Phát Rồ

Chương 8

Sáng sớm lên máy bay, mười mấy tiếng trên mây, đến New York trời cũng vừa quá trưa.

Lên ô tô, Hướng Phù Sinh hạ cửa kính xuống, ngắm những cảnh vật lướt qua hai bên xe, vừa thân quen vừa xa lạ. Cô chưa có thời gian ở lâu tại New York, vì năm đó Lâm Sóc sống tại đây, nên cô thường từ Cambrige vượt ba bốn tiếng dặm trường tới thăm hắn.

Trong kí ức cô, ấn tượng về thành phố này là cảnh đêm lộng lẫy nhìn ra từ khung cửa sổ rất lớn tại căn nhà Lâm Sóc đang ở. Thật náo nhiệt, thật lấp lánh. Không hề có bi thương, chỉ có những tâm tình mật ngọt và niềm hạnh phúc vô biên.

Hôm nay, cô gặp New York dưới ánh mặt trời. Dường như vẻ hào hoa lộng lẫy thời hoàng kim của thành phố này đã lùi xa. Khi những mật ngọt hân hoan trôi qua, chỉ còn trơ lại các căn nhà thấp bé chen chúc chật chội ở Brooklyn, vài con chó hoang vất vưởng bên rạch nước bẩn, thấp thoáng dáng người trần truồng áp mặt vào cửa kính, khuôn mặt u ám vô hồn.

Cô nhoẻn một nụ cười tự giễu. Cảnh vật vẫn thế, chỉ vì lòng người thay đổi mà trở nên quá xa lạ. Đến tận lúc này mà cô vẫn cứ mãi ăn mày dĩ vãng, trong lòng thật chua xót biết bao.

"Trên máy bay cũng chẳng ngủ tẹo nào, không mệt ư?" Giọng nói của Lâm Sóc vang lên bên tai Hướng Phù Sinh. Cánh tay hắn ôm trọn lấy cô, thản nhiên cất tiếng: "Tôi có chút việc ở công ty cần xử lý, chút nữa về đến nhà, em cứ nghỉ ngơi ngủ bù đi, nhé?"

Hắn khẽ nhướn mày, nửa như hỏi, nửa như khuyên. Cô không quay lại nhìn hắn, chỉ đáp một tiếng rồi thôi, chẳng để ý nỗi buồn trong mắt hắn khi nhìn cô gầy guộc xanh xao.

Lâm Sóc làm sao biết được, Hướng Phù Sinh của hiện tại, chỉ chọn nhìn thấy những gì cô muốn.

"Nhà" mà Lâm Sóc nói đến, vẫn là căn nhà của bốn năm trước, đến cách bày trí nội thất cũng không hề đổi thay. Lâm Sóc đem đồ đạc sắp đặt ổn thỏa rồi đến công ty ngay, để Hướng Phù Sinh một mình ở lại.

Hướng Phù Sinh ngoái nhìn bốn phía, có lẽ đã có người đến dọn dẹp trước, trong chiếc bình còn cắm hoa bách hợp mà cô thích.

Hướng Phù Sinh lại gần ngửi thử, mùi hương vẫn như xưa.

Quá trưa, ánh nắng rất mạnh, Hướng Phù Sinh dạo tới bên cửa sổ, tấm thảm nhung giấu nhẹm những tiếng bước chân, cô lặng lẽ chạm vào những hoa văn dán trên cửa kính. Âm ấm.

Ngâm mình trong ánh nắng, cô nhắm mắt lại, cảm giác như trở về những năm tháng cũ.

Lúc đó cứ mỗi ngày nghỉ cuối tuần, cô từ trường tới, hắn cũng ngồi mười mấy tiếng máy bay bay sang. Cô tới sớm hơn, thường hay đứng trước cửa sổ chắn kính chờ hắn thế này. Chỗ cô đứng hơi cao, không thể nhìn thấy phía dưới tầng có người tới hay không. Cô cứ đứng đó ngẩng đầu ngắm cảnh sắc tươi đẹp, dang rộng cánh tay đón nắng. Hắn đến, sẽ rón rén tới đằng sau, ôm chầm lấy cô, thật đột ngột mà cũng thật hồn nhiên.

