Phế Căn Vô Địch

Chương 41




  Chiêu thức của Lý Đạo Tử là lấy nhu khắc cương, hai bàn tay hợp lại thành hình Thái cực, thu hết toàn bộ sát khí vào trong đó. Thần kinh căng như dây đàn của Vũ Trần và Vân Tiêu cũng dần được nới lỏng ra. “Phù”. Hai người họ thở phào một hơi. Ngay từ đầu bọn họ đã tranh giành nhau, không ai nhường ai, nên mới dẫn đến cơ sự này. Bây giờ nghĩ lại mà thấy sợ. Nếu đánh nhau thật sự, cho dù là ai chết đi chăng nữa cũng không phải chuyện gì tốt đẹp. Thuần Dương và Tử Dương cũng lau mồ hôi trên trán: “Phù! Vẫn là sư phụ lợi hại, vừa đến là có thể bình định cục diện.” Tuy Vũ Trần và Vân Tiêu không đánh nhau, nhưng bọn họ vẫn còn giận đối phương, không ai chịu nhường ai. Lý Đạo Tử hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại nháo ầm ĩ như vậy?” Vũ Trần bèn kể lại câu chuyện lúc nãy cho Lý Đạo Tử nghe. Lý Đạo Tử nghe xong, vuốt râu nói: “Thì ra là vậy.” Ánh mắt của Lý Đạo Tử nhìn về phía Mỹ Hầu Vương. Ông sờ lên đầu của Mỹ Hầu Vương, giải trừ định thân chú cho nó: “Đây chính là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu - Linh Minh Thạch Hầu trong truyền thuyết sao? Lần đầu tiên lão già cổ hủ này nhìn thấy, chẳng trách Vân Tiêu lại nổi lòng tham.” Vân Tiêu cắn môi giải thích rằng: “Không phải tại con nổi lòng tham, con chỉ nghĩ cho môn phái mà thôi. Con khỉ này có duyên với phái Ngọc Nữ của chúng con.” Mọi người ai cũng nhìn ra rằng Vân Tiêu tiên tử đang nói hươu nói vượn. Nếu cứ nói bừa là được như vậy, ta có thể nói ta và Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có đại cơ duyên đấy. Nhưng cái điều mà ai cũng biết rõ rành rành như vậy lại không ai dám nói ra. Ai lại dám chọc vào Vân Tiêu tiên tử cấp bậc “vũ khí hạch nhân” này kia chứ? Nhưng Lý Đạo Tử lại lôi mai rùa ra một cách trịnh trọng để bói cho Mỹ Hầu Vương một quẻ. Sau đó cười nói: “Xin lỗi, con Linh Minh Thạch Hầu này chẳng có cơ duyên gì với phái Ngọc Nữ cả.” Trong lòng đám người Thuần Dương thầm phục sát đất. “Moá nó, sư phụ thật trâu bò, lời như vậy mà cũng dám nói ra.” Vân Tiêu cau mày, muốn nói gì đó nhưng Lý Đạo Tử lại mở lời trước: “Vân Tiêu, con nghe ta nói hết đã. Ta biết con muốn làm thực lực của phái Ngọc Nữ lớn mạnh hơn, nên mới nghĩ đến chuyện đưa Linh Minh Thạch Hầu đi. Ta cũng biết bí mật của các con. Nhưng mà oan oan tương báo, con hãy nghĩ thoáng một chút đi.”  