Vú Liễu và vú Trương nhất thời sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. Các nàng không biết thiếu gia vì sao đột nhiên lại tức giận như vậy, Trà Thôi Phát thì cũng chỉ dùng các loại thảo dược phổ thông mà chế ra thôi, bình thường chỉ có tu sĩ nào đó không cẩn thận bị cắt mất tóc mới dùng đến loại này, tuy nhiên chưa bao giờ nghe nói là có bất cứ vấn đề nào đó.
“Dược vật kích thích phát triển chỉ lấy đi của tu sĩ một chút linh tực, có thể trong thời gian ngắn làm tóc mọc rất nhanh, tuy không mất nhiều linh lực thậm chí có một số tu sĩ sau khi dùng dược vật xong cũng không phát hiện mình thiếu đi linh lực, cho nên có dùng cũng không sao. Nhưng nếu dùng trên một người không có tu vi hay linh lực, hậu quả khôn lường”
Bắc Đẩu giải thích, gã theo bên người Bắc Minh nhiều năm, đối với phương diện thảo dược cũng có chút ít hiểu biết. Vú Liễu nghe xong bốn chữ cuối, cả người run rẩy không dám nhìn sắc mặt Bắc Minh, giọng sợ hãi hỏi: “Hậu quả như thế nào?”
Bắc Đẩu liếc mắt nhìn độ dài tóc của Âm Tế Thiên: “Dựa vào chiều dài tóc của thiếu phu nhân, nếu không nuôi đến bốn năm năm thì tóc cũng không dài được như vậy. Nói cách khác, chén trà này lấy đi bốn năm năm sự sống của thiếu phu nhân!”
Vú Liễu vừa nghe, suýt nữa ngất đi. Khó trách thiếu gia lại tức giận. Mấy ngày gần đây, thiếu gia ngày đêm không ngừng xem các loại sách thảo dược, mục đích duy nhất tìm được biện pháp kéo dài tuổi thọ của thiếu phu nhân. Vậy nhưng biện pháp chưa tìm được, nàng đã dùng cái chén trà bé xíu đó, một lúc tước luôn bốn năm năm sự sống, thật sự là ý tốt thành chuyện xấu mà!
Vú Liễu vội vàng lấy lại * thần: “Thiếu phu nhân, ta thật sự không biết Trà Thôi Phát sẽ làm giảm tuổi thọ của ngài, mong ngài thứ tội!”
“Thiếu phu nhân, vú Liễu không có tâm tư gì đâu, thỉnh ngài xem xét khổ tâm của vú Liễu tha thứ cho nàng!” Vú Trương cũng thay vú Liễu cầu xin.
“Hừ!” Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, lập tức lại im lặng, tựa như đang suy nghĩ biện pháp để bù trở lại vài năm đó. Âm Tế Thiên nhẹ nhíu mày, có lẽ là chuyện giảm thọ cũng không có lập tức sẽ lấy mạng hắn, cho nên trong lòng cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Hắn nhìn về phía Bắc Minh đang làm mặt lạnh, nói: “Ta nghe nói hôm nay là Lễ Cầu Nguyên, ta muốn sau khi ăn sáng thì ra ngòai đi dạo một chút!”
Bắc Thận vừa nghe, liền nhanh nhạy kêu gia phó đem đồ ăn mang lên. Vú Liễu thông minh biết Âm Tế Thiên không có trách tội nàng. Vội nhanh nhảu đứng lên kéo theo vú Trương lui sang một bên. Bắc Minh nghe được Âm Tế Thiên chủ động gợi ý đi ra ngoài dạo chơi, ánh mắt hơi lóe, sắc mặt cũng theo đó dịu đi rất nhiều. Y kéo tay Âm Tế Thiên, nghiêm túc xem mạch, xác định thân thể hắn không có vấn đề gì thì sắc mặt mới khôi phục như bình thường.
Trong lúc dùng bữa, Âm Tế Thiên phát hiện Bắc Minh vẫn cúi đầu đọc sách, có thể là nội dung của quyển sách rất hấp dẫn cho nên từ đầu tới cuối Bắc Minh cũng chẳng liếc hắn một cái. Cho đến tận khi hắn đội đấu lạp mành trắng, Bắc Minh mới nhìn về phía hắn. Âm Tế Thiên không biết có phải mình bị ảo giác không nhưng khi hắn đội đấu lạp lên, Bắc Minh dường như thở phào một hơi. Không phải là sau khi hắn mọc dài tóc, thì biến dạng xấu đến nỗi khiến Bắc Minh không dám nhìn thẳng?