Cô sẽ chồng tay lên hai cánh tay đang ôm chặt thắt lưng mình, ngoảnh đầu lại, đón một nụ hôn ngọt ngào. Cái ôm của hắn thật rộng, làm cô muốn mãi đắm mình trong đó. Hai người quấn chặt lấy nhau, hắn đặt cô dựa sát vào cửa kính, nâng cô lên, cho bàn chân trần nhỏ bé giẫm lên chân mình.

Hai tay cô bám chặt cổ hắn, như một cành dây leo bám lấy một cây đại thụ. Cô an lành ngủ quên trên gốc cây lớn đó mà quên mất rằng, kết cuộc của phận dây leo, chính là vì yếu sức, rớt khỏi cây lớn mà chết.

Sống nhờ cái cây lớn, chết cũng vì nó.

Lâm Sóc tranh thủ giải quyết gấp công việc, trở về nhà đã thấy Hướng Phù Sinh cuộn tròn trên sô pha ngủ, cửa sổ phòng khách mở toang, nhưng bên ngoài đã tắt nắng.

Lâm Sóc tìm một tấm chăn lông khẽ khàng đắp cho cô. Dường như cô còn gầy hơn lúc mới gặp lại. Đôi môi đã quá nhợt nhạt kể cả trong mơ vẫn hơi nhếch lên, mí mắt khẽ rung động, vẻ như bất an.

Sự bất an đó, tất cả là do hắn.

Lâm Sóc đứng thẳng dậy, rảo bước tới trước cửa sổ. Những ngọn đèn hoa thắp sáng như bắt đầu kể câu chuyện của thành phố không có ban đêm. Còn câu chuyện giữa hắn và cô lại không biết viết tiếp ra sao.

Lấy một chiếc ly, rót rượu, Lâm Sóc đứng bên cửa sổ thật lâu.

Hướng Phù Sinh mở mắt liền trông thấy bóng hắn in dài trên đất, một tay đút trong túi quần, tay còn lại cầm ly rượu. Phía trước hắn, chính là cảnh đêm mà cô vốn đã thân quen.

Cảnh đêm kia khiến cô nhất thời không rõ mình đang mơ hay đang tỉnh.

Dường như cảm thấy điều gì, Lâm Sóc quay đầu lại, cười nói: "Tỉnh rồi à?"

Hướng Phù Sinh khẽ mấp máy môi. Hắn bước tới trước ghế quỳ xuống, lấy tay vén mấy lọn tóc lòa xòa của cô về sau tai: "Chắc em đói rồi, tôi đi làm món gì ăn nhé."

Nói xong, hắn đứng dậy định đi. Hướng Phù Sinh vô thức nắm chặt lấy cổ tay hắn. Lâm Sóc hơi ngẩn người, nhíu mày nhìn. Cô ngóc đầu dậy, đôi mắt đẹp như phủ một làn sương mỏng, nhìn hắn rất nghiêm túc, như muốn tìm một câu trả lời sâu xa.

"Lâm Sóc, đây là mơ hay thật?" Cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.

Hắn quỳ xuống lần nữa, hỏi lại: "Em mong đây là mơ hay thật?"

Đôi mắt ấy như nhìn thấu tất cả, như cuốn bay con tim cô vào khoảng hư không vô tận.

Hướng Phù Sinh đột nhiên bật cười, nghe như tiếng chuông bạc: "Là mơ, còn có thể buông tuồng. Nếu là thực, chỉ đành buông tay."

"Thế thì em hãy coi đây là mơ. Chỉ một đêm hưởng thụ giấc mộng đẹp thì có sao."

Cô thu lại nụ cười, hồi lâu, cô đưa tay chạm lên mặt hắn, chậm rãi vẽ theo từng đường nét. Cô nhắm mắt lại. "Được thôi, hãy mơ giấc mơ đẹp đêm nay đi đã." Cũng chỉ có trong mơ, em mới buông thả mình... tìm đến anh.

Cô chủ động kề môi, gác lại tất cả những cảm xúc hỗn tạp dồn nén lâu nay, dù là tội lỗi hay hận thù. Đêm nay, cô không phải là Hướng Phù Sinh, hắn cũng không phải Lâm Sóc. Chẳng kể thân phận hay quá khứ, chỉ nghe theo trái tim đang vò võ tương tư...

