Phật Môn Ác Thê

Chương 207 - Chương 203

Âm Tế Thiên vào Bắc gia đã mấy tháng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát nơi này từ trên cao.

Diện tích Bắc gia vô cùng rộng lớn, chí ít cũng phải hơn một ngàn thước vuông, kết cấu * diệu phức tạp. Nội viện được bao phủ bởi vô số con hẻm nhỏ, tạo thành hình trận đồ bát quái. Còn bên ngoài là phòng ốc và viện tử.

Thêm vào đó, mỗi Đại viện đều có một tòa tháp cao nằm trong góc. Từ phía trên nhìn xuống sẽ phát hiện, khi liên kết chúng nó lại, liền hình thành một trận pháp bảo hộ cao cấp.

Âm Tế Thiên quan sát phủ đệ dưới chân, sợ hãi than: “Bắc gia không hổ là một trong Tứ đại gia tộc, cả tòa phủ đệ thoạt nhìn vô cùng tráng lệ, tràng đầy khí thế.”

Bắc Minh ôm lấy hắn, thâm ý nói: “Sao ngươi chỉ chú ý đến sự bao la hùng vĩ của Bắc phủ, mà không phát hiện ra người bên trong đó cũng rất nhiều.”

Người?

Âm Tế Thiên liền cúi đầu nhìn, ngoại trừ khách khứa và đệ tử của các môn phái lui tới. Còn có rất nhiều đệ tử Bắc gia tụ tập thành đội, ai ai cũng đầy mặt nghiêm túc, chẳng hề có không khí vui mừng, bộ dáng cứ như đang chuẩn bị ra trận đánh nhau vậy.

Hắn nhíu mài, quay lại nhìn Bắc Minh nói: “Chẳng lẽ….”

Đừng nói là bọn người Bắc Tiềm thừa dịp ngày vui, một mẻ bắt lấy Bắc gia?

Mâu quang Bắc Minh xẹt qua một tia lạnh lẽo, ôm Âm Tế Thiên vào trong ngực, nhẹ giọng: “Không sai!”

Khóe miệng Âm Tế Thiên hơi nhếch lên: “Nhất định hôm nay sẽ là một ngày vô cùng náo nhiệt cho xem.”

Nếu chỉ có phe chi thứ của Bắc gia tranh đoạt, chắc chắn bọn người Bắc Tiềm sẽ thất bại. Có lẽ chính hắn ta cũng hiểu rõ được điều này. Hiện, hắn ta dám nhân dịp Đại hôn mà cướp lấy Bắc gia, nhất định ngoài kế sách hoàn mỹ ra thì còn có sự trợ giúp của thế lực bên ngoài nữa.

Không cần biết thế nào, Âm Tế Thiên chỉ hy vọng Đại điển thành thân có thể tiến hành thuận lợi, hắn thật không muốn phải kết hôn thêm lần thứ ba đâu!

Đội ngũ đón dâu bay đến Quảng Trường Tế Tự. Xa xa, đã nhìn thấy một chiếc thảm đỏ, trải dài từ cửa chính xuyên qua quảng trường rộng lớn, đến tận Đại điện Tế Tự đầy hùng vĩ.

Lúc này, có người nhìn thấy hàng dài đội ngũ đón dâu đỏ rực cả bầu trời kia, hưng phấn thét lên: “Mọi người nhìn kìa! Bắc Minh thiếu gia đón bạn lữ của ngài ấy về.”

Tất cả đều dừng tán gẫu, ngẩng đầu lên không trung nhìn đội ngũ đón đâu từ từ đáp xuống Quảng Trường Tế Tự. Một lúc sau, đôi tân nhân thong thả xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Tu sĩ ngồi trên quảng trường hết người này nối tiếp người nọ đứng vụt lên, dường như sợ rằng họ chỉ chớp mắt một cái là không còn trông thấy đôi tân nhân kia vậy. Tất cả như ngừng thở, không chớp mắt mà nhìn Âm Tế Thiên và Bắc Minh nắm tay nhau bước trên chiếc thảm đỏ.

Âm Tế Thiên có cảm giác mình là tướng quân, đang đến đây để duyệt binh. Dưới ánh nhìn của hàng vạn con người, trong đó còn có những tu sĩ nhìn hắn với vẻ kính sợ, hắn sắp ảo tưởng mình là một vị Thần được người người cúng bái mất.

