Phật Môn Ác Thê

Chương 313 - Chương 309

Bắc Minh cứ như không nghe được tiếng quát của Bắc Vũ Hoành, lãnh huyết nhìn chằm chằm Hiên Viên Duật đang ôm ngực ngồi dưới góc tường, mái tóc y dính đầy đất cát, khóe môi chảy ra tơ máu, búng máu tươi y ói ra ban nãy, thấm ướt cả y bào, tựa màu hoa đào, tươi đẹp đến chói mắt.

Bắc Minh chế giễu: “Thật chật vật!”

Hiên Viên Duật suy yếu nâng mí mắt lên, nhìn khuôn mặt tà ác kia, khó khăn lắm mở miệng được: “Ngươi không phải là Bắc Minh!”

Bắc Minh không muốn nói lời vô nghĩa với y, lạnh lùng hừ một tiếng, nâng thanh liêm đao màu đen lên, chuẩn bị bổ một nhát xuống chỗ Hiên Viên Duật.

Bắc Vũ Hoành trợn to mắt chạy về phía bọn họ, cuống quýt ngăn cản: “Minh Nhi, đừng….”

Bắt gặp động tác của Bắc Minh vẫn không có dấu hiệu dừng tay, ông nhanh chóng sửa lời: ‘Tịch Thiên…”

Thanh liêm đao màu đen sắp cứa vào cổ Hiên Viên Duật, Bắc Minh nghe vào tai hai chữ ấy, liền khựng người lại.

Bắc Vũ Hoành thấy thế, nhẹ thở phào một hơi, rồi nói tiếp: “Tịch Thiên đang ngủ, ngươi cứ nhích tới nhích lui như vậy, hắn sẽ không thể ngủ yên ổn được.”

Hiên Viên Duật nhìn thiếu niên trong ngực Bắc Minh, giống như một con búp bê vải không có sinh khí.

Tịch Thiên bị làm sao vậy?

Hiên Viên Duật cả kinh, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng hiện giờ đến một ngón tay y cũng không động đậy nổi, ngay cả nói chuyện cũng rất là phí sức lực.

Bắc Minh nhìn thiếu niên trong ngực, thấp giọng: “Đúng vậy, Tịch Thiên sẽ ngủ không yên được.”

Bắc Vũ Hoành vội vàng sai gia phó trong viện dìu Hiên Viên Duật ra ngoài, ra lệnh tìm đan sư cao cấp chữa thương cho y, sau đó trở lại phòng của Bắc Minh.

Bước vào nội thất, chỉ thấy Bắc Minh rón rén đặt thiếu niên lên giường, rồi xoay người đắp chăn cho hắn.

Tiếp theo sau đó, bàn và ghế dựa ở bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, khe khẽ dừng bên cạnh giường, tự mình sắp xếp ngay ngắn.

Bắc Vũ Hoành nhìn cảnh này, khiếp sợ đến không nói được tiếng nào.

Năng lực cách không sai khiến đồ vật, chắc chắn người Tu Chân giới chẳng thể làm ra được.

Bắc Minh ngồi vào ghế, một bên niệm, một bên viết ba chữ “Âm Tế Thiên”. Ý định muốn giết Hiên Viên Duật ban nãy, đã sớm bị y vứt ra khỏi đầu, chẳng còn một mảnh.

Bắc Vũ Hoành nhìn nhìn Âm Tế Thiên nằm trên giường, thấy Bắc Minh đang hết sức tập trung, mới nhẹ nhàng bước đến bên cạnh.

“Ngươi muốn làm gì?” Bắc Minh tức giận.

Bắc Vũ Hoành trả lời: “Ta thấy ngươi đắp chăn bị lệch, muốn sửa lại cho ngay ngắn thôi.”

Nói xong, ông nhanh chóng giúp Âm Tế Thiên kéo cái chăn lại, đồng thời nhẹ phớt tay qua mũi của thiếu niên.

Thân người Bắc Vũ Hoành đột nhiên run lên.

Cư nhiên không có hơi thở, nói cách khác Tịch Thiên đã….

Bắc Vũ Hoành chuyển mắt sang Bắc Minh đang lạnh lùng theo dõi mình, cái gì cũng không nói liền rời khỏi phòng. Ông không quên dặn dò gia phó, hộ vệ và đệ tử trong viện, không được phép đem chuyện ban nãy truyền ra ngoài.

Lúc ông trở về viện của mình, bước vào phòng của Hiên Viên Duật thì bắt gặp Huyền Ngọc trưởng lão đang sốt ruột đi tới đi lui.