Để bùng cháy, chỉ cần một cái chớp mắt. Cô chính là chiếc xương sườn của hắn, chiếc xương sườn chí mạng. Hắn thuận thế đè lên, những hơi thở gấp gáp phả vào bên tai cô, chỉ nghe hắn lẩm bẩm: "Phù Sinh, anh muốn em."

Nếu đã coi tất cả như một giấc mơ, thì chẳng cần tính toán điều gì giữa hai bên, dù oán hận hay giả tạo. Hắn muốn cô, ngày nào cũng thế, nỗi ham muốn đến cùng nỗi đau, nhưng quyến luyến không thể tách rời.

Hắn hôn điên cuồng. Cô nhấc đầu dậy, cánh tay vòng ra phía sau hắn, nắm chặt lấy lưng áo. Họ cứ thế hòa vào nhau. Bàn tay hắn đi vào trong chiếc áo màu gạo, vén cao, hắn hôn xuống dưới, nhấm nháp chiếc cằm thanh mảnh của cô, đặt lên cổ cô những nụ hôn sâu bỏng cháy.

Hướng Phù Sinh nhắm mắt lại, rên khẽ. Hắn cười nhẹ, cởi toang chiếc áo. Những đường nét tuyệt đẹp lộ ra trước mắt hắn, da thịt cô như ngọc như ngà, khiến ánh mắt hắn thêm sâu thẳm.

Cô cũng mỉm cười, định cởi cúc áo hắn. Nhưng vì mê loạn, chiếc cúc không chịu bung ra, khiến hắn càng như phát điên. Hắn mau lẹ tự cởi áo, ngậm lấy bờ môi cô lần nữa, mắng yêu: ''Hướng Phù Sinh, em ngốc quá."

Cô hừ khẽ, giận dỗi đẩy hắn ra, bị hắn tiện thể nắm lấy khóa chặt cánh tay trên đỉnh đầu. Hắn đặt những nụ hôn ve vuốt men theo xương quai xanh, đôi tay hắn cũng theo đó dịch xuống...

Hắn do thám nơi nhạy cảm, khiến cô rên lên từng hồi. Cô bấu chặt lưng hắn, cắn răng, khẽ thốt ra hai từ "Lâm Sóc".

Hắn cười xấu xa, thì thầm hỏi lại câu nói ban ngày: "Phù Sinh, em muốn anh rồi chứ?"

"Lâm Sóc, anh là đồ... khốn kiếp."

"Rốt cuộc muốn, hay là không muốn?" Những động tác tay của hắn thêm gấp gáp.

Cô nhắm nghiền mắt lại, cứng đầu không hét lên, nhưng những tiếng rên đứt đoạn càng khiến hắn muốn trêu đùa.

"Phù Sinh, em muốn, hay là không muốn?"

Một giọt lệ, không biết vì lí do gì, lăn xuống từ khóe mắt Hướng Phù Sinh, cô bật ra một chữ.

"Muốn."

Chỉ một chữ đó, gần như phá vỡ hết mọi nhẫn nại của Lâm Sóc. Hắn kéo cô vào lòng, hôn lên giọt nước mắt nóng hổi.

Gió cuốn mưa rền, triền miên không dứt.

Những ái ân lên đỉnh rồi lại thoái trào, thoái trào rồi lại sục sôi, là thiên đường cũng là địa ngục.

Từ phòng khách vào tới nhà tắm, cuối cùng ngủ lại giữa phòng bếp, lúc đó cũng đã là quá nửa đêm. Chiếc giường lớn vì trọng lượng của hai người mà võng xuống.

Hướng Phù Sinh bị Lâm Sóc ôm chặt cứng. Trong bóng tối, cô mở to mắt. Cửa sổ khép hờ, để lại một khe hở hẹp dài, một tia sáng của những ngọn đèn trong thành phố lọt qua đó len lỏi vào phòng. Cô ngẩng đầu lên, suýt chút nữa đụng phải cằm Lâm Sóc. Hướng Phù Sinh thử cựa quậy, nhưng vì Lâm Sóc ôm quá chặt, cô khó mà di chuyển được.

