thiên lấy ra rất nhiều những chiếc trâm màu sắc kiểu dáng khác nhau, trên đó đều khắc mấy câu chữ bá đạo. Tất cả như nhằm tuyên cáo rằng: Bắc Minh là người của hắn!

Bắc Minh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đây là đánh dấu mà ngươi nói?”

Âm Tế Thiên gật đầu, cầm lấy chiếc trâm đỏ trắng, cẩn thận hỏi y: “Ngươi sẽ mang chứ?”

Bắc Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khẩn trương lại vừa có vẻ đáng thương kia, mấy lần muốn mở miệng hỏi y không mang được không. Thế nhưng, chỉ cần nhớ tới bộ dạng hí hửng của Âm Tế Thiên khi cầm đám trâm trên tay thì y lại không đành lòng làm hắn mất hứng, cuối cùng vẫn thốt ra: “Ta sẽ dùng!”

Bắc Đẩu nghe Bắc Minh trả lời như thế, tức khắc hiểu được chủ tử nhà mình thật rất yêu thương đạo lữ của y, bởi y thà để mình mất mặt cũng không muốn để cho đạo lữ mất hứng! Âm Tế Thiên vui vẻ nhảy dựng lên: “Ta biết là ngươi sẽ dùng mà!”

Hắn gỡ chiếc trâm trên đầu Bắc Minh xuống, sau đó tự tay cài chiếc trâm trắng đỏ trong tay vào. Cuối cùng còn ôm lấy cổ Bắc Minh, cúi đầu hôn cái bẹp lên mặt y. Bọn người hầu đứng trong đại sảnh thấy vậy cũng không nhịn được cười. Bắc Đẩu đánh giá Bắc Minh sau khi đã đổi trâm: “Rất tốt! Trâm và y bào rất hợp nhau, quả thật là đẹp hơn rất nhiều so với mang một cây trâm đơn giản!” Sau đó ở trong đầu thầm nói: “Nếu như không có mấy chữ kia, chắc sẽ đẹp hơn nhiều!”

Bất quá, nếu như không nhìn chằm chằm vào mấy chiếc trâm, cũng sẽ không phát hiện được dòng chữ khắc trên đó. Ngặt nỗi, chiếc trâm rất bắt mắt, không muốn chú ý cũng khó.

Bắc Minh nghiêm túc nhìn hơn mười chiếc trâm, ghi nhớ mấy chiếc có chữ không rõ ràng lắm, để chốc lát dặn người may mấy bộ y bào có màu giống vậy.

Lúc này, Bắc Sinh và Bắc Duy đi tới.

“Bắc Sinh, Bắc Duy kiến quá thiếu gia, kiến quá Thiếu phu nhân!”

Hai người ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Bắc Minh liền khựng người lại. Bắc Minh biết bọn họ đang nhìn chiếc trâm trên đầu mình, không vui mà nhíu nhíu mày: “Có chuyện gì?”

Bắc Duy vội nói: “Hôm nay là ngày thiếu phu nhân tiếp nhận vị trí tổng quản Thú Viên, cho nên bọn thuộc hạ mới đến nhắc Thiếu phu nhân một tiếng!”

“Xem này! Ta vội vàng chuyện trâm cài tóc nên quên hết cả luôn!”

Âm Tế Thiên vội vội vàng vàng uống vài hớp cháo rồi cùng bọn Bắc Sinh rời khỏi đại sảnh! Bắc Minh vừa thấy Âm Tế Thiên đi ra khỏi hậu viện, đã vội vàng đưa tay lên sờ chiếc trâm. Bắc Đẩu nhanh chóng nói: “Chủ tử vẫn cứ nên để đó đi. Nhỡ đâu thiếu phu nhân giống như hôm qua, đột nhiên quay lại, sau đó nhìn thấy chủ tử không cài trâm, ngài ấy nhất định sẽ rất buồn lòng!”

Động tác của Bắc Minh bỗng khựng lại. Nghĩ đến chuyện hôm trước trộm học chải đầu chỗ vú Liễu, Âm Tế Thiên vì bị Hiên Viên Duật gạt mà đột nhiên chạy trở về Bắc phủ, liền bắt gặp bộ dáng vụng về của y khi đó. Y thả tay xuống, trong lòng vừa thấy cao hứng lại vừa cảm thấy có chút bất đắc dĩ và đè nén. Đột nhiên muốn tìm người để phát tiết!

Trong mắt Bắc Minh vội lóe lên, quay đầu nhìn Bắc Đẩu: “Có phải Hiên Viên Duật cũng ở trong phủ với Huyền Ngọc trưởng lão?”

“Dạ! Nghe nói là sau khi biết tin Thiếu phu nhân là Ngự thú sư cấp mười thì Huyền Ngọc trưởng lão liền lôi kéo Hiên Viên công tử cùng với hai tên đệ tử vào phủ ở!”

Bắc Minh nhếch mép, đứng lên nói: “Đi! Chúng ta đi tìm Hiên Viên Duật!”

Bắc Minh muốn cho Hiên Viên Duật nhìn thật kĩ chiếc trâm mà Tịch Thiên đã đặt làm tặng y, muốn cho Hiên Viên Duật biết tim của Tịch Thiên hoàn toàn thuộc về y, thuận tiện khiến cho Hiên Viên Duật thôi mơ tưởng tới Tịch Thiên của y đi!

Bình Luận (0)
Comment