Phát Trực Tiếp Nuôi Rồng Ở Tinh Tế

Chương 2

Nhân loại và tộc Rồng đến tuổi dậy thì đều sẽ phân hóa ra giới tính thứ hai, cũng chính là Alpha, Beta và Omega, đều có kỳ phát tình, AO đều có pheromone(1).

Cái gì mà ngửi đến mềm chân, phát tình rồi sẽ không còn lý trí, rời khỏi thuốc ức chế là sẽ phát tình liên tục, một đời chỉ có thể bị một A đánh dấu linh tinh…. ở đây đều không có.

Nhưng Beta và Omega quả thực là 0.5 và 0*, còn con mẹ nó đều có thể đẻ.

Chú Thích (1)

Thẩm Miên yên lặng một chốc rồi miễn cưỡng tiếp nhận cái thiết lập này: viện trưởng Thẩm có thể biến thành có thể đẻ, nhưng viện trưởng Thẩm tuyệt đối sẽ không đẻ.

Cho nên sẽ càng không đẻ hai trứng.

Dore cảm thấy lần này chắc chắn có thể kéo Thẩm Miên đi kết hôn. Gã biết Thẩm Miên vì nuôi không nổi Tiệp An nên mới đi vào đất hoang, phòng phát trực tiếp của cậu ta quả thực cũng đã có thêm không ít người theo dõi và gửi quà, nhưng Thẩm Miên chắc chắn không có can đảm đi vào đó lần thứ hai. Thẩm Miên nên hiểu được sự thật rằng nếu chỉ dựa vào bản thân cậu thì khẳng định không thể nâng Viện nuôi trẻ dậy được, cũng sẽ phải thành thật ngoan ngoãn đi kết hôn với gã.

So với Beta thì số lượng Omega quả thực quá ít ỏi, Omega đẹp đến mức này thì lại càng hiếm. Tuy không phải là hình tượng dịu dàng Dore thích nhất, nhưng lạnh lùng cũng được.

Omega nam ấy à, vẫn nên giống đàn ông một chút mới thú vị.

Sau lưng Thẩm Miên còn có một bé rồng con nên anh không muốn động tay, sau vài giây suy nghĩ bèn uyển chuyển nói: “Không được, không thể kết hôn.”

Vẻ mặt của Dore u ám hẳn: “Đừng tự coi trọng bản thân quá, Thẩm Miên ạ, em nuôi nổi Rồng Đá Quý sao? Em yên tâm cùng tôi về nuôi hai trứng, tôi có thể cho thằng nhóc kia thêm hai bát cơm.”

“Với cả,” Dore liếm khóe miệng ngắm xuống thân dưới của Thẩm Miên. “Một mình qua kỳ phát tình rất khó chịu, tôi như này còn không thể thỏa mãn em sao? Hay là em cũng thích cái loại mặt trắng nhỏ* kia? Cái loại Alpha khô quắt ấy ngoại trừ mặt đẹp…..”

Chú Thích *

Dore bỗng cảm thấy bụng dưới đau xót, cả người bay vọt lên cao.

Lúc nghe thấy “cái loại mặt trắng nhỏ kia” thì Thẩm Miễn đã biết hai người không chung một đường. Anh trực tiếp động tay luôn, hơn nữa vì Dore là rồng nên lần này anh hoàn toàn không nhẹ tay chút nào.

Dore đau đớn ngã đập lưng xuống đất: Tuy nói là phải giống đàn ông một chút, nhưng như này thì lại quá đàn ông rồi.

Thẩm Miên: “Có biến không thì bảo?”

Dore đứng lên, trên cổ đã bắt đầu xuất hiện vảy màu nâu đậm, đồng tử từ hình tròn nhân cách hóa triệt để biến thành dựng đứng: “Nếu em đã không muốn ngoan ngoãn, vậy thì hết cách rồi. Omega các em ấy à, quả thực là không thể tôn trọng quá, còn thật sự cho rằng mình là người quan trọng….”

Trong lúc đang nói, hình thái nhân cách hóa của Dore đã chuyển hóa thành nửa rồng, xương gai trên lưng xé rách quần áo, trên mặt cũng bò đầy vảy.

Dore bỗng nhiên cảm thấy có một hơi thở nóng rực truyền tới từ sau lưng mình, gã quay đầu lại, trong đồng tử phản chiếu lại hình ảnh một con rồng to lớn ——

Nó chiếm cứ vị trí trên cổng Viện nuôi trẻ, thân hình thon dài, sừng hươu vảy vàng, hai móng vuốt sắc bén trước bụng móc lấy bức tường, trên lưng sinh ra một đôi cánh vàng trắng, lông vũ rắn chắc hiện lên sắc kim loại dưới ánh chiều tà.