Trên đầu cô vọng lại tiếng thở đều đều, có lẽ hắn đã ngủ rất say. Cô thì vẫn tỉnh, vẫn luôn tỉnh.

Muốn hắn tin cô, phải có cách thể hiện trước mặt hắn. Phim giả tình thật, hay phim thật tình giả, cũng không có nhiều khác biệt. Giống như những tên gián điệp, là người xấu trong những kẻ tốt, hay là người tốt giữa những kẻ xấu, rốt cuộc không thể hiểu bản thân mình là ai, có điều thật ra, cả hai đều đúng cả.

Yêu hắn, hận hắn, đều là Hướng Phù Sinh.

Không cần phân biệt quá rõ, bởi đâu thể nào làm được. Điều cần thiết duy nhất là nhớ rõ mục tiêu của bản thân, vậy là đủ.

Nằm sấp trên ngực Lâm Sóc, Hướng Phù Sinh lặng lẽ lắng nghe nhịp đập trái tim hắn. Cô từ từ nhắm mắt, đặt tay lên eo hắn, cố xua tan những luồng suy nghĩ phức tạp. Cô thiếp đi.

Ngày hôm sau, khi Lâm Sóc tỉnh dậy, Hướng Phù Sinh vẫn cuộn tròn trong lòng hắn say ngủ. Nhìn khuôn mặt bình yên, dáng hình gầy nhỏ cong lưng nép bên mình, hắn không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

Nhìn lên nữa, hắn liền phì cười, dù thường ngày Hướng Phù Sinh là một cô gái rất chỉn chu lịch sự, nhưng tướng ngủ thì thật gay go. Tấm chăn vốn đắp ngay ngắn trên cơ thể hai người đã bị cô đá ra lật ngang lộn ngửa. Hắn chỉ khẽ động đậy đã bị chân cô đưa lên quặp chặt cứng.

Bất giác, hắn nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào trước kia.

Ngày lễ tình nhân tại Mỹ năm đó, hắn phải về Hồng Kông xử lý một số công việc, lúc trở lại thấy cô đã ngồi trên sô pha trong nhà từ lúc nào, tấm chăn lông dày quấn quanh người thành một bịch bông lớn, dưới chân còn đặt một thùng rác nhỏ, bên trong chật cứng giấy.

Hắn rót trà, mang thuốc lên cho cô uống, không nhịn được trách cô sao không biết giữ gìn sức khỏe chút nào. Cô không biết điều lại còn chê hắn phiền hà.

Lúc ấy thật tức cười, bây giờ nghĩ lại, cũng có thể coi đó như một niềm hạnh phúc.

Hắn khẽ vén mấy lọn tóc rối lơ thơ trên trán cô, nhỏ tiếng thì thầm: "Em chẳng tiến bộ chút nào."

Ba năm ở một mình, không ai giúp cô đắp lại tấm chăn, chắc là bị cảm nhiều lắm.

"Anh mới là người không có tiến bộ." Hướng Phù Sinh đột ngột mở mắt ra, nhìn hắn, ánh mắt lúng liếng.

Lâm Sóc hơi sững lại, ngây người hỏi: "Em... em vừa nói gì?"

Hướng Phù Sinh ngáp dài một cái đáp: "Em đói rồi."

Lâm Sóc kéo cô lại gần, ngắm nghía thật kỹ, rồi thong thả hỏi: "Hướng Phù Sinh, em lại muốn thế nào?"

Hướng Phù Sinh thu lại vẻ ngái ngủ, ngón tay gõ nhẹ lên môi hắn, cười nhạt: "Đã là mơ, sao không mơ lâu một chút?"

…..O…..

Mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, Hướng Phù Sinh bắt chéo chân nằm trên sô pha, buồn chán nghịch điện thoại của Lâm Sóc. Trong điện thoại không có trò chơi, cũng không có sách điện tử, chỉ có hơn nghìn số điện thoại, hộp tin nhắn gần đầy ắp và dãy dài nhật ký cuộc gọi.

Trong không khí dậy lên mùi thịt hun khói cùng tiếng lốp bốp của trứng ốp, Hướng Phù Sinh càng đói sôi lên.

"Lại ăn sáng nào." Tiếng Lâm Sóc vọng ra. Hướng Phù Sinh để điện thoại hắn lại trên bàn, nhanh nhẹn đứng dậy.

