Phế Căn Vô Địch

Chương 17




 Nhưng lúc đôi giản dài của gã sắp rơi xuống đầu Vũ Trần thì vỏ kiếm trong tay Vũ Trần đã điểm ngay yết hầu của gã, khiến gã không thể động đậy. Ra tay sau nhưng chiếm lợi thế trước1 Hộ vệ lớn tuổi này giật nảy cả mình. Kiếm nhanh quá! Gã thậm chí không thể thấy rõ Vũ Trần xuất thủ như thế nào. Vũ Trần lạnh lùng lên tiếng: "Đây không phải là lần đầu tiên ta giương oai ở Thiên Niên các và cũng chẳng phải là lần cuối cùng. Nếu không phải nể mặt lão chưởng quỹ của các ngươi, ta đã lấy cái mạng ngươi rồi." Trên mặt hộ vệ lớn tuổi chảy đầy mồ hôi, không dám động đậy, chiếc giản dài trong tay cũng rơi xuống dất, yết hầu phát ra những tiếcng "tạch tạch", chẳng thể thốt được nên lời. Bây giờ tính mạng của gã đang nằm trong tay Vũ Trần, gã quả thực đã bị doạ đến ngốc luôn rồi. Vũ Trần không hạ sát thủ với gã, cầm vỏ kiếm tiện tay đập lên mặt gã ta một cái, khiến gã bổ nhào xuống đất, sau đó hắn lớn tiếng quát. "Mai Lương Tâm, Mai chưởng quỹ, Mai lão đầu, có phải sau này ngươi không muốn hợp tác với Vũ Trần ta nữa không? Vậy giao tình giữa chúng ta dừng lại tại đây, ta sẽ đến Phượng Minh thương hội ở phố bên cạnh." Thanh âm từ lầu bốn truyền thẳng lên trên, xuyên thẳng đến lầu mười hai. Tại lầu mười hai, một lão đầu râu tóc bạc phơ đang tính sổ sách trong phòng thu chi, vừa nghe thấy tiếng nói này, ông ta liền đứng bật dậy, chạy bình bịch xuống dưới lầu, đến giày rơi mất cũng không thèm nhặt. Lão nhân này chính là lão chưởng quỹ của Thiên Niên các - Mai Lương Tâm. (1) (1) Lương trong tên của người này có nghĩa là lạnh lùng, nguội lạnh. Lão đầu này người cũng như tên, là một tên gian thương, chỉ cần tiền không cần lương tâm. Vũ Trần là khách hàng quen thuộc của ông ta. Vừa nghe đến hai chữ Vũ Trần, trong đầu Mai Lương Tâm liền hiện ra toàn là bạc trắng bóng. Biết Vũ Trần tới, ngay cả giày bị rơi mất ông ta cũng không thèm để ý, vội vàng chạy xuống dưới lầu đón hắn. "Ai da, Vũ công tử, không đón tiếp từ xa... A, Vũ công tử, ngài đang làm gì thế?" Mai Lương Tâm vừa xuống lầu đã nhìn thấy hai hộ vệ bị Vũ Trần đánh cho phải nằm đất. Vũ Trần lạnh lùng hỏi: "Mai lão đầu, gần đây Thiên Niên các thay hết toàn bộ hoả kế rồi à? Những hộ vệ này ta chẳng biết ai cả. Vừa rồi không cẩn thận nên phát sinh xung đột với bọn họ, đánh bọn họ phải nằm đất, không sao đấy chứ." Mai Lương Tâm cúi đầu khom lưng cười làm lành nói: "Ha ha ha ha, không sao không sao, không sao cả. Đám chó săn này có đánh chết cũng là đáng đời bọn họ. Để bọn họ quấy rầy Vũ Trần công tử là lỗi của ta, mời ngài lên lầu mười hai uống trà. Vũ Trần đi lên lầu với Mai Lương Tâm. Mai Lương Tâm vừa chào hỏi Vũ Trần vừa bảo người dâng trà cực phẩm lên. "Đây là Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn, được hấp thụ tinh hoa trên đỉnh núi, đã thành tinh rồi, người bình thường uống vào có thể kéo dài tuổi thọ. Trên đời này chỉ có sáu cây thôi, đây là cống phẩm hoàng gia đấy, mỗi năm chỉ có ba cân trà. Vũ công tử, ngài nếm thử xem." Vũ Trần bưng trà lên uống một ngụm, quả nhiên mùi thơm nồng đậm, linh khí dồi dào. "Trà ngon. Ai, Mai lão đầu, ông không uống à?" Mai Lương Tâm uống nước sôi trong chén: "Không nỡ uống. Thứ hàng này quá mắc. Ta thà tiết kiệm tiền, mua thêm vài toà nhà hoặc vài mảnh đất còn hơn." Vũ Trần biết, mặc dù Mai Lương Tâm có gia tài bạc triệu, nhưng ngày nào cũng mặc áo cũ, ăn cơm thô. "Ông quả thật là vắt cổ chày ra nước mà, đối với mình mà cũng keo kiệt như thế, không biết hưởng thụ, để dành nhiều tiền như vậy để làm gì." Vũ Trần cũng lười nhiều lời với ông ta, đi thẳng