Trước mắt Âm Tế Thiên vừa sáng trở lại, thì hắn lập tức nhìn về phía trước, lúc này trên đường làm gì còn thân ảnh của Hiên Viên Duật nữa, chỉ nhìn thấy có đám người kia đang vây lấy cửa của một khách *, còn xì xào bàn tán.
“Muốn đi lên phía trước nhìn xem hay không!” Bắc Minh trầm giọng nói.
Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày, sao hắn lại nghe ra trong câu kia nồng mùi chua vậy kìa. “Không! Chúng ta tiếp tục đi dạo!” Đúng là Âm Tế Thiên rất tò mò bộ dáng của Hiên Viên Duật, nhưng mà còn chưa tò mò đến nỗi đuổi theo chỉ để nhìn một nam nhân. Lại nói, hiện tại hắn và Bắc Minh một chỗ, sớm hay muộn thì cũng có ngày nhìn thấy được Hiên Viên Duật. Cho nên hắn cứ vuốt lông Bắc Minh đã, để sau này dễ dàng cạy miệng chuyện giữa y và Hiên Viên Duật, thỏa mãn tính bát quái của mình.
Bắc Minh thấy hắn không có nhất quyết nhìn mặt Hiên Viên Duật, khóe miệng kéo lên, dắt tay Âm Tế Thiên đi vào một trong các cửa hàng của Bắc gia.
Chưởng quầy đang đứng chào hỏi khách khứa thì liếc mắt nhìn thấy một đám người mang đấu lạp đi vào của hàng, khuôn mặt tươi cười vội tiếp đón, khách khí nói: “Các vị khách quan, chúng ta nơi này bán đủ các loại yêu đan và các loại phù chú, không biết…”
Không để chưởng quầy nói xong, Bắc Minh hướng chưởng quầy xốc lên một góc khăn che mặt. Chưởng quầy nhìn thấy khuôn mặt giấu sau khăn che mặt, lập tức biểu tình trở nên cung kính: “Thỉnh vào bên trong!” Bắc Minh gật đầu.
Âm Tế Thiên biết y có chính sự muốn nói, vội mở miệng: “Ta nghĩ ở ngoài này nhìn xem!”
Bắc Minh dừng bước lại: “Ngươi thấy thích yêu đan hay phù chú nào thì nói tiểu nhị trực tiếp ghi sổ lại là được!”
Chưởng quầy nhìn ra Bắc Minh rất coi trọng Âm Tế Thiên, nhanh chóng dặn dò tiểu nhị trong * vài câu, liền mang Bắc Minh và Bắc Đấu đi vào bên trong, còn lại năm tên hộ vệ thì canh giữ ở cửa cửa hàng.
Âm Tế Thiên tùy ý đi lại trong * dạo một vòng, sau đó đứng trước quầy bày yêu đan, lập tức có tiểu nhị tiến lên giới thiệu: “Vị khách quan này, chỗ này chúng ta chỉ bày yêu đan cấp một và cấp hai, nếu ngài muốn mua yêu đan cấp ba trở lên, chúng ta có thể đem yêu đan ra cho ngài nhìn một chút” Yêu đan cấp một và cấp hai đều là đoạt được trên người yêu thú chưa mở linh trí, cho nên rất phổ biến, bình thường dùng cho yêu thú tăng tu vi lên cấp ba, hoặc là tu sĩ không mua được yêu đan cao cấp thì dùng nó để tự cường hóa khí pháp bảo của mình. Yêu đan cấp một và cấp hai giá cả rẻ, nên đặt trên quầy cũng chỉ để làm như hàng mẫu, đối với những thương gia buôn bán lớn mà nói, có người mua thì đương nhiên là tốt, không có người mua cũng không sao.
Âm Tế Thiên chỉ vào sau bình phong ở trong *, chỗ góc khách nhân uống trà, nói: “Ngươi giúp ta lấy yêu đan cấp một để ở đó” Tiểu nhị đã được chưởng quầy phân phó phải đối đãi tốt với vị khách này cho nên dù trong lòng có nghi hoặc, tuy nhiên cũng không dám chậm trễ, cầm lấy yêu đan cấp một để ở vị trí Âm Tế Thiên chỉ.
Âm Tế Thiên đuổi tiểu nhị đi, xác định phụ cận không có người, liền chậm rãi giơ tay lên hướng về phía yêu đan, tập trung linh lực, hắn có thể rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay trái có tập trung một cỗ sức lực mạnh mẽ. Hắn thử phân tán lực lượng thì cỗ mạnh mẽ kia cũng rút đi, thấy thế hắn vội vàng cầm lấy yêu đan trên bàn lên xem. Không có vỡ! Âm Tế Thiên lộ ra mỉm cười vui sướng, quả nhiên, lực đạo có thể tùy theo khống chế của mình. Lập tức, hắn lại lo lắng yêu đan so với những vật bình thường khác cứng hơn, hắn đành phải lấy ghế dựa bên cạnh làm thí nghiệm, xác định hắn thật có thể khống chế tốt lực đạo của mình, lúc này mới dừng lại. Ngay lúc hắn cao hứng mà đem yêu đan đùa nghịch trong lòng tay, tựa hồ mới nhớ ra chuyện gì, tươi cười nhất thời ngưng lại trên mặt.