Phát Ngoan Tiên Sinh

Chương 31

Bảo Chiếu trên đường lái xe về nhà tâm tình đặc biệt tốt, quả thực có thể được xưng tụng là thần thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái), vui mừng đến muốn ngâm nga hát lên. Như thế này, chính là cảm giác thích phi thường đó sao?

Lại nói tiếp, bởi vì Bảo Chiếu vẫn đối với loại chuyện “Yêu đương” này dè bỉu, khiến cho mẹ Bảo cùng với Bảo anh đã từng rất buồn phiền.

“Thích một người là cảm giác thế nào? Là cảm giác ta thích bít tết sao?”

“Nói chuyện yêu đương làm gì chứ? Lãng phí thời gian lãng phí tinh lực, không bằng đi ngủ.”

“Kết hôn? Là dùng làm tiền đề cho ly hôn hả? Hay là muốn ta bị kiện vì tội bạo hành gia đình?”

“Con gái? Khóc sướt mướt, động một chút lại nói ta nổi giận lung tung, ghét nhất!

Mọi người vốn còn nghĩ Bảo Chiếu như thế này rất tốt, không có trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng mắt thấy đã qua bao nhiêu năm hắn vẫn là “Tính lãnh cảm” , cuộc sống “Thanh tâm quả dục” “Vô dục vô cầu”, Bảo cha thâm trầm không nhịn được. Thế là hoạt động xem mắt rầm rộ đã được mở màn.

Thật ra mẹ Bảo không phải là chưa từng dạy Bảo Chiếu, Bảo anh cũng không phải là chưa từng giúp làm mối, đáng tiếc Bảo tiên sinh đao thương không đến, mỡ muối không thấm.

Thế nhưng, tảng đá cố chấp Bảo tiên sinh một lần duy nhất nghi hoặc, một lần duy nhất buông lỏng, từng là bởi vì Dung Hạ.

Đây chính là thích đó, để ở trong lòng, lại không ngăn được đến chạm vào. Quan tâm lấy, hoài niệm lấy, nghĩ tới sẽ gặp nhịn không được mỉm cười…”Bảo anh xuống tay độc ác.

Hóa ra là như vậy? Bảo Chiếu nghĩ tới người bạn thân từ bé như hình với bóng chỉ cảm thấy cảm giác tội lỗi nặng nề, ù té chạy. Kết quả thảm bại Bảo anh canh cánh trong lòng nhiều năm, cũng bị vật hi sinh cao bay xa chạy Dung Hạ đồng học oán hận nhiều năm.

Thế nhưng một lần, liên quan đến trợ lý Tô Lạc tâm địa xấu xa, cũng là Bảo Chiếu trước tiên gọi điện cho tên đại xấu xa Bảo anh : “Anh, anh đã nói trong lòng luôn nghĩ đến một người, quan tâm cậu ấy, luôn nhịn không được giờ giờ phút phút chú ý cậu ấy, chính là thích sao?”

Khoảnh khắc đó Bảo anh trong lòng rơi lệ, đứa trẻ to xác nhà ta có một loại phức tạp cảm xúc. Nhưng mà lời nói kế tiếp của Bảo Chiếu lại khiến cho Bảo anh tức giận hiếm khi mềm lòng : “Thế nhưng sao em lại cảm thấy em luôn nghĩ đến chuyện làm thế nào để chỉnh cậu ấy, để ý đến tình hình của cậu ấy để có thể cười nhạo một phen, lúc nào cũng chú ý xem cậu ấy có phải phạm lỗi gì hay không để có thể khấu trừ tiền thưởng. Ai, thật sự là phiền não mà.”

Bảo anh tự hỏi ba giây, nói với em trai mình: “Chú biết không, rất nhiều tình yêu đều bắt đầu từ vừa yêu vừa hận. Yêu tức là hận, hận tức là yêu.”

“Anh, anh đừng có nói đùa.”

“Nói đùa sao? Đâu có đâu, ” Bảo anh mặt trầm như nước, “Tiểu Chiếu, chú một ngày nào đó sẽ rõ, đây đều là yêu.”

Thế là, Bảo Chiếu liền bắt đầu thời kì tự kiểm điểm lại mình.

A, sao mình lại nhịn không được nhìn cậu ấy làm việc? Bất quá, trong giờ làm việc tiếp điện thoại riêng, Tô Lạc, trừ tiền thưởng!

