Phật Môn Ác Thê

Chương 277 - Đây Mà Là Ăn Mừng Cái Gì?

Phi hành hơn nửa tháng, Âm Tế Thiên và Bắc Minh đi khắp Đông, Tây, Nam Minh Ngục. Tuy nhiên, Tham Hồn Linh lại chưa từng có bất luận phản ứng gì, bọn họ cũng không nhận được truyền âm của Hiên Viên Duật. Có thể thấy, bên Hiên Viên Duật chẳng khả quan cho lắm.

Đối với kết quả này, đêm trước khi xuất hành Âm Tế Thiên đã có dự cảm rồi, cho nên đáy lòng cũng không thất vọng quá nhiều.

Bất quá, hắn vô cùng lo lắng, bởi vì hắn biết thân thể của Bắc Minh càng ngày càng suy yếu!

Nửa tháng qua, mỗi sáu canh giờ là Thôn Phách buột phải từ trong cơ thể Bắc Minh đi ra, hút hồn phách của tu sĩ. Nguyên bản mỗi ngày chỉ hút một người, bây giờ đã thành mỗi ngày hút ba người. Làm vậy, thân thể Bắc Minh mới có thể giống như người thường mà đi lại trò chuyện.

“Chúng ta trở về đi!” Bắc Minh đột nhiên nói.

Âm Tế Thiên hỏi: “Kế tiếp, ngươi muốn làm gì?”

Bắc Minh híp híp mắt: “Du đãng bên ngoài đều là cô hồn dã quỷ, còn hồn phách sẽ bị đưa đến Minh Điện, chờ Điện chủ an bài. Bởi thế, kế tiếp đành phải phiền Phụng Âm đại nhân hỗ trợ!”

Nếu tìm trong Chín mươi chín tầng Minh Điện vẫn thấy được hồn phách của y, như vậy rất có thể nó đã bị tan biến khỏi Lục giới rồi.

Âm Tế Thiên nhìn thấy đáy mắt của y trầm trầm u ám, kiên định an ủi: “Nhất định chúng ta sẽ tìm được một hồn kia của ngươi!”

Cho dù phải lật tung Chín mươi chín tầng Minh Điện, hắn cũng phải tìm cho ra nó.

Trong mắt Bắc Minh ùa lên ý cười: “Ừm! Sẽ tìm được! Đợi khi tìm được một hồn kia, chúng ta phải ăn mừng thật lớn!”

Âm Tế Thiên đầy mặt tò mò nhìn y: “Muốn ăn mừng như thế nào?”

Bắc Minh ý vị sâu xa cười: “Một tháng không xuống giường!”

“Đây mà là ăn mừng cái gì?”

Âm Tế Thiên tức giận trợn trắng mắt, hắn chưa từng thấy ai định ăn mừng bằng cách nằm trên giường một tháng cả!

Bắc Minh nhìn hắn, cười mà không nói!

Âm Tế Thiên ngơ ngác ngó Bắc Minh, chớp chớp đôi mắt. Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu ra hàm ý của y. Không khỏi há hốc mồm, nói tục: “Ta phắc! Ngươi muốn * tẫn nhân vong à?” Bắc Minh bật cười. Y rất thích nhìn bộ dáng Âm Tế Thiên lúc hắn tức giận, nhờ đó khuôn mặt nhỏ nhắn * xảo mới nhiều thêm vài phần sống động.

Tiếng cười trầm thấp dễ nghe kia khiến Âm Tế Thiên mất tự chủ mà thất thần.

Hắn vụt nhào vào lòng Bắc Minh, cong cong đôi môi đỏ mọng: “Quyết định rồi! Nếu tìm được nó, chúng ta liền một tháng không xuống giường, coi như ăn mừng!”

Bắc Minh cười đáp: “Được!”

Vì muốn nhanh chóng tìm được một hồn kia của Bắc Minh, Âm Tế Thiên sử dụng thuật thuấn di, chỉ phút chốc, cả hai đã trở về bên ngoài cửa thành.

Lần đầu Bắc Minh được Âm Tế Thiên ôm theo mà sử dụng thuấn di, cho nên đối với tốc độ đột ngột như vậy, y thầm cảm thấy kinh thán không thôi!

Hai người trở lại viện tử trong phủ của Phụng Âm, liền bắt gặp Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân đang ngồi ở đại sảnh trò chuyện.

Hạ Hầu Lân trông thấy hai người bọn họ tiến vào, ánh mắt sáng ngời, mạnh đứng dậy nói: “Minh hiền đệ trở lại!”

Âm Tế Thiên liếc nhìn vẻ mặt vui sướng của Hạ Hầu Lân, quay sang hỏi Hiên Viên Duật: “Ngươi trở về khi nào?Có tìm thấy nó không?”

Hiên Viên Duật lắc đầu: “Ta về hồi hai hôm trước! Mãi mà vẫn không nhận được truyền âm của các ngươi, ta nghĩ các ngươi cũng không tìm thấy, đúng chứ?”

