Bắc Minh thấy mọi người không có ý kiến, cho nên chừa Bạch Tư và một con Yêu thú cấp tám ở ngoài, còn lại đều thu hết vào túi thú.
“Nơi này ngự khí phi hành sẽ rất nguy hiểm, dễ đụng phải cái *g chắn lôi hỏa phía trên kia, vì vậy cứ dùng Yêu thú thay cho đi bộ.”
Âm Tế Thiên nhân lúc Bắc Minh nói chuyện với mọi người, mắt khẽ liếc về hướng mà bọn hắn mới vừa đi qua lúc nãy, nhìn xem xem Huyền Ngọc trưởng lão có còn ở đó hay không.
Tuy nhiên, phía bên kia ngoại trừ cây cỏ và một vài dấu tích đánh nhau ra, thì ngay cả vết máu cũng không có chứ đừng nói là thi thể, đến bóng dáng của Thực Yêu cao cấp cũng chẳng thấy đâu.
Âm Tế Thiên có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ bọn họ vừa rời đi không lâu, Huyền Ngọc trưởng lão đã bị Thực Yêu cao cấp nuốt chửng vào trong bụng.
Âm Tế Thiên quan sát kỹ nơi mà Huyền Ngọc trưởng lão và Thực Yêu cao cấp đánh nhau, cẩn thận phân tích tình huống.
Đột nhiên, một cái long quyển phong xuất hiện, thu hút sự chú ý của hắn. Long quyển phong này khác hẳn so với mấy cái long quyển phong nhìn thấy thường ngày, nó không dựng thẳng đứng từ trên cao xuống dưới đất, mà lại trôi nổi lơ lửng trên không trung, tựa một con tằm khổng lồ đang lượn lờ chờ ăn dâu.
Ngoại trừ cây cỏ cắm rễ dưới đất thì bất cứ thứ gì chạm vào nó đều đột nhiên biến mất, giống như là bị nó nuốt lấy.
Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên ngẩn người nhìn đăm đăm về một hướng, bèn ôm hắn vào lòng, thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Âm Tế Thiên thu hồi tầm mắt: “Ta đang nghĩ, không biết chuyến đi này của chúng ta có bị uổng công hay không.”
Hắn đã từng muốn đi vào Thượng Cổ Bí Cảnh để tìm thảo dược tốt cho Bắc Minh. Thế nhưng từ sau khi biết thân thể của Bắc Minh suy yếu là do thiếu một hồn, hắn cũng không còn chấp nhất nữa. Hiện giờ, bọn họ phải đối mặt với vô số nguy hiểm không thể nào lường trước được, thật không biết lựa chọn ban đầu của hắn là đúng hay sai.
Bắc Minh ôm Âm Tế Thiên ngồi lên trên lưng của Yêu thú cấp tám, nhìn bốn phía xung quanh toàn là Thực Yêu cấp thấp, híp híp mắt nói: “Lúc ta bị cuốn vào trong Bí cảnh, ta liền có linh cảm mãnh liệt. Có lẽ chuyến đi này, cũng không quá tệ đâu.”
Âm Tế Thiên tức giận lườm y một cái: “Nói thừa. Trong Thượng Cổ Bí Cảnh nhiều thứ tốt như thế, cứ lấy bừa một món pháp bảo hay phù chú thì ra ngoài cũng chẳng uổng công rồi.”
Mắt Bắc Minh hiện lên ý cười. Y không cho rằng linh cảm kia chỉ đơn giản là nói về pháp bảo hay phù chú.
Âm Tế Thiên không thấy y đáp lời, liền quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Bắc Minh nhìn chằm chằm đằng trước, mắt sắc bén, giọng trầm xuống: “Ngươi có phát hiện ra rằng đám Thực Yêu không dám đến gần chúng ta hay không?”
Rõ ràng đám Thực Yêu đang sợ hãi, sợ hãi đến cả người run rẩy. Nếu không nhìn kỹ cứ tưởng là do gió thổi nên cành lá lay động, thế nhưng cẩn thận quan sát sẽ nhận ra, không phải do gió, tựa hồ có cái gì đó khiến chúng nó co quắp lại như thế.
Bắc Minh để ý thấy, chúng nó không dám tiến lên công kích hai người bọn họ, thậm chí muốn đánh người cũng phải chạy vòng qua, rồi mới công kích đám tu sĩ phía sau.
Lúc y đi tìm Tịch Thiên thì không có chuyện này, nói cách khác, thứ mà Thực Yêu sợ không phải là Bạch Tư – Yêu thú cấp mười.
