Chỉ chốc lát sau, Phụng Âm dẫn theo Hạ Hầu Lân từ trong phủ đi ra. Nháy mắt khi hai người kia nhìn thấy Âm Tế Thiên, liền khựng lại. Nhưng rất nhanh đã che giấu vẻ thất thố và đổi thành nét tươi cười. Hạ Hầu Lân nói:
“Tịch Thiên, thật may là ngươi không sao cả.”
Hắn ta đã nghĩ lần này Tịch Thiên chết chắc rồi. Vậy mà mới bị bắt có bảy ngày đã được thả ra, thậm chí toàn thân trên dưới chẳng chút thương tổn. Đúng là người tính không bằng trời tính. Ai mà ngờ được bọn Bắc Minh lại yêu cầu Minh Vương thả người cơ chứ. Âm Tế Thiên cũng mỉm cười đầy giả tạo, đáp:
“Thật ngại quá, đã để các ngươi lo lắng.”
Phụng Âm nhìn về phía Bắc Minh: “Minh đạo hữu đã tìm được thứ ngươi cần chưa?”
“Được rồi.” Bắc Minh híp mắt cười: “Tất cả đều nhờ vào Phụng Âm đại nhân hỗ trợ.”
Phụng Âm nhìn Bắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười, lòng bỗng có chút chột dạ, một dự cảm xấu bất giác dâng lên. Hình như, Bắc Minh biết bọn họ có dính líu tới vụ việc của Tịch Thiên. Y giả lả:
“Cũng chẳng phải việc gì lớn, tìm được nó cũng toàn dựa vào sự cố gắng của ngươi và Duật đạo hữu thôi.”
Ám Vô lên tiếng nói: “Cho các ngươi thời gian một nén nhang, cần nói gì thì mau nói đi!”
Phụng Âm ngẩn người: “Ám Vô đại nhân. Sao không để nhóm Minh đạo hữu ở lâu thêm mấy ngày rồi hẵng đi.”
“Đây là lệnh của Minh Vương đại nhân. Ta chỉ làm theo lệnh mà thôi.”
Phụng Âm nghe thế, cũng không dám hỏi thêm, xoay người nói với Hạ Hầu Lân: “Lân, về sau ta sẽ không thể xuống Nhân giới thường xuyên được nữa.”
Trước đây là vì y muốn trả nợ ơn tình. Bây giờ ơn tình đã trả xong rồi, không nhất thiết năm nào cũng phải xuống dưới ấy. Hạ Hầu Lân có chút tiếc nuối:
“Vậy nếu ngươi rảnh, nhớ đến tìm ta đấy. Đừng quên mất người bạn này.”
Phụng Âm cười nói: “Đương nhiên!” Sau đó y khẽ liếc về phía Bắc Minh, rồi nhỏ giọng nói: “Ngươi phải thật cẩn thận!”
Ý của y là muốn nhắc nhở Hạ Hầu Lân, trên đường trở về nhớ đề phòng Bắc Minh hơn một chút, đáng tiếc Hạ Hầu Lân chẳng hiểu được ý tốt của y. Phụng Âm nghĩ, dù sao Hạ Hầu Lân cũng có mây tím hộ thể, chắc một tu sĩ Tu Chân giới không thể làm gì được hắn ta, cho nên cũng không truyền âm nhắc nhở Hạ Hầu Lân thêm. Y lấy mấy bình thuốc cường thân kiện thể ra đưa cho Hạ Hầu Lân, dặn dò vài câu rồi mới để bọn họ theo chân Ám Vô rời đi. Lệ quản sự thấy đám người đã khuất bóng nhưng Phụng Âm vẫn mãi dõi theo, bèn khẽ nhắc nhở:
“Đại nhân, bọn họ đã đi rồi.”
Phụng Âm thở dài nói: “Lệ Nghiêm, ta có một dự cảm rất xấu!”
“Là dự cảm gì?”
“Ta cảm thấy, đây sẽ là lần cuối cùng ta nhìn thấy Lân.”
Lệ quản sự cười nói: “Phụng Âm đại nhân, ngài chỉ là không nỡ rời xa Hạ Hầu công tử mà thôi. Khi chia tay ai cũng sẽ có cảm giác như vậy cả.”
“Không. Không phải là vì chia tay.” Phụng Âm nhăn mày: “Thôi! Lân tự có số mạng của hắn. Chúng ta hồi phủ đi.”