Tiệp An hơi run lên, lúc nãy đối diện với Dore mà mặt của bé cũng không lộ ra vẻ sợ hãi rõ ràng như vậy.

Thẩm Miên sửng sốt, con rồng này thực sự rất giống Ứng Long(2) trong thần thoại Trung Quốc, hơn nữa nhìn còn có chút quen mắt.

Chú Thích (2)

Từng gặp ở đất hoang.

Sau tiếng rồng gầm chấn động núi đá kia, thứ bay vọt lên không chính là con rồng này —— vảy vàng khoác ánh sáng, lông vũ có cảm giác lạnh băng giống hệt kim loại.

Thẩm Miên không biết chút gì về những việc xảy ra sau đó, anh đoán rằng có thể là hơi thở của con rồng này đã dọa chạy rồng Á tấn công nguyên chủ, giúp anh có cơ hội lăn tới nơi có thể ẩn mình.

Giờ con rồng này…. chẳng lẽ nó đã theo anh tới Viện nuôi trẻ sao?

Thẩm Miên không thể hiểu được lý do vì sao con rồng này lại tới đây.

Mà gương mặt bò đầy vảy của Dore đã nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, bị đồng tộc hùng mạnh hơn đè ép đến mức chỉ muốn rúc vào một góc.

Tuy nói rằng tộc rồng không cho đồng loại vào thực đơn, nhưng vào lúc đế quốc chưa thành lập và pháp luật chưa hoàn thiện thì thường xuyên xuất hiện việc rồng có ý thức lãnh địa quá mạnh giết chết một số con rồng có tính uy hiếp khác. Hành tinh Thủy Đô lại nằm ở khu vực xa xôi nhất của đế quốc, là hành tinh mới được khai thác cách đây không lâu, đất hoang nhiều như vậy, quả thực là địa phương tốt để giết rồng giấu xác.

Loại rồng này…..

Dore trước giờ chưa từng thấy loại rồng này, trong bảy loài lớn của tộc Rồng, chỉ có một mình Rồng Truyền Thuyết là chưa từng công bố hình ảnh ra bên ngoài.

Vậy con này là Rồng Truyền Thuyết sao? Nếu thật là vậy thì nó chẳng phải chính là quý tộc của đế quốc à? Dore bỗng nhớ ra rằng ở một chỗ cách Viện nuôi trẻ không xa có một trang viên tư nhân, chẳng lẽ chủ nhân của trang viên nhìn trúng Omega này rồi?

Mặc kệ là thế nào thì ở lại đây cũng không phải ý hay. 

Dore đã hoàn toàn biến về trạng thái nhân cách hóa: “Người anh em này nhìn trúng cậu ta hả? Loại hình Omega này quả thực khá hiếm thấy, người anh em thật có mắt nhìn….. Vậy tôi không tranh với anh nữa.”

Gã vừa đối diện nói chuyện với rồng vàng vừa chầm chậm lùi lại.

Đôi cánh vàng trắng của rồng hơi mở ra, sau lưng Dore chảy đầy mồ hôi lạnh, cũng may là đối phương không có ý muốn đuổi theo. Dore rẽ một cái thoát khỏi tầm mắt của rồng kia rồi lập tức co giò chạy như điên.

Để Omega kia tự đi tìm chết đi!

Ngón tay của Thẩm Miên hơi cong lên, dị năng vừa khôi phục được điên cuồng chuyển động.

Con rồng này so ra còn khó đối phó hơn Dore nhiều, trong trí nhớ của nguyên chủ thậm chí còn không có loại rồng này. Đương nhiên, trong trí nhớ của nguyên chủ không có quá nhiều rồng, cũng không biết là do nguyên chủ đi học không chăm chú hay là do ký ức Thẩm Miên lượm được quá hỗn loạn nữa.

Rồng chống thân dậy, cái cánh hoàn toàn mở ra, trong tiếng lông vũ xé rách không khí, rồng bay thẳng lên trời.

Thẩm Miên đẩy Tiệp An ra.

Dị năng hệ không gian của Thẩm Miên có thể tấn công cũng có thể dự trữ, đáng tiếc là vì thay đổi thân thể nên giờ dị năng của anh đang ngủ say, chỉ có thể điều động được một ít, đến cả không gian cũng không mở ra nổi, còn về cách tấn công thì nó chính là dị năng kiểu tiếp xúc – phải tiếp xúc mới có thể có hiệu lực. Dưới tình huống như này, Thẩm Miên hoàn toàn không có ưu thế.

