Phụng Âm khiếm tốn nói: “Chẳng qua là một điện chủ nho nhỏ thôi, so với thân phận đế vương của Lân thì có là gì.”
Hạ Hầu Lân cười cười, cũng không có ý định hỏi thêm về thân phận của y nữa.
Kế đó, Hạ Hầu Lân lôi cả Hiên Viên Duật và Bắc Minh vào cuộc trò chuyện với Phụng Âm, nhưng chẳng hề đoái hoài gì tới Âm Tế Thiên. Bất quá, như thế lại đúng ý Âm Tế Thiên. Hắn cũng không rõ lắm mấy vấn đề mà Phụng Âm, Hiên Viên Duật và Bắc Minh bàn luận kia, cho nên hắn không biết nên chen vào thế nào, bởi vậy chỉ ngồi im nghe bọn họ nói là tốt nhất.
Và nhờ đó, hắn mới biết Phụng Âm thường xuyên nhìn trộm Bắc Minh, hơn nữa không chỉ liếc sơ qua mà còn dừng lại rất lâu. Tình huống như thế, không khỏi khiến hắn đề cao lòng cảnh giác. Bất quá, ánh mắt của Phụng Âm không giống với ánh mắt của Hạ Hầu Lân, có lẽ Phụng Âm chỉ tò mò về Bắc Minh thôi chứ không phải thích y.
Bắc Minh cũng phát hiện ra Hạ Hầu Lân cố tình bỏ mặc Âm Tế Thiên, vì thế trong lòng có phần không được thoải mái lắm. May mà Âm Tế Thiên có vẻ chẳng để bụng, vậy nên cơn giận của Bắc Minh mới im im phần nào. Y không muốn Âm Tế Thiên ngồi một mình nhàm chán, bởi thế thỉnh thoảng lại vươn tay bóc tiên quả cho hắn ăn.
Chỉ một hành động nhỏ thôi, cũng đủ khiến Hạ Hầu Lân tức muốn chết.
Hiên Viên Duật vừa trò chuyện cùng Phụng Âm vừa quan sát Bắc Minh và Âm Tế Thiên. Y đột nhiên nghiệm ra, ý tứ trong câu mà Tịch Thiên đã nói với y hôm Đại Hôn của hắn với Bắc Minh. Ngoại trừ tặng hắn một thanh kiếm, y chưa từng làm bất cứ thứ gì cho Tịch Thiên. Ngay cả chuyện đơn giản như bóc hoa quả, cũng không. Khó trách Tịch Thiên nói hắn sẽ chẳng chọn mình. Hiên Viên Duật thầm ngẫm nghĩ.
Phụng Âm không ngờ kiến thức của người Tu Chân cũng rộng lớn đến vậy, có thể đối đáp lưu loát với một Quỷ Tiên sống mấy ngàn năm như y.
Lúc y thấy Hiên Viên Duật vẫn không ngừng nhìn về phía Bắc Minh và Âm Tế Thiên, y mới chú ý tới mối quan hệ giữa bốn người. Chỉ qua nửa nén nhang, y đã nhìn ra được Hạ Hầu Lân thích Bắc Minh, Hiên Viên Duật thích Tịch Thiên. Thế nhưng, hình như hai người Tịch Thiên và Bắc Minh là một đôi đạo lữ, bởi cử chỉ giữa họ rất thân mật.
Đúng lúc này, Hạ Hầu Lân ngáp một cái. Phụng Âm nhướng mày:
“Hiện đã muộn rồi, mọi người cũng nên về nghỉ ngơi. Rồi vài ngày nữa, ta sẽ dẫn mọi người đi thăm thú một vài địa danh của Minh Ngục.”
Âm Tế Thiên yên lặng đảo tròng mắt nhìn bầu trời đen thăm thẳm ngoài đại sảnh. Hắn rất muốn hỏi Phụng Âm, y nhìn như thế nào mà biết được giờ đã không còn sớm. Phụng Âm nhìn Lệ quản sự:
“Lệ Nghiêm, lấy đan dược trừ âm khí ra đây!”
Lệ quản sự nhanh tay lấy từ trong Nhẫn không gian ra một cái chai, đặt lên bàn, giải thích:
“Các vị công tử, đây là thuốc để tiêu trừ âm khí, tránh cho các vị công tử dính phải quỷ khí của Minh Ngục.”