—
Ám Vô đưa bọn họ tới cửa Minh Ngục, xóa tên bọn họ khỏi quyển sổ ghi chép, rồi mới xoay người nói.
[Nếu quên, xin xem lại chương 267]
“Tịch Thiên, ta chỉ có thể đưa các ngươi tới đây được thôi.” Ám Vô nói: “Chờ Minh Ngục thái bình hơn, ta sẽ lại hoan nghênh các ngươi tới chơi.”
Âm Tế Thiên cười đáp: “Ta chờ.”
“Ngươi…” Ám Vô định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi: “Bảo trọng!”
Gã vung một tấm bùa màu vàng lên trên bãi đất trống, gió to nổi lên, nháy mắt nơi ấy liền xuất hiện một thông đạo đen ngòm.
“Tịch Thiên, ta nhớ ngươi đã từng nói, ngươi ở tại Bắc gia trong Bắc Hoàng Thành phía Nam Bộ. Giờ chỉ cần ngươi bước vào đó, tức khắc sẽ về tới Bắc gia ngay”
“Cảm ơn.”
Âm Tế Thiên nắm lấy tay Bắc Minh, cùng với Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân bước vào trong thông đạo. Ám Vô nhìn cửa thông đạo dần dần biến mất, nhỏ giọng hỏi:
“Thật có thể gặp lại ư?”
Dựa vào tình cảm sâu sắc mà Tịch Thiên dành cho Bắc Minh, chắc chắn hắn sẽ lấy một hồn kia ra trả lại y. Nếu đúng là như vậy, gã còn có thể gặp lại hắn nữa sao?
—
Bốn người vừa bước ra khỏi thông đạo liền trông thấy mảnh rừng trúc quen thuộc. Âm Tế Thiên bị ánh sáng làm cho nheo nheo hai mắt:
“Mẹ nó! Cuối cùng cũng cảm giác được sự sống.”
Hiên Viên Duật buồn cười nói: “Ta còn chẳng nhớ ánh sáng ban ngày là như thế nào luôn.”
Bắc Minh cảm thán: “Nhà mình là tốt nhất.” Y quay đầu nói với Hạ Hầu Lân “Đúng rồi Hạ Hầu huynh! Ngươi ở lại Bắc gia nghỉ ngơi mấy ngày đã. Sau đó, ta sẽ tự mình đưa ngươi quay lại Nhân giới.”
Âm Tế Thiên nghe vậy, chỉ hơi nhíu mày, nhưng không nói gì. Hiên Viên Duật nhìn Bắc Minh đầy thú vị, thầm đoán xem y đang âm mưu chuyện gì.
“Được!” Hạ Hầu Lân vui vẻ đáp ứng: “Nhưng, ta muốn ở lại Tu Chân giới tu luyện.”
Bắc Minh nhíu mày: “Vậy ngôi vị hoàng đế của huynh thì sao?”
Hạ Hầu Lân nói ra quyết định của mình: “Ta chuẩn bị thoái vị cho hoàng nhi. Sao? Ngươi không chào đón ta à?”
Bắc Minh cười cười nhìn gã: “Sao thế được! Nếu Hạ Hầu huynh đã quyết định như vậy, mấy ngày nữa ta sẽ cùng huynh tới Nhân gian một chuyến.”
“Tốt quá rồi!”
Bốn người vừa mới rời khỏi rừng trúc, liền bắt gặp Bắc Vũ Hoành mang theo vài vị trưởng lão đi tới. Bắc Vũ Hoành trông thấy Âm Tế Thiên và Bắc Minh trở lại, mắt vụt sáng lên, nở nụ cười:
“Ta thấy linh lực ở Minh Thăng Viện dao động, cho nên chạy tới đây. Không ngờ các ngươi đã trở lại rồi.”
Bắc Vũ Phong nhìn sắc mặt của Bắc Minh, chậc chậc nói: “Chẳng biết đã bao lâu rồi ta chưa thấy qua vẻ hồng hào trên mặt ngươi?”
Bắc Vũ Phong nói vậy, khiến mọi người đều chú ý tới sắc mặt của Bắc Minh. Ánh mắt Bắc Vũ Hoành và Âm Tế Thiên chợt tối đi, thế nhưng mọi người chỉ lo vui vẻ, do đó không có chú ý tới sự khác thường của hai người bọn họ. Âm Tế Thiên nhích tới gần Bắc Minh. Bắc Minh ôm hắn hỏi:
“Ngươi sao thế?”