Hắn bình tĩnh đảo mắt nhìn quảng trường toàn là đầu người chen lẫn đầu người, không dằn lòng được, truyền âm hướng Bắc Minh hỏi: “Rốt cuộc ngươi phát bao nhiêu cái thiếp mời vậy?”

“Khoảng chừng mười vạn cái.”

Khóe mắt Âm Tế Thiên co rút: “…..”

Vậy là trên quảng trường có tới hơn mười vạn người?

Bắc Minh truyền âm hỏi: “Hồi hộp?”

Buồn cười! Hắn mà hồi hộp à?

Âm Tế Thiên tức giận ném cho Bắc Minh một cái liếc mắt: “Không hồi hộp. Ta chỉ cảm thấy hôn lễ này thật sự rất long trọng. Căn bản không như Đại điển thành thân, mà ngược lại tương đối giống cử hành nghi thức đăng cơ hoàng đế hơn. Chỉ kém một chỗ là tu sĩ hai bên chưa hô “Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” nữa thôi!”

Con ngươi đen láy của Bắc Minh hiện lên ý cười.

Khi bọn họ bước lên bục cao trước cửa Đại điện Tế Tự, mọi người mới phục hồi lại * thần.

“Thật là tổ tiên Bắc gia tích đức, không chỉ có Tài phùng sự, Luyện đan sư, Đúc sư cấp mười. Mà giờ còn cưới thêm một con dâu Ngự thú sư cấp mười trong truyền thuyết. Nếu không phải Bắc gia không có tu sĩ cảnh giới Đại Thừa tọa trấn, chỉ sợ toàn Tu Chân giới ai ai cũng như Thiên Lôi của Bắc gia, sai đâu đánh đó”.

“Thuần Trần phái cũng không kém. Bọn họ có Hiên Viên Duật vừa ngang tài vừa ngang sức với Minh thiếu gia đó thôi? Hơn nữa, Huyền Ngọc trưởng lão của Thuần Trần phái là mẫu thân của Bắc Minh thiếu gia, tức là mẹ chồng của Tịch Thiên tiểu sư phụ. Do vậy, Thuần Trần phái cũng có thể đồng hưởng tề phúc rồi.”

(Là được hưởng phước ké).

Có người nghe tới đó, chế giễu: “Đồng hưởng tề phúc? Bộ các ngươi không thấy trong Đại điển thành thân lần này, Bắc gia không có mời Huyền Ngọc trưởng lão nhập tọa hàng ghế trưởng bối sao?”.

Mọi người sửng sốt: “Chẳng phải Huyền Ngọc trưởng lão là mẫu thân của Bắc Minh Thiếu gia à? Đã thế còn là người của Thuần Trần phái, đúng ra phải được mời vào hàng ghế trưởng bối chứ.”

Người nọ cười lạnh: “Tuy nói như vậy, nhưng nếu các ngươi biết mười năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không nói như vậy.”

“Mười năm trước đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến chuyện hai tuyệt thế thiên tài đột nhiên biến mất hay không?”

“Cụ thể ra sao thì ta không rõ. Nhưng ta có nghe kể rằng, mười năm trước, Bắc Minh thiếu gia và Hiên Viên Duật của Thuần Trần phái cùng bị thương rất nặng. Tuy nhiên, tình trạng của Bắc Minh thiếu gia nghiêm trọng hơn, cơ hồ là hấp hối rồi. Vậy mà Huyền Ngọc trưởng lão lại lấy viên đan dược duy nhất ra cứu mạng Hiên Viên Duật, nguyên nhân là vì Bắc Minh thiếu gia cho dù có chữa khỏi thì sau này cũng không thể tiếp tục tu luyện nữa. Còn Hiên Viên Duật, chỉ cần năm sáu năm là đã có thể thăng cấp cảnh giới. Do đó, Huyền Ngọc trưởng lão không chút do dự, đem đan dược cho đồ đệ của mình. Các ngươi nói xem, trải qua chuyện như vậy, Minh thiếu gia còn nguyện ý kính trà hay sao?”

“Việc này ngươi nghe được từ đâu?”

“Từ một đệ tử Thuần Trần phái mà ta vô tình cứu được.”

Mọi người ai ai cũng cảm thấy tức giận bất bình!

“Mẫu thân như vậy, không có còn hơn.”

“Khó trách hôm nay ta không nhìn thấy Huyền Ngọc trưởng lão, chắc là nàng không có mặt mũi nào đến dự Đại lễ thành thân của con mình.”