“Ừm!” Âm Tế Thiên ngồi vào bên cạnh y.

Hiên Viên Duật rót cho hai người bọn họ một chén tiên trà: “Việc này ta đã nói với Phụng Âm đại nhân rồi! Y cũng nguyện ý trợ giúp chúng ta, cho nên ta giao Tham Hồn Linh cho y, tin chắc hôm nay sẽ có tin tức.”

Đáy mắt Âm Tế Thiên và Bắc Minh toát lên vẻ kinh ngạc!

Bọn họ còn tưởng, phải mất mấy ngày nữa, mới có thể thuyết phục được Phụng Âm đại nhân hỗ trợ. Nhưng không ngờ, vừa trở về đã có thể ngồi chờ tin tức của Phụng Âm đại nhân.

Hiên Viên Duật cười nói: “Cũng phiền Hạ Hầu huynh, nếu không, Phụng Âm đại nhân sẽ không sảng khoái đáp ứng giúp chúng ta nhanh như vậy!”

Âm Tế Thiên nhìn về phía Hạ Hầu Lân: “Vậy thật phải cảm ơn Hạ Hầu huynh!”

Hắn đột nhiên cảm thấy, thực may mắn khi Hạ Hầu Lân thích Bắc Minh. Nếu không, sự tình sẽ chẳng tiến triển thuận lợi thế này!

Bắc Minh cũng nhẹ cảm ơn Hạ Hầu Lân một tiếng!

Hạ Hầu Lân mỉm cười tiếp nhận. Sau đó, hỏi tình huống hơn mười ngày qua của bọn họ.

Hiên Viên Duật nhớ lại khoảng thời gian này, cười khẽ nói: “Lấy năng lực của ta, căn bản không có cách nào lưu lại bên ngoài thành quá lâu. Cô hồn dã quỷ có tu vi cao hơn chúng ta đầy ra đó. Nhưng cũng may, nếu ta cấp tốc phi hành, sẽ không bị bọn nó chú ý tới! Bằng không, bọn nó lao vào đoạt xá ta mất!”

Bắc Minh nói: “Chúng ta cũng như thế!”

Trong quá trình tìm kiếm, bọn họ có thể bay nhanh cỡ nào liền bay nhanh cỡ đó. Tận lực phi hành trên không, tránh bọn cô hồn dã quỷ đang du dãng trên mặt đất.

Hạ Hầu Lân kinh ngạc hỏi: “Bọn nó lợi hại đến thế à?”

“Đương nhiên! Đa số cô hồn dã quỷ bên ngoài thành đều đã du dãng hơn một ngàn năm, do đó tu vi cao hơn nhiều so với đám tu sĩ chỉ mới luyện mấy chục năm như bọn ta.”

Hiên Viên Duật đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói: “Đúng rồi! Phụng Âm đại nhân bảo, y là Điện chủ Điện tám mươi tám, cho nên quyền lực sẽ không bằng Điện chủ Điện Tám mươi chín trở lên. Bởi thế, y chỉ có thể tìm giùm từ Điện tám mươi tám trở xuống!”

Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Trong Chín mươi chính tầng Âm Điện, có thể tìm kiếm hồn phách ở Tám mươi tám tầng, đã rất không tồi!”

Âm Tế Thiên nghe bọn họ nói. Đột nhiên, một luồng dự cảm mãnh liệt lại lần nữa nảy lên trong lòng.

Lần trước, hắn dự cảm bọn họ tìm không thấy một hồn kia. Lúc này đây, đồng dạng dự cảm được Phụng Âm cũng không tìm được một hồn kia của Bắc Minh.

Rốt cuộc loại dự cảm đột nhiên xuất hiện này là cái gì?

Âm Tế Thiên nhíu chặt mày!

Trước kia, chưa từng có loại dự cảm mãnh liệt đến như vậy. Bây giờ lại liên tiếp xuất hiện, chẳng lẽ là năng lực mới của hắn?

Âm Tế Thiên đưa tay xoa xoa Thái Dương!

Bắc Minh chú ý tới động tác của hắn: “Tịch Thiên, sao vậy?”

Hiên Viên Duật nhìn Âm Tế Thiên: “Chắc là do nửa tháng này không có nghỉ ngơi tốt?”

Âm Tế Thiên đang muốn nói mình không sao, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười ôn hòa: “Bắc Minh đạo hữu và Tịch Thiên đạo hữu đã trở lại rồi à!”

“Phụng Âm đại nhân!” Bắc Minh, Âm Tế Thiên và Hiên Viên Duật nhanh chóng đứng lên.

Phụng Âm vội vàng xua tay ý bảo bọn họ ngồi xuống: “Các ngươi là bằng hữu của Lân, không cần phải khách khí với ta!”

Ba người ngồi xuống!

Lệ quản sự đi phía sau Phụng Âm, nhanh chóng kéo ghế dựa đến cho Phụng Âm, để y ngồi xuống.

