Trong Tu Chân giới luyện đan sư không chỉ luyện đan, còn có y thuật. Trừ cái này ra, Luyện đan sư được chia làm mười cấp, cấp một là thấp nhất, cấp mười cao nhất. Đương nhiên luyện đan sư sau khi đạt được cấp mười, trừ bỏ có thể luyện ra đan dược cấp mười, y thuật cũng đến mức trăm trị trăm khỏi, các loại bệnh nan y khó chữa đối với họ dễ như trở bàn tay, nhóm tu sĩ xưng bọn họ là bán tiên.
Âm Tế Thiên nghe được luyện đan sư cấp mười đối với bệnh của Bắc Minh cũng bó tay không có biện pháp, trong lòng khó hiểu mà nhéo một chút, không tiếng động mà ôm chặt thân thể Bắc Dực Đồng, thật lâu không nói. Hắn rất muốn hỏi Bắc Minh bệnh này ngoại trừ khiến thân thể y suy yếu, có khi nào khiến hắn chết hay không. Chính là mấy lần định nói ra miệng, lại như thế nào cũng không nói ra được, tựa hồ đột nhiên mất đi thanh âm, lời muốn nói đều dừng lại trong cổ họng. Giờ phút này, hắn không thể không thừa nhận kỳ thực chính mình sợ hãi nghe được điều mà hắn không muốn nghe kia!
Bắc Dực Đồng tựa như không muốn nói nhiều chuyện có liên quan đến thân thể Bắc Minh, lui vào trong ngực Âm Tế Thiên, nói: “Ngủ đi! Sáng sớm ngày mai, chạy đến Thú viên một chút, dù sao ngươi mới vừa tiếp nhận sự vụ trong Thú Viên, tốt nhất là xuất hiện nhiều hơn!”
Âm Tế Thiên nhìn nhóc dùng khuôn mặt hài tử mà nói chuyện như người lớn, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhẹ nắm cái cằm nhỏ, cười nói: “Ngươi thật sự là tiểu quỷ!”
Từ trên người tiểu thí hài ngửi thấy được hương vị của Bắc Minh, thực nhanh liền tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đã không thấy thân ảnh Bắc Dực Đồng. Âm Tế Thiên giống như trước kia, tỉnh lại liền ngồi xuống hấp thu linh khí. Lần này, toàn thân lại không có cảm giác đau đớn, thay vào đó là cảm giác thư sướng chưa từng có, hắn cảm thấy bản thân tựa như được thay đổi hoàn toàn, cả người tràn ngập lực lượng. Khi cỗ khí kia trở lại chỗ cũ, hắn lại một lần nữa nhìn thấy ngọn lửa bảy màu, cũng giống như tình hình hôm qua. Âm Tế Thiên chờ trước mắt khôi phục lại một mảnh hắc ám mới mở hai mắt, liền nhìn thấy Bắc Dực Đồng ngồi ở ghế dài trước bàn trang điểm.
Hắn vẻ mặt kỳ quái nhìn Âm Tế Thiên: “Ngươi đang làm gì đó? Ngồi hấp thụ linh khí?”
Âm Tế Thiên ánh mắt lóe lóe, cười nói: “Ta ngồi thiền nhưng không phải để hấp thụ linh khí, ngươi cảm thấy một người bị hủy linh căn, còn có thể hấp thụ linh khí sao?”
Người tu chân có thể cảm giác được linh khí dao động quanh thân, bất quá trong câu hỏi của Bắc Dực Đồng có vẻ không chắc chắn lắm có vẻ như nhóc cũng không biết chắc là mình đang làm gì!
“Vậy ngươi đang làm gì thế?”
Âm Tế Thiên đã sớm nghĩ ra được lý do để chống chế: “Thân là người của phật môn, lúc ngồi xuống, trừ bỏ hấp thu linh khí, tất nhiên còn có tụng kinh niệm phật!”
Hắn cuối cùng cũng cảm thấy là hòa thượng cũng có chỗ tốt, ít nhất còn có thể lấy lý do tụng kinh niệm phật để che dấu chuyện hắn thật sự hấp thu linh khí. Bắc Dực Đồng tựa hồ muốn truy hỏi sự miệng thật kỹ càng mới bằng lòng bỏ qua: “Tụng kinh niệm phật không phải là niệm ra miệng sao?”
“Lúc ở thôn Đậu Hoa, ta đã nói ta cùng các hòa thượng khác không giống nhau. Ta chỉ tu thân tu tâm không tu khẩu, nếu không tu khẩu, đương nhiên là không dùng miệng để niệm kinh rồi”
“…” Bắc Dực Đồng nhíu mày biểu hiện không quá tin tưởng lý do thoái thác của Âm Tế Thiên. Đáy mắt ân chứa nghi hoặc không lý giải được, muốn hỏi cho rõ ràng lại biết Âm Tế Thiên sẽ không nói đáp án cho mình, đành phải nói rằng: “Chúng ta đi dùng điểm tâm!”