Trên bàn đã bày xong thức ăn, thịt hun khói, trứng rán, thêm bánh mỳ Pháp cắt lát, một ly sữa tươi, bữa sáng kiểu thường thấy.

"Vẫn thế không đổi kiểu đi chút nào." Hướng Phù Sinh nhướn mày nhưng vẫn cứ ngồi xuống.

"Hai năm nay chẳng có ai đáng để tôi phải mất công như thế." Lâm Sóc hời hợt lên tiếng, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hướng Phù Sinh.

Hướng Phù Sinh đang nhai bỗng dừng lại, nuốt miếng thức ăn xuống, ngước lên nhìn về phía đối diện.

Đôi tay cầm dao nĩa thoăn thoắt cắt thức ăn, ánh mắt hắn chỉ dán vào chiếc đĩa, hàng lông mi dày và dài, từ chỗ cô nhìn sang vừa đẹp tạo thành một đường cong hoàn hảo. Hắn làm bất cứ việc gì cũng vô cùng xuất thần, đến ngay cả việc ăn cũng vậy, yên lặng, không nhiều lời.

Đây là một điểm cô thích ở hắn, không dễ dàng để lộ sự sắc sảo của mình, cũng luôn biết cách che giấu cảm xúc. Cô cũng nể phục cả thủ đoạn lẫn sự độc ác nơi hắn. Chỉ không ngờ, hắn lại dùng những thủ đoạn ấy với mình.

Cô ngắm hắn tới ngẩn người khiến kẻ đối diện không nhịn được, buông dao nĩa xuống nhìn lại.

"Vừa nãy có ai kêu đói mãi, khiến tôi phải nhảy từ trên giường xuống lao vào bếp? Sao, bây giờ hết đói rồi ư?"

Đôi mắt hắn chăm chú như muốn nhìn thấu cô. Cũng đúng, giữa hai người họ đã rất lâu không thể bình yên bên nhau, giờ đây đối với người kia có chút cảnh giác cũng không có gì là lạ.

Hướng Phù Sinh chống cằm hỏi: "Lâm Sóc, anh đang sợ à?"

"Sợ?"

"Đúng, anh có sợ tôi hủy đi sự nghiệp anh mất bao công sức gây dựng không?"

Lúc nói, cô khẽ nhắm mắt, trông như một con mèo lười, khác xa cô gái thường ngày tuy thỉnh thoảng nổi khùng nhưng bên trong hoạt bát lanh lợi.

Lâm Sóc nhếch môi: "Tôi vẫn nói câu đó, nếu em có giỏi thì cứ làm thử xem."

"Vẫn cứ tự kiêu như thế." Hướng Phù Sinh bĩu môi, cúi đầu ăn tiếp.

Lâm Sóc cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.

Ăn xong bữa sáng muộn, ánh nắng bên ngoài đã trở nên gay gắt. Hướng Phù Sinh cùng Lâm Sóc dọn dẹp bát đĩa. Hai người có những kí ức không tốt lắm về nhà bếp. Cô nhớ có một lần ở bên hắn trong nhà bếp, cô đập vỡ sạch những thứ có thể nhìn thấy, còn bị mảnh vụn đâm rướm máu.

Nhưng có lẽ những kí ức đau thương giữa hai người quá nhiều, giờ đây căn phòng bếp cũng không phải nơi quá cần tránh né. Ngược lại, cô còn rất thích bầu không khí yên tĩnh này.

'"Hôm nay không tới công ty à?" Hướng Phù Sinh tắt máy rửa bát, hỏi.

"Không đi nữa." Hắn lắc đầu: "Mấy khi được mơ một giấc mơ đẹp, không thể lãng phí vì công việc được."

Hướng Phù Sinh không nhịn được phì cười, hàng lông mày giãn ra: "Nếu anh thật sự có thể bỏ qua công việc, chúng ta cũng không đến mức tới bước đường này."