“Quỷ khí?” Hạ Hầu Lân ngẩn ra.
“Đúng thế! Nếu người thường ở Minh Ngục quá lâu sẽ biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Hơn nữa, còn sợ gặp ánh sáng. Nếu tu sĩ chính phái của Tu Chân giới, sẽ dễ biến thành quỷ tu. Cho nên…”
Lệ quản sự nhìn ba người Bắc Minh: “Phiền các vị công tử không nên tu luyện ở đây.”
Hạ Hầu Lân kinh ngạc kêu: “Hậu quả nghiêm trọng như thế sao?”
Hiên Viên Duật cảm tạ Phụng Âm một tiếng, rồi đổ đan dược ra đưa cho ba người kia. Sau khi ăn đan dược xong, bốn người liền rời khỏi đại sảnh. Lúc này, vẻ ôn hòa trong mắt Phụng Âm dần tán đi, thay vào đó là tia âm lệ:
“Lệ Nghiêm, ngươi có cảm nhận được khí tức của tên Bắc tiểu tử kia có chút kỳ lạ không?”
Lệ quản sự sửng sốt: “Không ạ!”
Phụng Âm nhíu mày: “Cũng có lẽ là do tu vi của ngươi chưa đủ.”
Lệ quản sự há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt đầy âm khí của chủ tử nhà mình, đành ngậm miệng lại. Ông có hơi buồn bực. Dù sao ông cũng là Quỷ Tiên, nhất định tu vi sẽ cao hơn cái tên họ Bắc kia, cớ gì chủ tử lại nói tu vi của ông chưa đủ? Phụng Âm cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:
“Chiêu đãi bọn họ cho tốt vào. Bọn họ cần gì, cứ thõa mãn bọn họ. Và nếu họ muốn giúp đỡ, cũng phải dàn xếp ổn thỏa!”
Lệ quản sự thật không ngờ chủ tử nhà mình lại đối xử với tên người phàm và ba người Tu Chân kia tốt như vậy.
“Đại nhân, sao ngài tốt với họ quá vậy?”
Phụng Âm liếc ông nói: “Ngươi thì biết cái gì!”
Bốn người trở lại hậu viện thì tự động mạnh ai về phòng người nấy. Vừa vào cửa, Âm Tế Thiên liền đẩy Bắc Minh ngã xuống giường, kế đó cầm chăn ụp lên mặt y:
“Ta thực muốn quấn kín cái mặt của ngươi, để ngươi khỏi phải đi xung quanh trêu này ghẹo nọ.”
Bắc Minh kéo chăn ra, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhéo mũi hắn: “Ta trêu ghẹo ai bao giờ?”
Âm Tế Thiên hừ lạnh: “Bộ ngươi không biết Phụng Âm kia cứ nhìn ngươi hoài sao?”
Bắc Minh cười đáp: “Ta có thấy, thế nhưng ta dám đảm bảo là y không hề thích ta.” Y nghĩ nghĩ, rồi nói: “Có lẽ là y cảm thấy ta giống với một ai đó, cho nên mới nhìn nhiều như vậy.”
“Ai biết được! Dù thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng phải cẩn thận một chút thì hơn. Đúng rồi, viên đan dược vừa rồi, không có xảo trá gì trong đó chứ?”
Âm Tế Thiên chẳng cho rằng Phụng Âm nhìn Bắc Minh là vì cảm thấy y giống với một ai đó.
Thứ nhất, dung mạo của Bắc Minh tuấn tú đến như vậy, có mấy ai có thể sánh bằng. Thứ hai, cho dù thực sự có người giống với y, thế Phụng Âm phải nhớ ra người đó là ai ngay chứ, dù sao ngoại hình của Bắc Minh cũng rất xuất chúng, sao mà quên cho được.
Bắc Minh tươi cười đầy trìu mến: “Bây giờ ngươi mới hỏi chuyện này, có phải đã muộn quá rồi không?”
Âm Tế Thiên móc viên đan dược trong góc miệng ra: “Ta đâu có dám ăn thật.”
Mà hắn tin, Hiên Viên Duật và Bắc Minh cũng không ăn ngay, phải xác nhận chắc chắn rằng đan dược không có vấn đề mới thôi.