Âm Tế Thiên cũng không giấu diếm Bắc Minh làm gì, liền nói ra suy nghĩ của mình: “Ta thấy hình như chúng nó không dám tới gần ta.”
Bắc Minh nhướng nhướng mày: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
“Lúc đi cùng với đám Thanh Liên, ta đã phát hiện ra chúng nó cố ý né tránh ta.”
Thực Yêu không giống với Yêu thú, Âm Tế Thiên không nhìn thấy biểu tình của Thực Yêu, chỉ có thể từ hành động của chúng nó mà cảm giác được, chúng nó không dám tới gần mình.
Bắc Minh hơi chút kinh ngạc: “Có chuyện như vậy sao!”
Y nghĩ nghĩ, nói: “Có khi nào có liên quan tới Thân phận ngự thú sư của ngươi hay không?”
Âm Tế Thiên nhíu mi, không chắc chắn lắm: “Cũng có lẽ là vậy! Chắc lực tương tác của Ngự thú sư ngoại trừ thuần phục Yêu thú, còn có thể ma hợp Thực Yêu?”
Nếu nguyên nhân Thực Yêu không dám tới gần hắn là do năng lực thuần phục Yêu thú, như vậy bọn họ không cần phải sợ đụng mặt Thực Yêu cao cấp nữa.
“Vạn năm trước, Thực Yêu đã từng là Khế ước Thực Yêu của các tu sĩ. Bất quá, so với Yêu thú thì Thực Yêu khó ma hợp hơn, bởi linh trí của chúng nó không cao như Yêu thú, khiến cho các Ngự thú sư luôn gặp phải thất bại trong việc thuần hóa chúng, dần dà tu sĩ và Ngự thú sư cũng buông tha việc bắt giữ Thực Yêu về Khế ước! Trừ việc này ra, Thực Yêu cấp thấp cùng với Thực Yêu cấp trung không thích hợp tồn tại ở Tu Chân Giới, trước khi chúng trở thành Thực Yêu cấp cao thì năng lực vô cùng thấp, rất dễ bị Yêu thú cắn nuốt hoặc là bị tu sĩ xem như tư liệu để luyện chế, cũng bởi vì vậy mà Thực Yêu ở Tu Chân Giới càng ngày càng ít, đến hiện tại thì rất khó để tìm được một gốc Thực Yêu!
Ánh mắt Âm Tế Thiên vụt sáng ngời: “Nói cách khác Ngự thú sư cũng có thể thuần phục được Thực Yêu?”
“Ừ.”
Âm Tế Thiên nghĩ tới gốc Thực Yêu cao cấp vừa đánh nhau với Huyền Ngọc trưởng lão ban nãy, hoàn toàn không giống với câu “không chịu nổi một kích” mà Bắc Minh nói: “Sau khi trở thành Thực Yêu cao cấp, chúng nó sẽ rất lợi hại phải không?”
“Đúng vậy! Năng lực tái sinh của chúng rất mạnh, chỉ cần nội đan không bị thương tổn, chúng sẽ không ngừng phát triển, sinh mệnh dường như vô hạn!”
Âm Tế Thiên nhìn đám Thực Yêu dù rất muốn nhưng lại không dám tới gần bọn họ, nói: “Để ta thử xem xem có thể đuổi chúng nó đi không!”
“Đuổi đi?”
Ánh mắt Bắc Minh chợt lóe.
Tiểu phu nhân của y nói muốn đuổi Thực Yêu đi, chứ không phải thuần phục chúng. Chuyện này không phải là chuyện mà Ngự thú sư có thể làm được.
Âm Tế Thiên chăm chú nhìn đám Thực Yêu trước mặt, thử sử dụng ý niệm để bọn chúng cút ra xa một chút. Chỉ trong nháy mắt, Thực Yêu xung quanh tức khắc chạy đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đám người Thanh Liên đồng loạt dừng động tác khua chém trên tay, kinh ngạc nhìn tiểu Thực Yêu đang xoay người chạy trốn.
Một vị nam tu khẩn trương hỏi: “Tại sao chúng nó lại đột nhiên bỏ chạy? Có phải có Thực Yêu cao cấp tới đây hay không? Cho nên, chúng mới hốt hoảng như vậy!”
Lời này vừa ra, mọi người mới chỉ vui mừng vì không cần phải khua chém Thực Yêu, nhất thời lại lo sợ nhìn quanh bốn phía, đề phòng Thực Yêu cao cấp đột nhiên vọt tới chỗ bọn họ!