Suy cho cùng thì thân thể hiện tại của Thẩm Miên chỉ là một thân thể đang được dị năng cải tạo, mà đối diện lại là một con rồng. Vật lộn đánh tay không với một con rồng, phần thắng cơ bản bằng không.

Nhưng sau khi con rồng lớn kia bay lên thì lại đột nhiên không thấy đâu nữa, chỉ có một con rồng nhỏ xíu chưa đến một lòng bàn tay phành phạch đập cánh ngã nhào xuống theo đường parabol, trăm phần trăm chính là cái dáng vẻ bay không nổi.

Tình cảnh vừa nãy cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Thẩm Miên: “……”

Anh thả lỏng tay, dao găm dị năng tự động tiêu tán, sau đó anh tiến lên một bước, đón được con rồng nhỏ xíu kia.

Đuôi của rồng con cuộn quanh tay Thẩm Miên, đầu gác lên giữa những kẽ tay của anh, hai cánh thu vào, biếng nhác nhắm mắt lại.

Thẩm Miên khều khều đầu rồng, còn lật qua lật lại cánh của nó nhìn một lượt, thế nhưng rồng con chỉ liếc anh một cái rồi vô cùng thản nhiên chiếm cứ tay anh, không chút nhúc nhích bắt đầu giả vờ ngủ.

Bé Tiệp An thò đầu tới: “Em ấy là bị ném tới Viện nuôi trẻ ạ?”

Tiệp An cũng từng được viện trưởng già nhặt về như vậy.

Thẩm Miên: “Hẳn là tự tìm đến, không biết là con cái nhà nào nữa.”

“Chúng ta nhận nuôi em ấy đi.” Tiệp An chăm chú nhìn rồng con. “Một mình một rồng rất đáng thương, con có thể ăn ít đi một chút, nhường cho em ấy ăn.”

Viện nuôi trẻ vốn có vài nhóc rồng con không có cha mẹ, nhưng sau khi viện trưởng già mất, những nhóc rồng khác trong viện đều đã được nhận nuôi, chỉ còn lại mình Tiệp An.

Tiệp An kề sát vào cạnh rồng con: “Anh là Tiệp An, sau này anh sẽ là anh trai của em. Tên của em là gì thế?”

Móng vuốt sắc nhọn của rồng con tránh đụng vào làn da trắng mềm yếu ớt của nhân loại, không hề để ý tới Tiệp An.

Tiệp An vểnh chóp đôi lên, bé cảm thấy hơi nghi hoặc: “Sao em ấy lại không nói gì thế ạ?”

Thẩm Miên nhéo bụng rồng con, đối phương nằm trên tay anh chẳng khác gì một con thú cưng ngoan ngoãn, tùy ý anh vo viên đè bẹp.

Cho dù nói thế nào thì con rồng này cũng từng cứu Thẩm Miên một lần, mới nãy còn giải vây cho anh thêm một lần nữa, với cả Tiệp An hẳn là rất muốn có bạn cùng chơi….

Thẩm Miên nhìn rồng con trên tay, sau đó thuận tay nhét nó vào trong túi tiền của mình: “Có lẽ là do hiện tại không muốn nói, chúng ta về nhà trước đi.”Thẩm Miên được một nhà Rồng Cây đưa về Viện nuôi trẻ, lúc tỉnh lại đã là quá trưa, lại còn đảo qua đảo lại trên đường hơn nửa buổi chiều, giờ về đến viện thì cũng đã chạng vạng tối.

Thẩm Miên xé mở ba túi thuốc dinh dưỡng rồi đưa hai túi cho Tiệp An, Rồng Đá Quý nhỏ bèn xách theo thuốc dinh dưỡng ngồi xổm xuống trước mặt rồng con, bé vừa rồn rột uống vừa nhấn mạnh với rồng con: “Anh là anh trai, sau này anh sẽ chăm sóc em.”

Rồng con trốn tránh thuốc dinh dưỡng được Thẩm Miên đưa tới rồi mở cánh bay lên vai anh.

Tiệp An đã uống xong hai túi thuốc dinh dưỡng, bé có ý muốn mang rồng con đi ngủ cùng mình, nhưng lại lo nửa đêm trở mình sẽ đè chết nó. Sau khi được Thẩm Miên xoa xoa đầu, bé mới đi một bước quay đầu ba lần* trở về ký túc xá của mình.