Bắc Minh đẩy viên thuốc vào lại trong miệng hắn:
“Không sao cả.”
Âm Tế Thiên nuốt đan dược, tò mò hỏi: “Điện chủ Điện Tám mươi tám là cái gì? Chức đấy là cao hay thấp?”
Bắc Minh nheo mắt: “Ừm… nếu là Phàm giới thì tương đương với quan Nhị phẩm.”
Âm Tế Thiên rất ngạc nhiên: “Lớn vậy sao? Vậy sao lại là gọi Điện chủ Điện Tám mươi tám?”
“Minh Ngục có tổng cộng chín mươi chín tầng, mỗi một tầng sẽ có một Điện chủ quản lý. Như vậy, Minh Ngục có tổng cộng chín mươi chín Điện chủ. Mỗi một Điện chủ sẽ quản lý mỗi một việc khác nhau. Nghe nói, tầng thứ chín mươi chín là Minh Vương Điện.”
Âm Tế Thiên xì một cái: “Thật không biết Hạ Hầu Lân mò thế nào mà lại mò đúng một vị quan to!”
Bắc Minh phì cười: “Thế sao ngươi không nói là Phụng Âm mò đúng một Đế vương?”
Nghe thế, Âm Tế Thiên tức giận cãi: “Ngươi lại đi bênh vực Hạ Hầu Lân!!”
Bắc Minh nhìn vẻ mặt ghen tuông của hắn, không nhịn được mà kéo đầu hắn xuống, hôn lên đôi môi nho nhỏ kia. Lúc hai mảnh da thịt định dán lại, bên ngoài cửa sổ liền vang lên một tiếng át xì. Hai người dừng động tác, liếc nhau, sau đó vội vàng ngồi dậy, phát hiện một con Tiên Yêu thú đang nhảy từ cửa sổ vào.
Tiên Yêu thú thấy hai người ngồi trên giường kia nhìn mình trừng trừng, không khỏi run lên vì sợ hãi. Đến nỗi chân bất giác mà lùi về sau mấy bước. Bất quá, như nghĩ đến chuyện gì, liền vội vàng đóng lại cửa sổ, quỳ ở trước mặt bọn họ, rồi khua tay múa chân như người câm vậy. Bắc Minh dùng linh lực tạo thành một cái kết giới cách âm, hỏi Âm Tế Thiên:
“Nó nói cái gì đấy?”
Âm Tế Thiên nhìn con Tiên Yêu thú vẫn không ngừng khua khua tay múa chân. Lắc đầu:
“Ta cũng không hiểu là nó đang nói cái gì nữa.”
Tiên Yêu thú trước mắt không dùng truyền âm, cũng không dùng thú ngữ, tựa hồ là bị câm. Tiên Yêu thú nghe hắn nói vậy, tức khắc trở nên kích động. Nó cũng không biết làm cách nào để có thể biểu đạt được suy nghĩ trong lòng mình cho Âm Tế Thiên hiểu.
Bắc Minh nheo mắt, lành lạnh hỏi:“Có biết viết không?”
Động tác của Tiên Yêu thú liền khựng lại, mắt sáng lên, gật đầu như giã tỏi. Âm Tế Thiên nói:
“Vậy qua đây! Viết những gì ngươi muốn nói ra.”
Tiên Yêu thú được cho phép, liền nhanh chóng đi đến trước mặt Âm Tế Thiên, viết lèo lèo xuống đất:
“Ta bị Quỷ Tiên phong ấn linh lực, cho nên không truyền âm cho ngài được. Hơn nữa, trên cổ còn bị khóa lại, bởi vậy không thể nói chuyện ra tiếng.”
Bắc Minh đi lên, ngồi xổm xuống, quan sát chiếc vòng khóa thú ở cổ của nó, sau đó lắc đầu:
“Đây là pháp bảo tiên phẩm, ta chỉ là một tu sĩ bình thường, có lẽ không cởi ra được”
Sắc mặt của Tiên Yêu thú tối lại, viết lên đất: “Không dám làm phiền đại nhân!”
Âm Tế Thiên phảng phất như không để ý tới những chữ mà nó viết, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng khóa thú kia, sau đó thử sử dụng * thần lực, dò xét đi vào.