Chưởng môn và các trưởng lão của Thuần Trần phái nghe mọi người bàn tán, sắc mặt đen đến không thể nào đen hơn, chỉ thiếu chút nữa là phất tay áo bỏ đi.

Lúc này, Âm Tế Thiên và Bắc Minh đang ở trong Đại điện Tế Tự bái tế tổ tiên Bắc gia, rồi mới đi ra ngoài cử hành nghi thức thành hôn.

Quá trình bái đường không tính là phức tạp, so với nhân gian cũng không khác nhau là mấy. Chỉ có điều lúc kính trà, số lượng trưởng bối hơi nhiều, xong xuôi cũng mất hết nửa canh giờ.

Khi người điều khiển chương trình thông báo buổi lễ kết thúc, đột nhiên yêu thú nằm trong túi thú của các tu sĩ hưng phấn rống to lên, nháy mắt cả khoảng không toàn là âm thanh kích động của bọn nó

Mọi người không khỏi sửng sờ.

Nhưng lắng nghe kỹ hơn thì mới phát hiện, không chỉ Quảng Trường Tế Tự, mà cả Bắc gia, thậm chí là toàn bộ Bắc hoàng thành, đang không ngừng vang lên tiếng yêu thú cao hứng gầm rú. Từng đợt từng đợt nối tiếp nhau, duy trì liên tục, tựa hồ như đang chúc mừng cho đôi tân nhân phía trên.

Có người líu lưỡi hỏi: “Khế…Khế ước thú bị sao vậy?”

Bọn họ chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, cứ như sắp sửa đến Thú Triều vậy.

“Từ tiếng rống của bọn nó cho thấy, bọn nó đang rất hưng phấn, cũng rất kích động … Tựa như … Tựa như là … Chúc.”

Có người nghi ngờ hỏi: “Không phải bọn nó chúc mừng Minh thiếu gia … Không, phải nói là bọn nó đang chúc mừng cho Ngự thú sư cấp mười chứ?”

Mọi người vừa nghe, đáy mắt toát lên vẻ khiếp sợ.

Ngoại trừ khả năng này, bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ ra lý do nào khác để giải thích vì sao khế ước thú vừa nghe người điều khiển chương trình hô kết thúc buổi lễ, lại đột nhiên gầm rú như vậy.

Các trưởng lão Bắc gia hai mặt nhìn nhau, sau đó quay sang hướng Âm Tế Thiên.

Sắc mặt Âm Tế Thiên đầy quái dị.

Bắc Minh thấy hắn có vẻ như biết lý do vì sao bọn yêu thú gầm rú, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Âm Tế Thiên có chút khó xử: “Chẳng biết có phải do ta nghe nhầm không nữa!”

Bắc Minh nhướng mày: “Ngươi nghe được cái gì?”

Hắn có chút khó tin mà trả lời: “Ta nghe được bọn nó đang chúc mừng cho chúng ta.”

Trừ bỏ bọn Hắc Lịch, Lôi Đình Hổ, Hỏa Hồ, Bạch Tư. Và lần đi ngang Vạn Yêu Sâm Lâm đến Nam bộ nghe thấy bọn yêu thú nói chuyện với nhau. Thì đây là lần đầu tiên hắn chân chân thật thật nghe được đám yêu thú nói chuyện với mình.

Bắc Minh có chút giật mình, sau đó cười nói: “Chỉ cần bọn nó không đến phá hư Đại điển thành thân của chúng ta là tốt rồi.”

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng yêu thú gầm rú mới dần dần tắt đi, Bắc Hoàng thành khôi phục lại vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu.

Bấy giờ, có người đứng ra hỏi Âm Tế Thiên: “Xin hỏi Minh thiếu phu nhân, ngài có biết vì sao khế ước thú lại đột nhiên gầm rú không ngừng chăng?”

Tức khắc mọi ánh mắt trên quảng trường đều tập trung vào người Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh, thấy y gật gật đầu.

Âm Tế Thiên nói: “Chỉ là đám khế ước thú đang chúc mừng cho bọn ta mà thôi.”

Lời vừa dứt, đã có người vặn lại: “Làm sao bọn ta biết lời này là thật hay giả, chỉ sợ Minh thiếu phu nhân đang tự nâng cao bản thân mà thôi.”

Lúc này, có nhiều người xem kịch vui mà chờ Âm Tế Thiên mất mặt như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment