Phát Ngoan Tiên Sinh

Chương 2

Tô Lạc Tô trợ lý vốn là một thanh niên tốt tiền đồ rộng mở, thành tích công việc vượt trội cuộc sống gia đình mỹ mãn, nhưng lại bởi vì tuổi trẻ bồng bột chỉ vì cái trước mắt, đem mình đẩy vào hoàn cảnh thất bại. Đồng nghiệp trong lúc đó dối trá hùa theo cậu luôn không để ý, cậu chẳng biết khôn khéo đưa đẩy, không biết che dấu tài năng, tất cả chỉ nghĩ đến lập thành tích tốt. Cậu thậm chí chính tay vứt bỏ người yêu mà mình đã phải theo đuổi thật lâu, chỉ bởi vì người yêu hơn tuổi kia suốt ngày cằn nhằn lải nhải nói cái này cái kia, bướng bỉnh làm phiền cậu.

Trong đoạn cuộc sống bị chuyển sang công ty ở B thành, Tô tiên sinh thường xuyên bởi vì áp lực quá lớn mà mất ngủ cả đêm. Cậu không rõ mình bị làm sao, giống như là bị quỷ ám đi tới B thành, rời khỏi thành phố mình quen thuộc, vứt bỏ người yêu nhiều năm. Vốn tưởng rằng có thể mặc sức thể hiện, kết quả đợi cậu lại là bị xa lánh và thui thủi một mình. Cậu thuê không nổi một căn nhà tốt, chỉ có thể mỗi đêm đứng hút thuốc tại một nơi chật hẹp trên ban công, ngơ ngác nhìn khói thuốc lá xanh bay lên từ đầu ngón tay cho đến bình minh. Dường như chỉ có ban đêm như vậy mới có thể cho cậu bình tĩnh suy nghĩ, để cậu hối hận muốn khóc. Khi đó cậu mới nhớ tới dự định ban đầu của mình, vốn là vì chia sẻ vất vả với người yêu, vốn là vì tạo dựng sự nghiệp cho cha mẹ yên lòng. Thế nhưng tuổi còn rất trẻ mà cậu lại bởi vì một chút thành tích mà lâng lâng, cuối cùng dẫn đến thất bại thảm hại.

Thời điểm bị gọi về thành X, Tô tiên sinh còn có chút mừng thầm. Cuối cùng đã trở lại, có phải hay không đại biểu cho những khổ đau trong quá khứ qua rồi, cuộc sống có thể quay về quỹ đạo trước kia? Vừa mới buông hành lý cậu liền hẹn gặp người yêu, muốn giải thích với anh, bắt đầu lại một lần nữa, nhưng người kia đã bắt đầu tình yêu mới. Trong phút chốc, Tô tiên sinh cảm thấy được quãng thời gian đó xuyên qua trí nhớ cậu, trước mắt như hiện ra người yêu ngày trước với bao kỉ niệm đẹp đều trở thành vũ khí sắc bén.

Tô tiên sinh lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng vào bản thân, hóa ra bất luận lừa mình dối người như thế nào, cậu đều đã thất bại. Sự nghiệp tình cảm cái gì cũng chẳng ra sao, cậu cuối cùng hiểu được mình thật là ngây thơ ngu xuẩn…

“Có thể chấm dứt sự tưởng tượng về nhân sinh của cậu, pha cho tôi một ly cà phê không?” Một thanh âm lạnh như băng vang lên, Tô tiên sinh quay phắt đầu lại, chỉ thấy Bảo quản lí đang ở phía sau nhìn cậu chằm chằm.

Tô tiên sinh nắm chặt bàn tay lại, cúi đầu, nói : “Dạ, quản lí.”

Bảo quản lí nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói : “Lần sau đừng để cho tôi bắt gặp cậu lại ngẩn người bên cửa sổ, nếu còn một lần nữa thì tiền thưởng tháng này cậu đừng mong được một đồng nào!”

Tô tiên sinh nhìn chòng chọc mũi chân của mình, nhẹ giọng đáp: “Tôi biết rồi, quản lí.”

Bảo quản lí rất không hài lòng nhìn cậu thanh niên dường như đang cúi đầu nhẫn nại: “Cúi đầu nói chuyện là lễ độ của cậu hả? Cà phê, nhanh đi, đừng để cho tôi phải nói lại lần nữa!”

Tô tiên sinh đành phải gật gật đầu, đi đến gian trà nước.

Lưu Nghiên tiểu thư mắt nhìn theo Phát ngoan tiên sinh trở về văn phòng, gác máy điện thoại nghiệp vụ, nói với Phỉ Vũ tiểu thư : “Xem ra ngày hôm nay tâm tình của Phát ngoan tiên sinh rất không tốt.”

“Nghe nói ngày hôm qua lại bị lôi đi xem mắt, ” Phỉ Vũ tiểu thư cười hắc hắc, “Có điều trợ lý này trái lại rất thú vị, trước mắt còn thuận theo quản lí nóng nảy của chúng ta đấy, xem ra không giống như đứa nhỏ ngốc bị đuổi đi.”

Tin nhắn của Siêu nhân tiên sinh mạnh mẽ xen vào: “Muốn đoán xem trợ lý tiên sinh có thể chống giữ được đến lúc nào không?”

Phó quản lí hoà nhã dễ gần đi đến giữa chỗ bọn họ đứng: “Ríu rít tranh cãi, các người như thế nào lại là một đám vui sướng khi người gặp họa, không có người nào yêu thương đồng nghiệp hết.”