Chậc chậc, bữa trưa không đi nhà ăn cho nhân viên, đi xa như vậy làm cái gì? Là đi Offices bên cạnh nhìn trộm bạn trai cũ đi? Tiểu dạng, đã qua thời gian nghỉ trưa rồi, muộn giờ làm, trừ tiền lương!

Hừ, lúc ta nói tăng ca liền trừng(lườm) ta. Lại trừng ta, tiếp tục trừng đi? Tiếp tục trừng sẽ không cho tiền tăng ca!

Bảo quản lí quan sát tình hình địch chầm chậm liền biến đổi, hắn tự mình kiểm điểm lại cũng chầm chậm kì quái. Ta sao lại đang chú ý cậu ta rồi? Chẳng lẽ là thật sự thích cậu ta? Không, ta chỉ là đang bới móc sai phạm! Nhưng mà, hận tức là yêu? Hừ hừ hừ, người tin tưởng Bảo gia lão Đại đều là nước tràn não!

Nhưng, coi như chỉnh được Tô Lạc rồi thì phải làm thế nào đây chứ? Nhìn cậu ấy nan kham, thấy cậu rơi lệ, nhìn cậu uống rượu, nhìn cậu ấy đối với bên kia nhớ mãi không quên. Cuối cùng, vẫn là chỉ muốn đến xoa xoa đầu cậu ấy : “Này, cùng đi uống rượu đi…”

Cùng nhau uống rượu ban đêm, không chịu được cô đơn, dịu dàng thoáng qua, còn có độ ấm kề bên, còn có mập mờ sót lại. Những tâm tâm niệm niệm(tâm tư, ý niệm) này, chính là thích sao?

Thăm dò cuối cùng là Bảo anh đề xuất: “Này, cho chú xem kịch bản, anh cũng giúp chú sắp xếp xong xuôi rồi.”

Kỳ thật, những lời này đâu phải là không đau đớn lòng người chứ? Người khác yêu thương rắc rối, những năm đó, những yêu thích đó, bỗng chốc trở nên chân thật. Hóa ra cũng không phải là không yêu ai, chỉ là chưa từng muốn biết.

Thế nhưng, lúc này đây, lại là quý trọng đến không muốn dễ dàng buông tay…

Đứng ở bên cửa sổ nhìn trộm, thấy Bảo Chiếu đã lái xe đi, Tô Lạc mới thở phào một cái ngồi phịch trên giường. Cảm giác lúng túng đến chết ban đầu, còn có tim đập hỗn loạn tựa hồ cũng đã có thể bình ổn lại. Cậu trừng mắt nhìn trần nhà trừng đến mắt cay cay, đột nhiên nhảy dựng lên lục tìm lấy điện thoại ra.

Học trưởng, em có lẽ đã thích người khác rồi. Tô Lạc ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm di động hồi lâu, mới gửi tin ngắn đi. Sau đó giống như trút được gánh nặng, ở trong phòng đi đi lại lại.

Không nghĩ tới tin ngắn của Phí Ngữ trả lời rất nhanh: vậy thì tốt lắm ^ ^

Có một loại tâm tình kỳ quái, thật giống như rất có lỗi với anh, cũng giống như rất có lỗi với chính mình trong quá khứ TAT

Này, cậu như vậy rất ngốc, ai. . Nói như thế, tôi không phải sẽ vô cùng gay go sao? Vậy cậu cứ xem như trước đây tôi rất có lỗi với cậu là được rồi = =

Thật xin lỗi, em không có ý này. Em chỉ là, có chút không biết phải làm thế nào >
Cậu có cần phải dùng những kí tự ẻo lả thế này hay không hả? Thật ra Bảo quản lí là người rất tốt.

Sao anh biết là hắn? = 口 =

Chuyện không liên quan đến tôi đâu à, là Mạc Vân nói cho tôi biết T0T

Bị Phí Ngữ quấy nhiễu một trận như thế, Tô Lạc không hiểu sao phiền muộn đã tán đi hơn phân nửa. Nhớ tới chuyện lúc trước bị Bảo Chiếu cùng Mạc Vân sắp đặt đi gặp Mạc Ngôn, Tô Lạc trong lòng vẫn còn khó chịu.

Cái gì ngày mai của ngày mai còn có ngày mai của ngày mai của ngày mai nhé, Bảo Chiếu, nợ nần của chúng ta còn chưa có tính toán xong đâu!

——— —————–
Bình Luận (0)
Comment