Chấp Pháp trưởng lão cùng vài vị trưởng lão nghe thấy tiếng đánh nhau, vội bước nhanh tới trước cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài phòng, tu sĩ chính phái đang đấu đến ngươi chết ta sống. Ông không khỏi nhíu chặt mày: “Chúng ta chờ bọn họ chém giết gần xong, hãy đi ra! Tận lực tránh tham dự vào cuộc sát hại ấy!”
Cửa ải này, đối với những tu sĩ như bọn họ mà nói thật sự quá mức tàn nhẫn, không chỉ khiến cho tu sĩ có tu vi thấp cảm thấy vô vàn sợ hãi, mà cũng là khảo nghiệm cho tất cả mọi người!
Nếu bọn họ không gọt nhân số bớt đi một nửa thì sẽ bị nhốt trong này cả đời, chờ đợi trong một không gian nhỏ hẹp tối tăm không ánh sáng, vượt qua năm tháng đằng đẵng, ngày này qua ngày khác. Có lẽ, đến khi một nửa tu sĩ chết già đi, mới có cơ hội ra ngoài.
Bất quá, tuổi thọ của tu sĩ tuy không quá một ngàn năm, thế nhưng ít nhất cũng mấy trăm năm. Liệu những ai có thể chịu đựng được mấy trăm năm?
Bởi thế, bọn họ muốn rời khỏi đây, thì một nửa nhân số phải bị tiêu diệt. Mà nếu đưa ra quyết định như vậy, chỉ sợ cuộc đời sau này của bọn họ không khỏi bị lương tâm dằn vặt khiển trách!
Các vị trưởng lão nhìn đám tu sĩ tựa như kẻ điên ngoài kia, không khỏi thở dài một hơi!
Bọn họ không thể ngăn cản cuộc tranh đấu sinh tử này, mà cũng không ngăn cản được. Hơn nữa, nếu xảy ra tình huống bất đắc dĩ, bọn họ còn phải rút đao gia nhập!
“Trưởng lão! Hình như gian phòng có cái gì đó không đúng!” Một đệ tử Luyện Hư Kỳ chỉ vào vách tường, nôn nóng nói.
Mọi người nhìn theo hướng đệ tử Luyện Hư Kỳ kia chỉ. Vách tường của gian phòng một hồi thì bất chợt trở nên trong suốt, có thể thấy rõ mọi cảnh vật bên ngoài. Một hồi lại quay trở về hình dáng ban đầu, cứng rắn có thể chạm vào được. Thoạt nhìn, thập phần quỷ dị!
Chấp Pháp trưởng lão nhăn chặt mày: “Gian phòng này, hình như sắp biến mất!”
Bắc Thần hỏi: “Chẳng lẽ mấy ngày nay, chúng ta vẫn luôn ở trong gian phòng được tạo nên từ huyễn cảnh?”
Một vị trưởng lão khẽ rên ra tiếng, nói: “Đừng nói đây là Huyễn cảnh chân thực được ghi ở trong sách cổ?”
“Huyễn cảnh chân thực?” Âm Tế Thiên nhìn Bắc Vũ Hoành đầy nghi vấn!
Bắc Vũ Hoành giải thích đơn giản: “Huyễn cảnh chân thực chẳng những để con người nhìn thấy, mà còn có thể để con người chạm vào được. Nó là một tồn tại chân thật, không hề giống như huyễn cảnh bình thường, chỉ có thể mê hoặc tâm trí!”
Âm Tế Thiên tự động tưởng tượng, Bắc Vũ Hoành nói Huyễn cảnh chân thực, sao cứ y như Thần tiên trên TV. Vung nhẹ ống tay áo lên, là có thể tạo nên một căn nhà lớn trên một bãi đất trống, mà con người vẫn vào ở được!
Chấp Pháp trưởng lão nghiêm túc nhìn bốn phía: “Mọi người cảnh giác, gian phòng sắp biến mất!”
Bạch Tư đang ngồi đả tọa trong góc, nghe thế liền nhanh chóng chạy đến bên giường. Trước khi cái giường biến mất, dùng đuôi cuốn lấy Bắc Minh lên trên lưng.
Bắc Vũ Hoành rút một thanh kiếm trong Nhẫn không gian ra, phân phó: “Tịch Thiên, ngươi cũng ngồi lên lưng của Bạch Tư đi!”
Một cửa này, tu sĩ có tu vi thấp sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ còn lại!
Không tới một chén trà nhỏ, gian phòng trên lầu hai dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Theo sau đó, trận pháp đã bố trí cũng bốc hơi vô tung vô ảnh, mà tu sĩ trốn ở bên trong, bỗng chốc bại lộ trước mặt đám tu sĩ đang đánh nhau.