vào điểm chính: "Sao Thiên Niên các lại thay đổi nhiều vậy? Đám tiểu nhị cũ đâu hết rồi? Sao giờ bán hàng chỉ toàn là các cô nương thôi thế?" Mai Lương Tâm lộ ra một nụ cười khổ: "Bên trên chê ta già chứ sao. Trên đó phái một số người mới xuống, chuẩn bị bảo ta giao quyền nên đã đổi hết đám thủ hạ của ta đi rồi. Người mới tình cảnh mới nha, đám già cả chúng ta cũng đến lúc phải đi rồi." Bên trên là đang chỉ tổng đà của Thanh Long thương hội. Vũ Trần nhìn gương mặt đắng nghét của Mai Lương Tâm, liền biết ông ta sắp bị bắt về hưu rồi. Chuyện này có liên quan đến vấn đề tranh đấu nội bộ phức tạp giữa các phe phái của thương hội. Phụ tử bất hoà, huynh đệ nội đấu, đệ đệ đẩy ca ca đến tuyệt lộ, thê tử thuê người giết trượng phu. Tham lam, đối kháng, âm mưu và bạo lực. Vân vân... Vô cùng loạn. Có câu nói, cửa thành bốc cháy, liên luỵ đến cá trong hào. Dạng thần tử cao tuổi của thương hội như Mai Lương Tâm chẳng khác nào cá trong chậu, xui xẻo chịu liên luỵ trong cuộc tranh đấu của gia tộc. Chuyện tranh đấu giữa các phe phái trong gia tộc tu tiên thế này, Vũ Trần không rõ, cũng không muốn tìm hiểu. Hiện giờ, hắn chỉ muốn biết, mình và Thanh Long thương hội còn có thể tiếp tục hợp tác với nhau không. Dù sao việc này cũng dính đến vấn đề kiếm tiền của Tiêu Dao phái. Vũ Trần hỏi: "Vậy Mai lão đầu, sau này ta còn có thể buôn bán với Thanh Long thương hội không? Đừng nói ngay cả lầu bốn cũng không cho phép ta đi lên đấy chứ." Mai Lương Tâm vỗ ngực lên tiếng cam đoan với Vũ Trần: "Không thành vấn đề, dù lão phu sắp về hưu nhưng chút chuyện nhỏ này vẫn sắp xếp được. Mặc dù bây giờ quy củ ở Thiên Niên các hơi nhiều, nhưng ta có thể đưa cho công tử một miếng lệnh bài Thanh Long, trong Thiên Niên các hay thậm chí là trong bất kỳ phân hội nào của Thanh Long thương hội, ngài cũng có thể được thông qua." Nói đoạn, Mai Lương Tâm gọi hạ nhân đi lấy lệnh bài Thanh Long. Vũ Trần thấy Mai Lương Tâm khẳng định như vậy cũng yên lòng. "Vậy là tốt rồi." Tiếp đó, bọn họ liền bắt đầu nói đến chuyện làm ăn. Mai Lương Tâm: "Xin hỏi Vũ công tử, lần này ngài mang đến thứ gì vậy?" Vũ Trần: "Như cũ, một số thần phù và đan dược. Ông nhìn rồi cho giá đi." Vũ Trần nói xong đặt một chồng thần phù và đan dược lên bàn. Mai Lương Tâm lấy tới, tỉ mỉ giám định một phen, không ngừng gật đầu. "Không tệ, không tệ, đều là phẩm chất 120 trở lên. Vũ công tử à, đan dược và thần phù của Tiêu Dao phái các ngài có chất lượng ngày càng tốt. Thanh Long thương hội chúng ta tiêu thụ rất nhanh. Số thuốc ngài mang đến lần trước chỉ mới ba ngày đã bị người ta mua hết rồi, quả thực là hàng đẹp giá rẻ." Vũ Trần cười: "Tiền Tiêu Dao phái chúng ta kiếm được đều là những đồng tiền vất vả, còn phần lớn đều đã bị lão keo kiệt nhà ông đoạt đi hết rồi." Mai Lương Tâm cười hắc hắc, cũng không phủ nhận, chỉ bảo thuộc hạ của mình đến phòng thu chi lấy tiền. "Đan dược Nhị phẩm, Tích Cốc đan, sáu viên, phẩm chất 140, lấy mười ba ngàn lượng." "Đan dược Tam phẩm, Hoàn Linh đan, ba viên, phẩm chất 123, lấy ba mươi bốn ngàn hai trăm lượng." ... Mai Lương Tâm vừa nói, vừa bảo tiên sinh phòng thu chi gõ bàn tính, rồi cho người lấy tiền. Chỉ chốc lát, hơn ba trăm ngàn lượng ngân phiếu đã được đưa tới. Lúc này, lệnh bài Thanh Long cũng được trình lên. Mai Lương Tâm đưa lệnh bài Thanh Long và ngân phiếu đến trước mặt Vũ Trần. "Vũ công tử, xin vui lòng nhận lấy." Trước giờ, Vũ Trần vốn không khách khí với gã gian thương Mai Lương Tâm này, đang chuẩn bị đưa tay ra nhận, đột nhiên lại nghe bên tai truyền đến một tiếng quát lớn.    






Bình Luận (0)
Comment