Phật Môn Ác Thê

Chương 36 - Thật Quá Phận

Âm Tế Thiên phút chốc mở ra hai mắt, nâng tay sờ lên nốt chu sa chí ở giữa trán của mình!

Vừa rồi lúc đả tọa, có một cỗ khí chuyển động tại mi gian, cảm giác giống như trước kia, khi Tịch Thiên chưa bị hủy linh căn, lúc tu luyện hấp thu linh khí chuyển đến đan điền.

Âm Tế Thiên chợt lóe nghi hoặc, đứng dậy đi đến bàn trang điểm, cầm lấy gương đồng xem xét.

Nốt chu sa chí ở giữa trán so với khi hắn vừa xuyên việt đến nơi này càng trở nên minh diễm hơn, giống như ánh sáng tươi mới vừa được nước mưa rửa tội qua, tựa hồ chứa đựng một tia sinh khí.

Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt lóe kinh ngạc, thầm nghĩ, trước kia Tịch Thiên không có nốt chu sa chí này, như vậy, hiện tại thính lực của hắn so trước kia càng linh mẫn, có phải cùng nốt chu sa chí này có liên quan hay không?

Hắn nâng tay lại sờ sờ chu sa chí, quyết định tiếp tục đả tọa tu luyện, xem xem có thể được đến càng nhiều thu hoạch hay không.

Âm Tế Thiên ngồi vào chiếc giường cạnh bàn trang điểm, hai chân xếp bằng, lúc này đây, thời gian hắn đả tọa so với trước kia cũng lâu hơn, cỗ khí chuyển động ở nốt chu sa chí càng lúc càng nhanh, phạm vi cũng càng xoay càng lớn.

Chẳng bao lâu, cổ khí kia không còn dừng lại ở giữa trán, mà dần dần di chuyển sang các địa phương khác, chỉ cần là nơi mà cỗ khí kia đi qua, thì liền giống như bị con mối gặm nhấm, tạo nên đau đớn kịch liệt tê tâm thấu cốt.

Nhưng mà, sau khi cổ khí chuyển hết toàn thân, thì Âm Tế Thiên cảm giác kích thích sảng khoái đến nói không nên lời, phảng phất giống như vừa tẩy tủy phạt cốt, trong trong ngoài ngoài đều bị đổi mới thêm một lần nữa.

Khi cỗ khí trở lại mi gian, cũng đình chỉ chuyển động, mặc kệ hắn cố gắng hấp thu linh khí như thế nào, thì cỗ khí kia cũng không có bất kỳ phản ứng, giống như đang nói cho hắn biết không nên quá mức cầu thành.

Âm Tế Thiên rơi vào đường cùng, đành phải mở hai mắt, lúc này nhìn thấy Bắc Minh đang đứng trước bàn trang điểm, hơn nữa, ánh mắt gắt gao theo dõi hắn không buông, phảng phất giống như muốn nhìn ra cái gì trên người hắn.

“Vì sao như vậy nhìn ta như vậy?”

Âm Tế Thiên dường như không có việc gì hỏi, nhưng mà, vừa mới nói xong, liền cảm giác được có mồ hôi từ trên trán trượt xuống dưới.

Hắn nâng tay lau, phát hiện cả khuôn mặt đều toàn là mồ hôi, không chỉ như vậy, hắn tựa hồ còn như rơi vào hồ nước, toàn thân ướt sũng, chỉ cần tùy ý cầm lấy góc áo vắt một cái, liền có thể vắt ra một vũng nước.

“Quần áo của ta sao lại ướt như vậy?”

Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi, bất quá, rất nhanh liền rõ ràng có chuyện gì xảy ra, nếu không có đánh giá sai, hẳn là lúc nãy chịu đựng đau đớn toàn thân mà toát ra mồ hôi.

Hắn phiêu mắt nhìn Bắc Minh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích tình huống của hắn như thế nào, đột nhiên, tâm tư nhất chuyển, cả giận nói: “Sẽ không phải là lúc ta đả tọa nhập thiền ngươi lấy nước tạt ta đi?”

Nhất thời, đáy mắt Bắc Minh chợt lóe một tia ngơ ngác.

Âm Tế Thiên vụt đứng lên: “Thật quá phận! Cho dù không hài lòng điều kiện khi nãy, ngươi cũng không nên lấy nước tạt ta!”

Bắc Minh ninh nhíu mày:“Ta không……”

Âm Tế Thiên làm sao có thể cho y có cơ hội giải thích:“Ngươi không có gì? Ngươi sẽ không phải là muốn nói, ngươi chỉ là động khẩu, không có tự mình động thủ lấy nước tạt ta đúng không!”

Bắc Minh hơi mím môi, mày lại nhăn vài phần.

Âm Tế Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay, đi tới trước tủ quần áo, lấy ra y bào muốn thay, sau đó, đi đến sau bình phong bên góc giường, đổi y bào mới: “Bắc Minh, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi nếu mà không giải thích rõ ràng, từ nay về sau, ngươi đừng có hòng tiến vào phòng của ta.”

Bắc Minh hơi hơi nheo lại mắt, lập tức, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, khóe miệng đột nhiên kéo lên một mạt cong cong.

Bình Luận (0)
Comment