Mọi người ngẩn ra, nhanh chóng rút kiếm bắt đầu chém giết.
Lập tức, cả lầu hai đều là tiếng leng keng vang dội của kiếm, cùng với pháp thuật bay múa đầy trời, dẫn đến toàn bộ hiện trường hết sức hỗn loạn!
Không quá nửa canh giờ, tu sĩ tu vi thấp, từng người từng người ngã xuống đất. Khi Nguyên Thần bay ra khỏi thân thể, liền bị quỷ tu hút vào trong pháp bảo!
Lúc này toàn bộ lầu hai, người nhàn nhã nhất đó chính là Âm Tế Thiên. Không chỉ được người Bắc gia bảo hộ trong trận pháp, mà còn có Yêu thú cấp mười trấn thủ. Quả thực, không có ai động nổi hắn!
Hắn bình tĩnh ngồi trên lưng Bạch Tư, đưa mắt nhìn qua phía tà tu bên kia!
Nơi đó cũng một mảnh hỗn chiến. Bất quá, rất nhanh Âm Tế Thiên đã tìm thấy Thôn Phách, y đang giao thủ với sáu tên tà tu khác.
Trong lúc Thôn Phách đánh nhau, y vẫn không ngừng chú ý đến từng hành vi cử chỉ của Âm Tế Thiên. Cho nên, Âm Tế Thiên vừa nhìn qua, đôi mắt lạnh dưới lớp mặt nạ cũng khẽ lóe lên ý cười.
Âm Tế Thiên dùng * thần lực truyền âm cho y nói: “Chú tâm một chút!”
“Đừng lo lắng! Bọn họ sẽ không thương tổn ta!” Thôn Phách trấn an.
Âm Tế Thiên chuyển mắt nhìn sáu tên tà tu đang đánh nhau với Thôn Phách, cảnh giới quả thực không cao bằng Thôn Phách. Bất quá, có vẻ bọn họ không dùng hết toàn lực, tựa hồ cứ như đang đùa giỡn qua lại.
Còn có, dùng phép thuật đều là phép thuật cấp thấp, căn bản không thể gây thương tổn cho Thôn Phách được.
Cái quái gì vậy?
Âm Tế Thiên không khỏi nghi hoặc!
Hắn chuyển mắt nhìn những tà tu khác!
Phát hiện ra rằng, tuy bọn họ hùng hùng hổ hổ như dùng hết toàn lực, lại còn không thiếu tà tu ngã xuống đất. Thế nhưng, hắn vẫn có cảm giác động tác đánh nhau của bọn họ vô cùng giả, đặc biệt là khi bị đả thương, tiếng kêu cứ như là cố ý hô to lên. Còn nữa, thời khắc tử vong, hoàn toàn không có vẻ chẳng cam lòng như bên tu sĩ chính phái, hoặc là sẽ giãy dụa một lát, mới chết hẳn.
Bởi, tà tu bọn họ chết là chết, lập tức nhắm hai mắt lại, quả thực giống như đang ngủ.
Âm Tế Thiên nhướng mày, thời điểm sắp nghĩ ra đáp án, Thôn Phách đột nhiên truyền âm, nói: “Ngươi nói với cha một tiếng, hiện tại chính là thời cơ tốt để đối phó với Lăng gia!”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ngươi muốn Bắc gia nhân lúc này giải quyết triệt để Lăng gia?”
“Ừm! Thừa dịp Lăng Uy Dương không có ở đây, vừa lúc trừ bỏ tu sĩ cao giai của Lăng gia. Hơn nữa, với tình huống hiện tại cũng không sợ miệng lưỡi của người khác!”
“Đã biết!”
Âm Tế Thiên chờ tu sĩ đẳng cấp thấp cùng với tu sĩ không môn phái chết gần hết, mới lên tiếng nói: “Ta cảm thấy, lúc này là thời cơ tốt nhất để đối phó Lăng gia!”
Người Bắc gia đang đối phó với tu sĩ chung quanh, nghe được Âm Tế Thiên nói, thân thể hơi hơi cứng đờ. Ngay sau đó, hai mắt lóe lên tia hưng phấn!
Nay Bắc gia có Yêu thú cấp mười, mà Gia chủ Lăng gia lại không có ở đây, quả thật là cơ hội tốt để đối phó Lăng gia. Bọn họ có thể thừa dịp này, làm suy yếu đi thế lực của Lăng gia. Nếu không, đợi Gia chủ Lăng gia xuất quan, lại sẽ trăm phương nghìn kế tìm người Bắc gia gây phiền toái!