“Ta mệt.” Âm Tế Thiên nói dối.
Hiên Viên Duật trừng trừng nhìn hai người bọn họ, chen ngang nói: “Cũng mấy ngày rồi Tịch Thiên không được có yên tĩnh nghỉ ngơi. Mệt cũng phải.” Y lấy ra một bình thuốc đưa cho Âm Tế Thiên: “Uống thuốc này vào, ngươi sẽ thấy thoải mái hơn đó.”
Bắc Minh lạnh lùng liếc Hiên Viên Duật: “Đạ tạ viên sư huynh. Thế nhưng thuốc này ta cũng có. Vậy nên ngươi cứ giữ mà dùng đi.”
Dứt lời, y liền ôm lấy Âm Tế Thiên, trở về gian phòng của mình. Bắc Vũ Hoành và nhóm trưởng lão nhìn Bắc Minh rời đi, rồi chuyển sang khuôn mặt tươi cười đầy bí hiểm của Hiên Viên Duật, chẳng hiểu sao bọn họ lại cảm giác thấy không khí giữa hai người này quái quái. Hiên Viên Duật chẳng để ý tới ánh mắt của mọi người, cười nói với Bắc Vũ Hoành:
“Hoành trưởng lão, sư phụ có còn ở quý phủ không ạ?”
“Có. Nàng vẫn đợi các ngươi về.”
“Vậy ta xin phép đi gặp sư phụ.” Hiên Viên Duật nhìn Hạ Hầu Lân vẫn còn đang dõi theo bóng dáng Bắc Minh: “Hạ Hầu huynh, ngươi cứ trở về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Hạ Hầu Lân hoàn hồn, gật gật đầu.
Âm Tế Thiên về tới phòng, lập tức kéo lấy Bắc Minh, bổ nhào vào trên giường, cười nói:
“Rốt cục cũng có được không gian riêng của hai người.”
Bắc Minh cười ôm hắn: “Chẳng phải ngươi mệt sao?”
“Ta lừa bọn họ thôi. Nếu không, ngươi sẽ bọn họ kéo đi hỏi han này nọ.” Âm Tế Thiên giữ mặt Bắc Minh: “Ngoan! Để ta nhìn ngươi một chút nào!”
Khóe miệng Bắc Minh cong lên: “Có phải lâu rồi chưa nhìn đâu chứ.”
“Trước kia, ta chỉ thấy mỗi sắc trắng nhợt trên mặt ngươi. Bây giờ không phải vậy, nhìn gương mặt hồng hào này, ta thật muốn cắn một cái cho đỡ thèm.”
Âm Tế Thiên vừa nói xong, liền cúi đầu cắn nhẹ lên má y, sau đó còn không quên kéo áo lên lau đi nước miếng của mình. Bắc Minh cưng chiều nhéo mũi hắn:
“Nào, đừng có động đậy.”
Âm Tế Thiên giữ mặt y lại. Bắc Minh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn, cười:
“Vậy ta cũng nhìn ngươi một cái.”
Y vương tay kéo trâm cài tóc của Âm Tế Thiên xuống, búi tóc đen nhánh nháy mắt xõa thành mái tóc xanh yêu dị. Âm Tế Thiên cười hì hì:
“Muốn nhìn ta cũng phải có điều kiện đó”.
Bắc Minh nhướng mày: “Điều kiện gì?”.
“Ngươi phải khắc sâu khuôn mặt của ta vào trong lòng.”
“Ta đã sớm làm vậy rồi.”
Âm Tế Thiên bất mãn: “Gạt người! Ta chắc chắn ngươi chưa có làm được.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Nếu ngươi làm được, ngươi phải nhớ rõ là ta có bao nhiêu cọng lông mi! Ngươi đừng có mà đáp bừa một con số, ngươi cũng biết ta đọc sách nhanh như thế nào rồi đó, bởi vậy ta chỉ cần nhìn qua gương là biết được đáp án ngay!”
Bắc Minh chịu thua hắn luôn. Y bất đắc dĩ nói:
“Vậy được! Ta sẽ nhìn ngươi thật cẩn thận! Rồi thuận tiện đếm xem ngươi có bao nhiêu cọng lông mi.”
Âm Tế Thiên vừa lòng cười: “Thế mới tốt chứ! Đếm luôn cả lông mũi nữa nhá!”
Bắc Minh: “…”.