“Vậy được rồi.” Nữ cường nhân bên bộ nghiệp vụ đi thể hiện tình yêu đồng nghiệp của cô. Chỉ thấy cô nàng bước đến gian trà nước, nói với Tô Lạc: “Này, người mới tới, cà phê của quản lí chúng ta ở trong ngăn tủ đằng kia, không phải cái loại hòa tan rởm này, đừng có lấy nhầm. Một viên đường hai thìa sữa, tự mình ước lượng lấy.”

Tô Lạc nhìn xem cốc cà phê không đạt tiêu chuẩn vừa pha xong trên tay, cười gượng, thấp giọng nói với Cường nhân tiểu tỷ : “Cám ơn.”

“Tôi chỉ thể hiện tình yêu đồng nghiệp thôi.” Cường nhân tiểu tỷ nói, rồi nàng mới mạnh mẽ vang dội quay về chỗ ngồi.

Lúc Tô tiên sinh trở lại văn phòng của quản lí, Bảo quản lí đã vô cùng mất kiên nhẫn: “Pha ly cà phê cũng chậm như thế, này, tài liệu trên bàn cậu đều cần phải sắp xếp lại, xong trước khi tan sở cho tôi.”

Tô tiên sinh nhìn đống tài liệu chất đống trên bàn mình, lại nhìn rồi úp cốc lên, thầm bi ai cho mình ba giây.

Bảo quản lí thấy cậu còn chưa động, liền thúc giục nói: “Nhanh lên, tôi rất ghét tăng ca.”

Tô tiên sinh kinh ngạc nhìn hắn một cái, không ngờ cái người tính khí nóng nảy này còn có chút tính người. Đáng tiếc Tô tiên sinh tội nghiệp không biết rằng, đây chính là bắt đầu của bi kịch.

Gần đến mùa đông, bầu trời tối đen rất sớm. Tan tầm đã mười phút, Tô tiên sinh vẫn không có cách nào hoàn thành công việc của cậu, cậu có chút bất đắc dĩ chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Bảo quản lí. Nhưng kỳ quái là Bảo quản lí cư nhiên còn ở một bên xem báo cáo, biểu cảm trên mặt vẫn bình thản. Tô tiên sinh cũng không nhiều lời, yên lặng tiếp tục sắp xếp lại đống lộn xộn những báo cáo cùng bản ghi chép cuả hội nghị.

Lại qua hơn mười phút đồng hồ, Tô tiên sinh đã bắt đầu cảm thấy được thời gian không thích hợp, điện thoại của Bảo quản lí vang lên.”A lô, a, con đang tăng ca, ” Bảo quản lí giả bộ dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói, “Mẹ, con đã nói tối nay không đi rồi. Vâng, vâng, không phải rất bận, đều là do trợ lý mới của con quá vụng về. Được, được…”

Tô tiên sinh ngẩn người tại đó, thế là rõ rồi, Bảo tiên sinh vì trốn tránh xem mắt lại có thể hoạt động bí mật, đẩy cậu ra làm bình phong. Tô tiên sinh có chút buồn bực, cậu cảm giác mình lạc đến nước này cũng thật không thể chịu nổi.

Cúp điện thoại Bảo quản lí không hề tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói một câu: “Qua thêm nửa tiếng nữa là có thể về, tiền lương tăng ca tôi sẽ gấp đôi cho cậu.”

Tô tiên sinh cắn răng, kìm nén nửa ngày mới phun ra một câu: “Được, tôi biết rồi.”

Vốn tưởng rằng nén giận có thể khiến Phát ngoan tiên sinh bớt cáu kỉnh, nhưng mà tăng ca liên tiếp vài ngày cũng làm cho Tô tiên sinh không chịu nổi. Mỗi ngày nghe Bảo quản lí cố làm ra vẻ oán trách trợ lý mới, Tô tiên sinh thật sự cảm thấy chuyện này mình thế nào mà chịu được.

Một ngày, cậu cuối cùng không nhịn được hỏi Lưu Nghiên tiểu thư: “Quản lí rất ghét tăng ca sao?”

Lưu Nghiên tiểu thư cười ha ha : “Căn bản mà nói, đúng là vậy. Nhưng cậu có biết, đôi khi không thể không tăng ca.”

Tô tiên sinh thở sâu, lại hỏi: “Trước kia cũng như vậy phải không?”

Lưu Nghiên tiểu thư thông cảm nhìn cậu: “Kỳ thật việc này là bởi Bảo phu nhân quyết tâm bắt quản lí đi xem mắt.”

Tô tiên sinh cực kì phẫn nộ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Lưu Nghiên tiểu thư vội vàng nói: “Trợ lý trước kia đều rất tình nguyện giúp, bởi vì tiền lương tăng ca quản lí trả gấp đôi.”

Tô Lạc từng vô cùng kiêu ngạo kia phải làm trợ lý coi như xong, cư nhiên còn bị bắt trở thành bia đỡ đạn cho quản lí. Thế nhưng Tô tiên sinh đau thương phẫn nộ hay nan kham thì có tác dụng gì đây? Không thể tiếp tục như vậy, không thể nản chí ngã lòng, Tô tiên sinh nhắc nhở chính mình, cho dù trở thành trợ lý cũng muốn làm một người trợ lý thật tốt tinh thông nghiệp vụ.

Thế là Tô trợ lý quyết định đối đầu cùng Bảo quản lí.
Bình Luận (0)
Comment