Im lặng giây lát, Lâm Sóc nắm lấy bàn tay đang để thõng bên hông của Hướng Phù Sinh: "Tôi biết câu trả lời của anh là gì. Tôi không muốn nghe đâu." Hắn luồn những ngón tay mình vào làn tóc cô. Ánh mắt hắn còn chút lưu luyến: "Tôi từng nói nhiều lời dối trá, cũng chẳng ngại nói thêm vài câu để làm vui lòng người khác. Nhưng Phù Sinh, mặc kệ em tin hay không, nhưng đối với em, tôi không muốn nói những lời đó nữa."

Khóe môi Hướng Phù Sinh thoảng qua một nét cười. Ý của hắn là, cho dù để hắn chọn thêm lần nữa, giữa báo thù và cô, hắn vẫn sẽ chọn như cũ. Dù câu trả lời này nằm trong dự liệu, nhưng lồng ngực cô vẫn thấy nhức nhối, rốt cuộc mùi vị bị người ta ruồng bỏ chẳng dễ chịu chút nào.

"Tôi muốn ra ngoài tắm nắng." Hướng Phù Sinh buột miệng nói. Cô nghĩ hai bên có lẽ đều không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

"Vậy chúng ta ra ngoài tản bộ một lúc."

Cô đáp một tiếng, hai người tự thay đồ rồi cùng xuống nhà. Ra khỏi thang máy, Lâm Sóc rất tự nhiên nắm lấy tay Hướng Phù Sinh, hai người sánh vai đi bộ ra công viên gần đó.

Bởi đúng vào giờ hành chính nên người đi lại trên phố không nhiều, tuy vậy con đường cũng muôn màu muôn vẻ. Hướng Phù Sinh ngẩng đầu nhìn trời, một màu xanh thẳm, khó mà tìm thấy một bóng mây. Một ngày nắng đẹp.

Không khí trong công viên rất đỗi tươi mới. Chớm thu, lá rụng xao xác, nhưng dưới ánh nắng ấm áp, không khí không đến nỗi ảm đạm. Lâm Sóc quay sang ngắm Hướng Phù Sinh. Dường như từ lúc trở về Hồng Kông, cô không có dịp nào ra ngoài dạo chơi, lúc này trông cô hào hứng vô cùng, ngẩng mặt hướng về phía mặt trời, khẽ nhắm mắt lại, khóe môi bất giác nhoẻn cười. Ánh mặt trời nóng hổi sưởi ấm gương mặt cô, khiến tâm trạng cô càng thêm phấn chấn.

Đã nhiều năm rồi hắn không thấy cô như vậy, trong lòng gợn lên một nỗi niềm cũ kỹ, liền siết chặt bàn tay cô hơn một chút.

Cô chính là ánh sáng duy nhất thắp sáng cuộc sống tối tăm của hắn.

"Có mang điện thoại không?" Hướng Phù Sinh đột ngột hỏi.

"Có." Lâm Sóc sực tỉnh, rút điện thoại từ trong túi đưa cho cô.

Hướng Phù Sinh khởi động chế độ chụp ảnh, quay ống kính về phía mình: "Anh cúi xuống một chút." Cô níu níu vai hắn.

"Em định làm gì?" Dù hỏi, hắn vẫn nghe lời tiến sát lại gần bên cô.

"Chụp kiểu ảnh kỷ niệm, nào, cười một cái." Hướng Phù Sinh nói, sau đó bấm nút chụp.

Một suy nghĩ lạ khẽ lướt qua đầu. Ngoài miệng hắn hỏi: "Từ lúc nào em có sở thích này?"

Hướng Phù Sinh cúi đầu chăm chú kiểm tra bức hình vừa chụp, cất lời: "Đột nhiên nghĩ ra thôi. Bạn đồng nghiệp trước đây của em rất thích chụp tự sướng, nói chung là bị tiêm nhiễm.” Cô lẩm bẩm thêm: "Hình như đặt máy hơi bị lệch, cả hai đều chỉ được có nửa khuôn mặt."

Cô trả điện thoại lại cho hắn, Lâm Sóc liếc nhìn bức ảnh. Cả hai người trông cứ như bù nhìn, gương mặt cứng đờ.

"Trông ngốc quá." Hắn bình luận, khóe miệng thoáng một cái nhếch mép.

"Chụp làm kỉ niệm thôi mà." Hướng Phù Sinh trả lời.