Bắc Minh không quan tâm đến đám người đang bất an kia, cũng không quan tâm Thực Yêu có thực sự rời đi hay không, chỉ ôm chặt người trong ngực, thân thiết hỏi: “Ngươi đuổi đi một đám Thực Yêu như vậy, có gây ảnh hưởng đến thân thể hay không?”
Y không cần biết Tịch Thiên làm cách nào để đuổi một đám lớn Thực Yêu kia đi. Y chỉ lo Tịch Thiên làm như vậy sẽ khiến linh lực trong cơ thể suy kiệt, đấy là chuyện y không cho phép cũng không muốn nó xảy ra.
Âm Tế Thiên ngửa đầu về phía sau, nhìn đôi mắt xinh đẹp đầy quan tâm của Bắc Minh, khóe miệng cong cong, cười nói: “Ngươi yên tâm đi! Đuổi chúng nó đi, đơn giản cứ như hít thở vậy!”
Bắc Minh thấy sắc mặt của hắn vẫn hồng hào mới thoáng thả lỏng: “Ngươi nói xem, có phải ta đã cưới được một phu nhân rất lợi hại hay không?”
“Đến giờ ngươi mới biết à?” Âm Tế Thiên đưa tay nhéo nhéo hàm dưới của y, cười nói: “Ngươi phải biết ta bị rất dễ bị người dòm ngó, về sau ngươi nên nắm chặt ta trong tay, nếu không ta sẽ bị người ta cướp đi đó!”
Bắc Minh ôm chặt lấy Âm Tế Thiên, lạnh giọng nói: “Ai cũng không thể cướp ngươi khỏi tay ta!”
Âm Tế Thiên thấy ánh mắt Bắc Minh trở nên nghiêm túc, hắn không khỏi mỉm cười ấm áp.
Trong thời gian hai người nói chuyện phiếm, mấy tu sĩ phía sau lại cảm thấy vô cùng khốn khổ.
Từ lúc đám Thực Yêu trốn đi hết, tâm lý của bọn họ tức khắc trở nên căn thẳng, lo sợ đột nhiên nhảy ra một con Thực Yêu cao cấp. Chỉ cần gió thổi cỏ lay, bọn họ liền hốt hoảng, không dám thả lỏng dù chỉ một khắc
Cho đến khi màn đêm xuống, bọn họ lại gặp được hai nhóm tu sĩ, đội ngũ từ mười một người bỗng chốc thành một nhóm lớn hơn trăm người! Trong đó có một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, và ba tu sĩ Luyện Hư Kỳ.
Cả người bọn họ đều chật vật không chịu nổi, hơn nữa khi nói tới chuyện trong rừng thì sắc mặt ai nấy cũng đều khó coi.
“Không hổ là Thượng Cổ Bí Cảnh, so với trong tưởng tượng của ta còn hung hiểm hơn nhiều. Hiện giờ cũng không biết có thể an toàn rời khỏi đây hay không nữa!”
Mọi người nghe tu sĩ Độ Kiếp Kỳ kia nói, sắc mặt ai nấy đều trở nên trầm trọng, không khí bỗng dưng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ thấy mọi người không lên tiếng, lại nói: “Hiện tại đã vào đêm, chúng ta không nên tiếp tục tiến lên phía trước, mọi người nên ngồi tại chỗ đả tọa, để ngày mai còn có * thần ứng phó với Thực Yêu!”
Hắn cùng với ba tu sĩ Luyện Hư Kỳ đứng dậy bày trận pháp kết giới ở bốn phía xung quanh, cho mọi người có thể an tâm đả tọa điều tức!
Bắc Minh dắt Âm Tế Thiên đi tới một gốc đại thụ, lấy thảm trong Nhẫn không gian ra trải lên trên đất, nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi!”
Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Còn ngươi?”
“Ta phải đả tọa điều tức!”
“À!” Âm Tế Thiên nằm lên thảm, nhắm mắt lại!
Vào ban đêm, xung quanh hết sức yên tĩnh, chỉ khi gió lùa qua cánh rừng, mới phát ra tiếng xào xạc.
Nhóm tu sĩ an tĩnh ngồi đả tọa, thế nhưng cứ qua nửa canh giờ, sẽ có người tới đổi phiên gác đêm một lần!
Tại thời điểm đổi phiên gác đêm lần thứ ba, Bắc Minh bỗng dưng mở mắt ra, ngắm nhìn thiếu niên đang hô hấp đều đều bên cạnh mình, lặng yên không một tiếng động đứng dậy, đi về phía cánh rừng tối đen.
Nhưng y rời đi không lâu, thiếu niên đang nằm ngủ kia chậm rãi mở mắt.