Chấp Pháp trưởng lão nghĩ tới những đệ tử Bắc gia bị người Lăng gia giết chết, nhất thời đỏ rực cả hốc mắt, liếc sang phía đám người Lăng gia, trên mặt không khỏi toát lên vẻ lãnh khốc: “Đợi một lát nữa, chúng ta trực tiếp đánh qua, giết bọn hắn không kịp trở tay!”
Những người khác gật đầu đồng ý!
Giải quyết xong đám người bên cạnh, Chấp Pháp trưởng lão cùng các vị trưởng lão khác lập tức đánh lén về phía Lăng gia. Bọn họ đồng loạt tung ra vô số những loại phép thuật cường đại!
Đang đối phó với những kẻ xung quanh, người Lăng gia đột nhiên bị tập kích, khá nhiều đệ tử có tu vi tương đối thấp bị giết chết!
Các trưởng lão Lăng gia đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại liền thấy người Bắc gia đang đánh về phía này với tốc độ cực nhanh, lại một lần nữa hung hăng giáng cho bọn họ một đòn nghiêm trọng.
Vài trưởng lão trong đó bị đánh văng ra ngoài, Đồng trưởng lão dẫn đầu Lăng gia thấy thế, lập tức gầm lên: “Bắc gia, các ngươi thật hèn hạ!”
Chấp Pháp trưởng lão cười lạnh nói: “Nếu bàn về hèn hạ, Bắc gia bọn ta thật không bằng Lăng gia các người! Ngày đó thừa dịp Đại hôn của Bắc Minh, các người đánh cướp Bắc gia bọn ta, khiến rất nhiều đệ tử Bắc gia phải chết oan chết uổng! Bây giờ, chẳng qua bọn ta chỉ tuân thủ quy định của cửa ải này, gọt bớt nhân số. Mà các ngươi, trùng hợp là mục tiêu cần xóa bỏ của bọn ta!”
“Ngươi…”
Đồng trưởng lão vừa mới nói được một chữ, đột nhiên có một đạo bóng đen từ trên đỉnh đầu chụp xuống, trực tiếp đạp hắn dưới lòng bàn chân. Đồng trưởng lão kêu thảm một tiếng.
Người của Lăng gia cả kinh, đang muốn công kích kẻ nọ. Nhưng khi nhìn thấy bóng đen đạp lên lưng Đồng trưởng lão lại là Yêu thú cấp mười, liền vội vàng lui về phía sau một bước!
“Nhìn đi! Đây chính là kết cục của việc thích nói lời vô nghĩa!”
Thanh âm không nặng không nhẹ được phát ra từ trên lưng Yêu thú cấp mười, mang theo đôi phần lười biếng.
Người của Lăng gia ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi, dùng ánh mắt xem người chết mà chằm chằm vào bọn họ!
Khóe miệng Chấp Pháp trưởng lão giật nhẹ một cái, ông cảm thấy câu này của Tịch Thiên cứ như là nói cho ông nghe!
Một vị trưởng lão khác của Lăng gia âm thầm liếc nhìn Âm Tế Thiên, sau đó lại nhìn Đồng trưởng lão phía dưới. Rồi đột nhiên vung pháp bảo, tấn công về phía Bạch Tư!
Bạch Tư tức khắc nhảy qua bên trái, tránh thoát công kích của vị trưởng lão kia!
Người Lăng gia nhân cơ hội cứu Đồng trưởng lão ra!
Cùng lúc đó, người của Bắc gia cũng đồng loạt xông lên, xáp lá cà với người của Lăng gia. Bạch Tư không tiến vào, mà chỉ phóng ra uy áp với bên đối thủ, khiến cho phe Lăng gia nguyên bản nắm chắc phần thắng, nay lại liên tiếp bại lui.
Mắt thấy sắp diệt trừ được phe Lăng gia, cánh cổng phía lối ra đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt.
Mọi người nghe thấy thế, dần đần ngừng cuộc chiến!
Vạn Vân Thiên vội la lên: “Tất cả dừng tay! Tất cả dừng tay, không cần đánh nữa! Cánh cổng phía lối ra đã mở!”
Tu sĩ còn sống, đều tươi cười mừng rỡ.
Nhưng người Bắc gia lại vừa vui vừa hận. Vui thì không cần nói, hận là, sao cánh cổng không đợi bọn họ giải quyết hết đám người Lăng gia, rồi hãy mở!
Bất quá, mọi người cao hứng chỉ được nửa nén hương. Bởi vì, tuy rằng cửa đã mở, nhưng khe nhỏ hé ra đó, chỉ đủ nhét một ngón tay vào …
Người Bắc gia vừa thấy còn chưa ra ngoài được, liền quay đầu, nhìn những kẻ còn sống bên phe Lăng gia, khóe miệng chầm chậm nhếch lên nụ cười khát máu, tựa hồ muốn nói: Các ngươi trốn không thoát!