* Ý chỉ quyến luyến không nỡ rời xa thứ gì đó.

Thẩm Miên xách con rồng nhỏ đang dán sát trên người mình đặt xuống. Anh đi vào phòng tắm súc miệng trước, sau đó mới cầm khăn ẩm đi ra, thế nhưng lại phát hiện thấy rồng con đã rúc trên gối đầu của mình.

Thẩm Miên xách ngược đuôi rồng lên: “Đêm nay mày định ngủ ở chỗ tao hả?”

Cái đầu treo ngược của rồng con lắc lư hai cái, sau đó nó lại lười nhác quấn hai vòng lên cổ tay anh, dự tính định cư luôn trên tay anh.

Rồng con thực ra cũng không vướng víu gì, Thẩm Miên bèn mang theo cái “vòng tay vàng cỡ lớn” biết hô hấp này mở trí não ra, tìm tòi trong sách giáo khoa của nguyên chủ, đối chiếu hình minh họa để tìm kiếm chủng tộc của con rồng này.

Trong số bảy loài lớn thì chỉ có Rồng Kim Loại thuộc loài Rồng Mộng Ảo là có độ tương tự đạt mức 90% với con rồng này, nhưng Rồng Kim Loại cũng không thể tùy ý biến lớn biến nhỏ…..

Thẩm Miên chọc chọc rồng con: “Mày biết nói không?”

Rồng con dịch đầu đi, bị quấy rầy đến mức phiền không chịu nổi.

Thẩm Miên hơi nghi ngờ: Thằng nhóc xui xẻo này hẳn không phải là bị tự kỳ đâu nhỉ?

Anh trêu đùa rồng con một lúc rồi đặt nó qua một bên, chuyên tâm khôi phục lại dị năng của mình.

Anh là dị năng giả song hệ, dị năng hệ không gian trước kia đã đạt tới đỉnh cao giờ đang bắt đầu khôi phục, dị năng hệ mộc lại vì sửa chữa cơ thể mà hao sạch, hiện tại anh phải nghĩ cách nhanh chóng đưa cả hai loại dị năng trở về cấp độ nguyên bản.

Trong quá trình này, dị năng liên miên không dứt của Thẩm Miên đã thu hút các nguyên tố dị năng ở xung quanh tụ tập tới, thậm chí còn nồng đậm đến mức kể cả mắt thường cũng nhìn thấy được.

Rồng con mở mắt ra, hai cánh của nó vẫy vẫy, cuốn toàn bộ nguyên tố dị năng vốn định chui vào cơ thể Thẩm Miên nhưng lại bị những nguyên tố khác đẩy ra tới bên người mình, liên tục hấp thu.

Nửa tiếng sau.

Thẩm Miên từ từ mở mắt ra, thế nhưng đồng tử của anh bỗng co rút lại, tay phải chìm trong nguyên tố dị năng nồng đượm nắm chặt vào, dao găm dị năng sắc bén lập tức thành hình, mặc kệ là vật thể gì, một khi đã chạm vào lưỡi dao thì sẽ nhanh chóng bị dị năng dỡ thành nguyên tố rải rác trong không gian.

Đây chính là dị năng hệ không gian của Thẩm Miên, cách tấn công xưa giờ vẫn luôn hung tàn —— phân giải, chính xác là chết không toàn thây.

Kỹ năng cơ bản của Thẩm Miên chính là tấn công, đáng tiếc lại bị thân thể của nguyên chủ kéo chân sau, động tác không được dứt khoát nhanh nhẹn như trước. Lúc dao găm vừa vung lên thì cổ tay anh đã bị một bàn tay khác nắm lấy.

Người đàn ông đó ở ngay gần anh, đến cả hô hấp cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Hắn vững vàng nắm chặt cổ tay Thẩm Miên: “Dữ như thế sao?”

Thẩm Miên mặt không biểu tình: Còn có thể dữ hơn nữa.

Anh nâng khuỷu tay húc vào ngực của người đàn ông phía sau, nhân lúc đối phương ăn đau nên lơ là, anh thả tay phóng ra dị năng, đẩy ngược đè đối phương xuống giường.

Lúc Thẩm Miên nhìn thấy người thì vẻ lạnh nhạt trên mặt thiếu chút nữa đã không giữ được nữa: “…..”

Người đàn ông đang tự nhiên thoải mái nằm trên giường Thẩm Miên ——

Không mặc quần áo.

- Hết chương 2-
Bình Luận (0)
Comment