Bích Thất là nơi Vạn Phật Tự nhốt các đệ tự phạm sai lầm để họ diện bích tư quá(), bên trong trừ một bức tượng phật ra, thì hoàn toàn trống trải không còn gì nữa, bốn phía đều là thạch bích, ánh sáng không đủ, chỉ có những tia nắng mỏng manh tựa sợi tơ len lỏi qua khe đá chiếu xạ vào phòng.
[Úp mặt vô tường sám hối]
Âm Tế Thiên bị người đẩy mạnh vào Bích Thất, cửa đá nhanh chóng đóng lại, bên trong phòng trở nên u ám mơ hồ, yên lặng không có một tiếng động.
“Ọt ọt ọt Ọt ọt ọt”
Bụng Âm Tế Thiên lại kiêu ngạo kêu lên, càng ngày càng kêu lợi hại, tựa như một bản hòa âm, réo rắt ầm ĩ không ngừng, vang dội trong không gian yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, tiếng kêu trong bụng làm hắn càng ngày càng buồn bực, đặc biệt nghĩ đến chính mình vừa xuyên qua liền phải chịu đựng ủy khuất lớn như vậy, nghĩ tới là hắn lại nổi trận lôi đình, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dùng sức đá mạnh vào cửa đá, nổi giận mắng:“CCMN, khiến lão tử xuyên thành hòa thượng, lão tử cũng liền nhận, cùng lắm thì làm vài ba cái chuyện tốt, vì bản thân tích chút điểm âm đức, nhưng hiện tại đem lão tử ném tới Tu Chân giới, trở thành tên phế vật như vầy là sao? Dựa vào cái gì khiến lão tử thay con rùa Tịch Thiên kia chịu tội!”
Cũng không biết có phải Âm Tế Thiên thật sự chọc tức điên Hư Vô trưởng lão hay không, mà ngày đó, không có ai đến đưa cơm cho hắn.
Đói bụng một ngày một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, chưa đến giờ mẹo, liền bị một hòa thượng kéo đứng lên, giám sát hắn tụng kinh niệm phật, một canh giờ sau, lại bắt hắn sao chép kinh phật một trăm lần.
Mới đầu, hắn cũng không có xem ba cái chuyện này vào mắt, lười biếng nằm trên thạch thất, tùy ý niệm vài câu A Di Đà Phật liền coi như xong việc, chép kinh phật lại càng không cần nói, ngay cả bút hắn cũng không thèm cầm, cứ thế mà nằm, rồi thiếp đi.
Thẳng đến tối khuya hôm đó, hắn vẫn không có cơm ăn, lúc này hắn mới biết được, nếu hắn không hoàn thành khóa nghiệp mà Hư Vô trưởng lão bố trí thì sẽ không được ăn cơm.
Âm Tế Thiên cảm giác càng ngày càng nghẹn khuất, không chỉ đánh không lại tăng nhân trông coi, hơn nữa cũng không có năng lực phá vỡ trận pháp của Bích Thất, còn bị đói đến chẳng còn chút khí lực.
Điều này làm cho hắn không thể không nghĩ lại, tự ngộ đạo, tự thôi miên, sau đó, đúc ra kết luận rằng ‘Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu’ ‘Anh hùng còn phải khom lưng trước ba đấu lúa’ ‘Đại trượng phu co được dãn được’, thuyết phục bản thân khuất phục.
Ngày kế, Âm Tế Thiên ngoan ngoãn đứng lên đả tọa niệm kinh, cũng ra ngô ra khoai, tựa như một vị cao tăng chân chính đắc đạo.
Một canh giờ sau, hắn rất tự giác nhấc bút lên bắt đầu chép kinh thư, đối với việc viết chữ hắn vẫn có chút tự tin.
Bất quá, bút lông cùng giấy mỏng của Tu Chân giới lại không xem hắn vào mắt.
Trải qua khoảng một chén trà nhỏ phấn đấu, tin tưởng tràn đầy của Âm Tế Thiên đã bị đả kích nghiêm trọng, nhìn tờ giấy chi chi chít chít những chữ xấu xí lại còn thêm từng lỗ từng lỗ thùng, hắn nhịn không được lại thở dài một hơi.
Này cũng không nên trách hắn ah! Tuy rằng có được ký ức của Tịch Thiên, nhưng không đại biểu cho việc hắn cũng kế thừa một tay viết chữ bằng bút lông của Tịch Thiên.
Ngày đó, thủ vệ tăng tiến vào kiểm tra khóa nghiệp, sau đó, đưa ra trả lời là: Chép sách không được thì không thể ăn cơm!
Cứ như vậy, Âm Tế Thiên đói bụng bốn ngày ba đêm, đừng nói không có cơm ăn, ngay cả nước cũng không cho uống.
Hiện tại, hắn là thật sự đói đến cầm không nổi cây bút nữa rồi.
Âm Tế Thiên vô lực nằm trên mặt đất, ngẩn người nhìn ánh sáng từ khe hở tràn vào, giờ phút này, hắn thật sự hi vọng mình có thể biến thành chúng nó, sau đó, chui qua khe đá đi ra ngoài.
Hắn càng ảo tưởng thì ý niệm muốn đi ra ngoài càng lớn, cuối cùng, cũng không quản người bên ngoài có thể nghe được hay không, lớn tiếng hét lên:“Bên ngoài có người hay không ah! Nhanh chóng đem lão tử thả ra đi, lão tử không muốn làm hòa thượng nữa! Lão tử muốn hoàn tục! Người bên ngoài có nghe được không? Lão tử theo ý nguyện của lão già Hư Vô kia, lão · tử · muốn · hoàn · tục!”
Bị nhốt trong Bích Thất không có thiên lý này, cho dù người có tu dưỡng cũng sẽ biến thành kẻ điên mất.
Cũng không biết có phải ý niệm hoàn tục của hắn quá mức cường liệt hay không, ‘chân thành’ cảm động Phật tổ, cửa thạch thất, rốt cuộc bị người đẩy ra!
Lúc này, ánh sáng chói mắt bắn vào, Âm Tế Thiên nhanh chóng lấy tay ngăn trở hai mắt, trong mơ hồ, nhìn thấy một thân ảnh tựa như Bồ Tát cứu thế, ánh sáng sau lưng tựa như phật quang mà lung linh lóa mắt.