Huyền Ngọc trưởng lão vừa thấy Bắc Vũ Hoành, vội tiến lên hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự dưng Duật Nhi lại bị thương nặng thế này?”

Bắc Vũ Hoành liếc mắt nhìn Hiên Viên Duật đang đả tọa điều tức, nhỏ giọng: “Đừng lo lắng, ta đã sai người tìm đan sư đến đây rồi.”

Ông cũng không định kể chuyện vừa rồi cho Huyền Ngọc trưởng lão.

Hiên Viên Duật nghe được giọng nói của Bắc Vũ Hoành liền mở mắt ra, chịu đựng cơn đau dớn kịch liệt, lo lắng hỏi: “Hoành trưởng lão, ta thấy Tịch Thiên có điều gì lạ lắm, có phải đã xảy ra chuyện hay không?”

Bắc Vũ Hoành trầm mặc không nói.

Huyền Ngọc trưởng lão thấy Bắc Vũ Hoành không trả lời, trong lòng cũng đoán được đã xảy ra chuyện.

Bà lo lắng hỏi: “Vũ Hoành, rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi nói ra thử xem, không chừng bọn ta có thể giúp một tay. Còn hơn ngươi cứ giấu trong lòng mãi, tự mình chịu đựng.”

Lúc trước, bà không chấp nhận Tịch Thiên cũng bởi vì hắn là hòa thượng, sẽ khiến người trong thiên hạ giễu cợt con bà. Thứ hai, là do hai người không môn đăng hộ đối, cho nên nàng mới phản đối Minh Nhi cưới Tịch Thiên về.

Bà đã từng đưa ra quyết định sai lầm, mới khiến con trai bà phải sống không bằng chết. Cho nên bà hy vọng y có thể lấy một người trợ giúp được cho y, bà mong cuộc sống về sau của y khá hơn một chút.

Cũng bởi vì thế, mà bà phải gánh chịu một hậu quả cực trầm trọng. Mặc dù hiện tại, phu quân đối xử với bà rất ôn hòa, nhưng không còn thân mật như lúc xưa. Mặc khác, con trai bà lại xem bà như kẻ thù, chẳng hề kêu lấy một tiếng mẹ.

Bây giờ, người mà Bắc Minh quan tâm nhất chính là Tịch Thiên. Dĩ nhiên, bà cũng hy vọng Tịch Thiên sống tốt. Nếu hắn mà có mệnh hệ gì, con trai bà mỗi ngày đều sống trong đau khổ.

Bắc Vũ Hoành nhìn hai khuôn mặt lo lắng, đau xót nói: “Tịch Thiên đi rồi!”

“Cái gì?” Huyền Ngọc trưởng lão khó tin mà nhìn Bắc Vũ Hoành: “Tịch Thiên đi đâu?”

Bắc Vũ Hoành thở dài: “Theo Phật môn, thì Tịch Thiên đã viên tịch.”

Hiên Viên Duật kích động đứng lên: “Hôm nay hắn vẫn còn khỏe mạnh lắm mà, sao đột nhiên….đột nhiên lại….”

Câu nói tiếp theo, chẳng thể nào bật ra khỏi miệng Hiên Viên Duật được.

“Thật ra, một hồn còn lại của Minh Nhi là bị phong ấn trong người của Tịch Thiên. Minh Vương nói, nếu tách mảnh hồn ấy, Tịch Thiên sẽ hồn phi phách tán.” Bắc Vũ Hoành khổ sở nói: “Tuy rằng Minh Nhi bảo Tịch Thiên không biết chuyện này. Nhưng ta cảm thấy, nhất định Tịch Thiên có biết, vì vậy hắn đã thả nó trả trở lại cho Minh Nhi. Sau đó, Tịch Thiên liền…..”

Hiên Viên Duật khó tin trợn to mắt nhìn Bắc Vũ Hoành, chẳng trách hôm nay Tịch Thiên lại nói: ‘Chờ ngươi làm được Thần khí, thì ta đã không còn ở trên đời.”

Chắc chắn Tịch Thiên biết, một hồn của Bắc Minh bị phong ấn trong cơ thể của hắn. Cho nên vì Bắc Minh, hắn thậm chí chịu hy sinh cả tính mạng.

Hiên Viên Duật lại phun ra một búng máu tươi.

Bắc Vũ Hoành và Huyền Ngọc trưởng lão cả kinh: “Duật Nhi, ngươi làm sao vậy?”