Bởi cô cũng không rõ, kết cục cuối cùng của hai người sẽ là gì. Dù vui hay buồn, cứ coi như chụp làm kỷ niệm đi, ít nhất giờ này phút này, hai người họ vẫn còn sánh bước bên nhau.

"Ra ghế đá ngồi một chút nhé?" Cô chỉ chiếc ghế sơn màu lục.

Lâm Sóc đồng ý, hai người liền đến ngồi xuống bên ghế. Hướng Phù Sinh tức thì ngáp dài một cái, dựa đầu vào vai Lâm Sóc.

"Lại buồn ngủ rồi à?"

"Cho tôi tựa một chút." Cô chỉ nói có thế. Hắn không hỏi nữa, đưa vai cho cô dựa, giang tay ôm lấy cánh tay cô.

Mặt trời chầm chậm lướt qua đỉnh đầu. Cô vẫn ngủ yên trong lòng hắn, đầu cúi xuống, thật bình yên. Dường như cô đang mơ một giấc mơ đẹp, gương mặt trông vô cùng nhẹ nhõm.

Lâm Sóc ngắm nhìn vài ba đám mây vừa bay tới bên trời, thật muốn thời gian hãy dừng lại khoảnh khắc này.

Nhưng thời gian không thể ngừng trôi, giấc mộng dù thế nào cũng phải kết thúc.

Cô gái nằm trong lòng hắn đã tỉnh, không bằng vẻ ngái ngủ như trước, mà co quắp, bàn tay bấu chặt thắt lưng, vẻ mặt đau khổ cùng cực.

"Phù Sinh, sao thế?" Hắn nắm lấy vai cô, hổi hộp lẫn lo lắng.

Trán Hướng Phù Sinh toát mồ hôi lạnh, nói rất khó khăn: "Thuốc giảm đau... tôi cần thuốc giảm đau..."

Lâm Sóc lập tức ôm lấy cô: "Chúng ta tới bệnh viện ngay."

Hướng Phù Sinh lắc đầu, nắm chặt lấy vạt áo hắn: "Bệnh cũ thôi... uống thuốc giảm đau là đỡ liền."

Hắn cúi đầu, ánh nhìn rất quyết liệt. Cô vẫn kiên định gật đầu.

Về tới nhà, Lâm Sóc vốn định đi lục tìm thuốc, Hướng Phù Sinh liền nói trong túi của cô có sẵn. Lâm Sóc trước đó thậm chí không hề phát hiện cô mang thứ thuốc đó bên mình. Hướng Phù Sinh còn nhờ Lâm Sóc lấy ra từ trong túi mình một thứ khác, đó là băng vệ sinh.

Lâm Sóc về cơ bản hiểu ra lai lịch cơn đau bất ngờ này, nhưng lại nảy sinh một nghi vấn mới. Trong ấn tượng của hắn, kinh nguyệt của cô từ trước tới nay rất ổn định, chưa từng đau tới mức như hôm nay. Cái "bệnh cũ" mà cô nói, từ đâu mà ra?

Đợi cho Hướng Phù Sinh uống thuốc, thay quần áo ngủ xong, Lâm Sóc liền dìu cô về phòng nằm. Hắn ngồi, bên giường trông chừng, sắc mặt cô lúc này thật thảm hại, nhưng lại quay mặt đi không nhìn hắn.

"Em biết anh định hỏi gì." Hắn lên tiếng, trong giọng nói toát lên vài phần lạnh lẽo. "Sau khi em trốn khỏi viện, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Hướng Phù Sinh nghiến chặt răng, bụng dưới lại dậy từng cơn đau. Cô không chịu quay đầu lại. Trong tim, một cơn đau khác dữ dội hơn bội phần đang lan tỏa.

"Lần trước em nói, thậm chí em còn vì tôi mà đi phá, phá cái gì?" Lâm Sóc giữ lấy cằm Hướng Phù Sinh, ép cô phải quay lại. "Nói anh biết, Phù Sinh, em giấu tôi chuyện gì?"

"Anh nghĩ tôi giấu anh chuyện gì?" Giọng nói cô yếu ớt, ánh mắt như phủ một lớp sương mờ: "Có phải anh nghĩ, chúng ta đã từng có một đứa con, còn tôi, có phải vì muốn trả thù mà đã phá đi cái thai ấy?"
Bình Luận (0)
Comment