Phụng Âm thu nụ cười lại, lấy ra Tham Hồn Linh mà Hiên Viên Duật đã đưa, để lên bàn: “Thật xin lỗi, trong Tám mươi tám tầng Âm Điện, cũng không có hồn phách mà các ngươi muốn tìm!”

Lông mày Âm Tế Thiên nhíu chặt!

Quả nhiên, không tìm được một hồn kia của Bắc Minh!

Dự cảm của hắn lại linh nghiệm!

Hạ Hầu Lân nhìn về phía Bắc Minh.

Bắc Minh nhíu chặt mày.

Hiên Viên Duật nhỏ giọng nói: “Không có sao?”

“Ừm! Ta đã sai người cầm Tham Hồn Linh của các ngươi đi khắp Tám mươi tám tầng Âm Điện, nhưng Tham Hồn Linh không hề có bất luận phản ứng gì!”

Hiên Viên Duật chuyển mắt sang Bắc Minh!

Bắc Minh ngó Phụng Âm, đôi môi giật giật, cuối cùng, cái gì cũng không nói.

Hạ Hầu Lân đau lòng nhìn Bắc Minh, hỏi Phụng Âm: “Phụng Âm, có thể tìm ở Tầng tám mươi chín trở lên không?”

Phụng Âm nói: “Tầng tám mươi chín đến Tầng chín mươi chín, tổng cộng có mười Điện chủ. Quyền lực của mỗi một điện chủ, người trên còn mạnh hơn so với người dưới, nhất là điện chủ của Tầng chín mươi trở lên. Nếu muốn tìm hồn phách trong Điện của bọn họ, nói dễ hơn làm. Cho dù thật sự ở trong Điện của bọn họ, thì chưa chắc bọn họ sẽ giao nó cho chúng ta. Huống chi Điện chủ Tầng chín mươi trở lên, còn phân chia phe phái. Thân là Đế vương như ngươi, hẳn là biết giữa các phe phái tranh đấu gay gắt cỡ nào.”

Đây là lý do mà Bắc Minh không làm phiền Phụng Âm tìm kiếm từ Tầng tám mươi chín trở lên!

Hạ Hầu Lân hiểu rõ việc Phụng Âm nói, nhìn Bắc Minh hỏi: “Minh hiền đệ, ngươi có còn tiếp tục đi tìm sao?”

Bắc Minh trầm mặc không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, làm sao để trộm ẩn vào trong Tầng tám mươi chín.

Hiên Viên Duật liếc liếc Bắc Minh, quen biết đã nhiều năm, đương nhiên y có thể đoán được tâm tư lúc này của Bắc Minh!

Hạ Hầu Lân thở dài: “Nếu ở Phàm giới thì tốt rồi! Đừng nói Tầng tám mươi chín hay Chín mươi tám, mà ngay cảTtầng chín mười chín, trẫm cũng sẽ cho các ngươi tìm một lần!”

Phụng Âm bật cười!

Âm Tế Thiên nghe Hạ Hầu Lân nói, trong đầu đột nhiên hiện lên một người nam tử lãnh tà vô song.

Hắn đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy, cứ luôn nhìn thấy một ít hình ảnh chưa từng thấy qua.

Lúc này đây, Hiên Viên Duật chú ý tới Âm Tế Thiên khác thường còn sớm hơn so với Bắc Minh: “Tịch Thiên, có phải ngươi không thoải mái không?”

Ba người còn lại đều nhìn về phía Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên lắc lắc đầu, tên nam tử lãnh tà vô song kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn mãi không chịu đi. Khuôn mặt của hắn ta giống hệt như khuôn mặt của Phụng Âm khi trang điểm. Bất quá, càng thêm cao quý hơn so với Phụng Âm. Thậm chí có loại cảm giác cao không thể với tới, chẳng ai tiếp cận được.

Bắc Minh sốt ruột bắt lấy tay Âm Tế Thiên, bắt mạch cho hắn. Tuy nhiên, khí tức của hắn rất vững vàng, rõ ràng là không có việc gì.

Âm Tế Thiên nhìn về phía Phụng Âm hỏi: “Phụng Âm đại nhân, ngươi có từng thấy qua một người hay mặc quần áo hoa lệ, khoác lông nhung màu tím bên ngoài. Ngũ quan hắn ta cực kỳ tuấn mỹ, cùng đôi mắt hoa đào câu nhân, viền mắt cũng được vẽ bằng màu tím, giữa mày có một ấn ký màu tím, đôi môi mỏng bạc, thoạt nhìn không thích cười. Là một nam tử thập phần lãnh tà!”

Bắc Minh, Hiên Viên Duật, Hạ Hầu Lân nghi hoặc nhìn hắn, sao đột nhiên hỏi một người như vậy!

Thế nhưng, Phụng Âm lại đầy mặt kinh ngạc!

Bình Luận (0)
Comment