Vân Tiêu cắn môi không nói. Những người còn lại nghe xong mông lung mơ hồ. Nói vậy là ý gì? Vũ Trần lại nói: “Vân Tiêu, con Linh Minh Thạch Hầu này chẳng có cơ duyên gì với phái Ngọc Nữ cả. Nhưng lại có cơ duyên với Bồ Đề tổ sư ở núi Phương Thốn. Bồ Đề tổ sữ đã sớm chỉ định con khỉ này làm đồ đệ. Nếu nàng muốn thu nó làm sủng vật, thì Bồ Đề tổ sư lại đến phái Ngọc Nữ “hỏi thăm”, đến lúc đó các nàng có gánh được hậu quả không?” Lý Đạo Tử nghe xong liền kinh ngạc nói: “Nhóc con, con cũng có chút năng lực đấy, sao chuyện này mà con cũng biết? Từ khi nào mà khả năng xem bói của con lợi hại như vậy hả? Đến chuyện của Thánh Nhân mà con cũng bói ra được.” Vũ Trần nhún vai. Bói cái con khỉ, coi Tây Du Kí là biết chứ gì. Vân Tiêu đơ người ra, lòng tham cũng đã vơi đi nhiều. Nàng hỏi Lý Đạo Tử: “Thật sao? Bồ Đề tổ sư là Thánh Nhân?” Lý Đạo Tử gật đầu: “Đúng vậy, nếu con ngược đãi con khỉ này, Bồ Đề tổ sư sẽ đến tính sổ với các con.” Vân Tiêu thở dài một hơi, cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc rồi. Nàng có lơi hại đến đâu đi chăng nữa cũng không dám chọc vào Thánh Nhân. ‘Bên dưới Thánh Nhân đều là kiến’, câu này nói cấm có sai. Cho dù ngươi là kẻ vô địch dưới trần gian, thì Thánh Nhân chỉ cần một chiêu là giải quyết được ngươi mà không chút khó khăn nào. Cuối cùng, trận chiến tranh chấp này cũng kết thúc trong sự giảng hòa vô nguyên tắc của Lý Đạo Tử. Con Mỹ Hầu Vương bên cạnh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Lý Đạo Tử là sư phụ của Vũ Trần. Vả lại, vừa đến đã khiến cho nữ nhân Vân Tiêu đáng sợ kia phải nhượng bộ ba phần, đúng là một nhân vật lợi hại. Nó nhảy ra trước mặt Lý Đạo Tử, quỳ xuống dập đầu: “Ông đúng là thần tiên thật rồi, xin hãy nhận con làm đệ tử, dạy con cách tu tiên.” Lý Đạo Tử đỡ Mỹ Hầu Vương đứng dậy, cười nói: “Ta không phải thần tiên, lão già cổ hủ này còn cách hai chữ ‘thần tiên’ xa lắm, cũng không xứng nhận ngươi làm đệ tử. Ta làm sao dám thu nhận đệ tử mà Thánh Nhân đã có ý thu nạp. Nếu các hạ xem trọng ta, thì hãy kết làm bằng hữu. Đó đã là một vinh dự to lớn của phái Tiêu Dao rồi.” Mỹ Hầu Vương liên tục chắp tay vái: “Lão thần tiên khách khí rồi.” Lý Đạo Tử phân phó: “Gần đây, Vũ Trần bận chuyện của thương hội. Vậy thì Thuần Dương phụ trách chiếu cố Mỹ Hầu Vương này đi.” Thuần Dương cúi người: “Đệ tử tuân lệnh.” Lý Đạo Tử: “Còn nữa, mọi chuyện hôm nay đều là bí mật, các ngươi không được để lộ một chữ ra ngoài. Ai làm trái lệnh đuổi khỏi sư môn.” Chúng đệ tử: “Vâng, thưa sư phụ.” ※※※ Mọi người ai cũng vui mừng. Vì Vũ Trần và Vân Tiêu không đánh nhau nên bọn họ không cần làm bia đỡ đạn nữa. Chỉ có mỗi mình Vân Tiêu tiên tử là không vui. Nàng thở dài, âm thầm rời khỏi nhà kho. Vũ Trần lập tức đuổi gọi nàng: “Vân Tiêu, xin lỗi nàng chuyện lúc nãy.” Vân Tiêu cũng không phải loại người tính cách trẻ con nên bình đạm nói: “Chuyện lúc nãy huynh không sai, là ta sai. Là ta đã nổi lòng tham nên bịa ra câu chuyện cơ duyên. Cảm ơn mọi người đã thức tỉnh ta.” Vũ Trần hỏi: “Ta thật sự không hiểu tại sao nàng lại muốn có được con khỉ đó?” Vân Tiêu nhìn thẳng vào mắt của Vũ Trần, đôi mắt trong suốt như hồ nước của nàng chứa đầy ấm ức. Vũ Trần lập tức giơ tay đầu hàng: “Thôi bỏ đi, ta không hỏi nữa.” Vân Tiêu đứng trước mặt Vũ Trần, chỉnh sửa ngay ngắn lại trang phục cho hắn. “Thật ngưỡng mộ đệ tử của phái Tiêu Dao, ai nấy đều vô âu vô lo, vui vẻ sống qua ngày.” Bộ dạng đó của nàng trông như người vợ đang chăm lo cho chồng. Vũ Trần chỉ ngửi được một hương thơm cơ thể, lại nhìn vào gương mặt tinh tế không một vết tì nào của nàng. Lúc này, Vân Tiêu tiên tử không còn là nữ ma đầu giết người không chớp mắt kia nữa, mà chỉ là thanh mai trúc mã của Vũ Trần thôi. Đôi mắt to long lanh khiến người ta mê hoặc. Vũ Trần đơ người nhìn tuyệt thế mỹ nhân trước mặt, hô hấp trở nên gấp gáp, nội tâm hắn không kìm được mà động lòng. Vân Tiêu đúng là ngày càng xinh đẹp ra. Thiếu nữ năm nào giờ đây đã trở thành ngự tỷ xinh đẹp. Và bộ ngực vốn dĩ bằng phẳng trải qua nhiều năm nỗ lực, cuối cùng cũng nhô lên.  Đai thắt ngực của Vân Tiêu hơi thấp, cho nên “rãnh núi” hơi lộ ra. “Vũ Trần, huynh nhìn gì vậy?”. Sau khi giúp Vũ Trần chấn chỉnh lại trang phục, cuối cùng Vân Tiêu cũng phát hiện ra hướng nhìn của Vũ Trần có vấn đề. Nàng liền dùng tay che ngực lại, nhẹ giọng quở trách. “Huynh đúng là càng ngày càng không đứng đắn.” “Ha ha ha” Vũ Trần ngại ngùng cười: “Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Bầu trời mây đen dày đặc, không thấy ánh dương. Vân Tiêu chẳng tỏ thái độ gì mà chỉ “Hứ” một tiếng, đôi môi đỏ hồng của nàng nũng nịu hỏi: “Vũ Trần, nếu lúc nãy thật đánh nhau, huynh có rút kiếm giết ta không?” Vũ Trần lắc đầu nguầy nguậy: “Sao có thể, ta thà chết cũng sẽ không tổn thương nàng.” Đôi mắt của Vân Tiêu lộ ra một tia vui mừng, nắm lấy tay Vũ Trần nói: “Ta cũng thế.” Câu trả lời của Vũ Trần khiến Vân Tiêu cảm động đến nỗi không thể khống chế hormone trong cơ thểm, gương mặt của nàng nhẹ nhàng kề lên vai Vũ Trần. Cơ thể yêu kiều của Vân Tiêu dính lấy người Vũ Trần. Hai người họ vai kề vai, chân sánh bước. Vũ Trẫn có thể cảm nhận da thịt nóng hổi của Vân Tiêu thông qua lớp lụa mỏng. Một thiếu niên tràn trề nhựa sống như Vũ Trần thật sự chịu không nổi. Giữa bầu không khí ái muội này, trái tim của Vũ Trần đập trật một nhịp. Hắn muốn đưa tay mân mê vòng eo nhỏ nhắn của Vân Tiêu, chạm vào làn da nõn nà và đôi chân trắng trẻo của nàng. Đúng lúc sắp hành động thì đột nhiên tiểu loli Quỳnh Tiêu tiên tử chạy xồng xộc đến, lớn tiếng gọi. “Vũ Trần sư huynh, không ổn rồi, không ổn rồi.”   






Bình Luận (0)
Comment