Trước mắt Hiên Viên Duật đột nhiên tối sầm, cả người ngã xuống giường.

Bắc Đẩu từ phía Đông trở về tới Minh Thăng Viện thì trời đã tối.

Gã đi vào trong phòng của Bắc Minh, bắt gặp thiếu gia nhà mình vẫn bình yên vô sự ngồi trên giường, vừa niệm vừa viết ba chữ “Âm Tế Thiên”.

Bắc Đẩu thở ra một hơi, đang định rời đi, thì thiếu gia chợt để cây viết trong tay xuống, lẳng lặng mà nhìn những trang giấy có chữ “Âm Tế Thiên” nằm đầy trên mặt đất, rồi đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Bắc Đẩu bỗng dưng cảm thấy hơi chút khẩn trương.

Không biết là do ảo giác của gã hay sao, mà chủ tử lúc viết chữ và chủ tử lúc dừng bút lại khác nhau hoàn toàn.

Khí thế của chủ tử lúc dừng bút làm cho người ta vô cùng sợ hãi, khiến gã không dám nhìn thẳng, thậm chí chỉ hừ nhẹ một tiếng cũng khiến hai chân gã mềm nhũn ra.

Bắc Minh đứng dậy đi đến bên giường, cúi người hôn lên đôi môi tái nhợt không chút máu của Âm Tế Thiên: “Bản tọa sẽ không để cho ngươi có chuyện!”

Y đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn Bắc Đẩu: “Chăm sóc hắn cho tốt, không để bất luận kẻ nào đến gần.”

“Dạ!” Hai chân Bắc Đẩu mềm nhũn, chỉ còn kém là quỳ xuống thôi.

Dứt lời, Bắc Minh liền vụt biến mất.

Bắc Đẩu vô lực mà ngã xuống đất.

Thật…thật đáng sợ!

Bắc Minh thuấn di khỏi Minh Thăng Viện, sau đó xuất hiện tại cửa Minh Ngục.

Ngay khi y xuất hiện, cô hồn dã quỷ đang lang thang bên ngoài liền biến mất không còn bóng dáng.

Bắc Minh ngẩng đầu nhìn hai chữ “Minh phủ” trên cửa thành, mắt khẽ nheo lại.

Đã bao lâu rồi y chưa đến Minh Ngục?

Chắc cũng hơn vạn năm rồi nhỉ?

Bắc Minh đi bộ vào thành.

Quỷ Tiên xung quanh đều không rõ tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi, cả người run rẩy chẳng thể bước đi. Đến cả Quỷ vệ canh giữ cửa thành cùng đám thú khuyển đều quỳ mọp xuống đất.

Tiểu quan ngồi trông cửa thấy Bắc Minh đi đến, toàn thân run lên, hàm răng vừa đánh bò cạp vừa hỏi:

“Người…người mới đến, tới…đăng ký…”

Vừa nói xong ông ta liền hôn mê bất tỉnh.

Bắc Minh thản nhiên đảo mắt nhìn bọn Quỷ Tiên đang quỳ gối xung quanh y, hơi thu liễm khí thế cường hãn trên người, thân hình thoắt một cái đã đứng trước cửa Âm điện.

Y liếc đám Minh quỷ vệ canh giữ bên ngoài, vừa cảm thấy quen thuộc, lại vừa cảm thấy xa lạ.

Minh quỷ vệ phát hiện Bắc Minh đứng ngay cửa chính không nhúc nhích, bèn bước lên quát: “Nơi này là Âm điện, người không phận sự không được bước vào!”

Bắc Minh cứ như không nghe thấy, thoắt một cái lại biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Minh quỷ vệ ngẩn ra, nhìn trước mắt trống rỗng, thầm nghĩ: “Người này rốt cuộc là ai thế?”

Mặc kệ ra sao, hẳn y cũng không phải dạng dễ chọc.

Lần thứ hai Bắc Minh hiện thân, người đã đến một Đại điện toàn là sắc màu tím.

Ám Vô đang phân công cho Minh quỷ vệ làm việc, thấy trên bảo tọa xuất hiện một người, liền cúi đầu cung kính hành lễ: “Kiến quá Minh Vương!”

Đám Minh quỷ vệ phía sau cũng vội chào: “Kiến quá Minh Vương đại nhân!”

Bắc Minh thản nhiên lướt qua bọn họ, phất áo bào qua một bên, ngồi xuống bảo tọa, ra lệnh: “Kêu Sát Hồn đến đây cho bổn tọa!”

Bình Luận (0)
Comment